Có ai sẽ nghĩ rằng tôi không bình thường chứ?
Bỏ qua việc Chủ nhân đang nằm ăn vạ trên sàn, vị khách kia giải thích đại khái cho tôi biết: thế giới này có vài thú nhân nhất định sinh ra đã mang hình hài của động vật, nhưng một khi trưởng thành chúng sẽ bắt đầu nhận thức được bản ngã và có được suy nghĩ của chính mình.
Và sau đó, họ có thể học cách biến hình thành người một cách tự nhiên, cũng đồng thời học cách tự đặt tên cho bản thân họ.
Cái quái gì vậy?
‘Ý anh là, tôi không phải một chú mèo bình thường? Nhưng anh biết tôi không làm được tích sự gì mà? Như thế cũng được gọi là bất thường ư?’
Tôi tức tối phản bác bằng hành động vẫy đuôi bộp bộp lên đất, nhưng bị Chủ nhân cắt ngang - người tuy lấy lại tinh thần rất nhanh chóng nhưng lại bò đến gần tôi bằng bốn chân, nước mắt rưng rưng.
“Em là một thú nhân. Đầu tiên, chẳng phải em nghe hiểu những gì bọn anh nói sao? Sẽ không chuyện đấy nếu em là một chú mèo bình thường. Nhưng cũng chẳng có chú mèo nhà nào bự như em mà lại bình thường cả.”
Rồi Chủ nhân từ tốn bế tôi lên ôm vào lòng thật chặt, trông cẩn thận hơn trước rất nhiều.
“Nhưng trên hết, em là bạn đời của anh. Từ khoảnh khắc gặp em, sâu thẳm trong tim anh đã biết. Biết rằng khi em lớn lên, em sẽ có một mùi hương rất dễ chịu. Biết rằng chính anh thực lòng muốn được trở thành người yêu, người quan trọng nhất đời em. Cho nên điều đầu tiên anh làm khi gặp em là nói ra tên của mình, nhưng em không trả lời. Anh khi ấy rất tuyệt vọng khi nghĩ rằng em không chấp nhận anh.”
Chủ nhân bộc bạch toàn bộ sự việc cho tôi với dòng cảm xúc buồn rầu đau khổ, khiến tôi cảm thấy rất tội lỗi. Tôi rất muốn nói “Xin lỗi.” với Chủ nhân.
“Anh cũng nghĩ đây là em muốn thử thách anh. Em như trêu chọc và đùa giỡn anh, như muốn khêu khích anh, như muốn kiểm tra xem anh có phù hợp với em không vậy. Vì em, anh cố gắng làm mọi thứ, chỉ để cho em thấy vì anh xứng đáng. Anh bỏ cả công việc, chuyển đến căn nhà này, cũng vì không muốn cho ai khác biết đến sự đáng yêu của em. Anh chọn một nơi tách biệt hoàn toàn với thành phố, thôn làng, xã hội, để em không phải tiếp xúc hay nói chuyện với ai khác ngoài anh. Anh đã rất vui khi em không phản đối việc này. Anh thậm chí còn dự định sẽ trao em thật nhiều tình thương, sự quan tâm săn sóc đặc biệt của mình để khiến em động tâm mà chấp thuận.”
“Từng ngày từng ngày trôi qua, em càng lúc càng dễ thương, khiến anh suýt không chịu nổi. Tấm lông đen bóng của em trong hình hài một chú mèo tuyệt thật đấy, nhưng anh vẫn muốn được nghe giọng của em hơn. Mỗi tối khi em trèo lên giường anh, nó khiến anh nhộn nhạo không sao tả được. Nghĩ lại anh cũng phải công nhận bản thân đã rất kiên trì, thành công tránh được những cám dỗ mê người ấy. Anh cũng nghĩ khi bản năng loài mèo của em giảm dần đi, em sẽ biến thành người những lúc anh không chú ý. Anh cũng nghĩ em không tha thứ cho anh vì chưa biết tên nhưng đã chạm vào nhau, nên anh tự kiềm chế mình bằng mùi hương của em, những lúc đó với anh giống như địa ngục vậy. Anh chuẩn bị một tấm nệm riêng cho em vì sợ bản thân động tay với em cả khi em đang ở hình dạng mèo…Nhưng em vẫn ngủ chung với anh! Anh cảm thấy nguy hiểm, vì em như đang chọc anh mất lý trí vậy, đến mức nhiều lần anh chỉ có thể tuyệt vọng tự mình giải quyết khi nhìn em ngủ suốt thời gian qua.” [note32071]
Hở? Có phải tôi vừa nghe điều gì đó cực kì không ổn không? Chủ nhân nói chuyện đều đều bằng chất giọng trầm thấp đặc trưng của mình. Dù vậy đầu tôi vẫn không thể xử lý nổi những gì Chủ nhân đang lảm nhảm.
Vòng tay của Chủ nhân chặt dần khiến tôi hoảng sợ. Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng Chủ nhân không để tôi đi dễ dàng như vậy.
“Nếu em thật sự nghĩ bản thân em là một chú mèo bình thường, thì mọi chuyện nay đã có lý hơn rồi. Nghe này, em là một miêu nhân, em có khả năng biến thành người, nên làm ơn biến hình cho anh xem được không? Anh muốn nói chuyện với em. Anh muốn gọi tên em. Anh muốn yêu em như bạn đời của anh.”
Chủ nhân thả lỏng lực đạo rồi bế tôi lên ngang tầm mắt.
Người đàn ông đẹp trai này đang cầu xin tôi bằng một vẻ mặt thống khổ.
‘Mấy tên đẹp mã rõ lươn lẹo’ , chỉ nghĩ vậy thôi đã khiến tôi phải ngừng giãy giụa, nghĩ lại những gì đáng báo động Chủ nhân vừa nói.
Một phần nào đó trong tôi cảm thấy rất vui, vì lý do Chủ nhân không đặt tên nay đã được giải thích. Nhưng ngay cả khi tôi đã hiểu ra, làm sao mới biến hình được? Tôi không biết! Bỗng dưng nói tôi là một chú mèo bất thường cũng không giúp tôi thay đổi hình dạng hay cái gì cả!
Bằng cách nào chứ? [note32072]
“Em không biết biến hình sao?” – Chủ nhân hỏi.
Quả không hổ danh là người đi guốc trong bụng tôi, chỉ nhìn mà cũng biết tôi nghĩ gì.
Chủ nhân trầm ngâm một chút rồi hỏi lại:
“Có phiền nếu anh chạm vào em một chút không? Anh muốn thử một vài cách để giúp em.”
Chủ nhân à, Chủ nhân đang chạm vào em luôn rồi, Chủ nhân còn đòi hỏi gì nữa?
Nhưng dù cho đã nghĩ như vậy, tôi vẫn không hiểu được ý định của Chủ nhân, đành gật đầu đồng ý.
Chủ nhân cúi sát khuôn mặt điển trai của mình vào gần tôi hơn.
Còn đang bàng hoàng thì chúng tôi đã hôn.
Ơ?
Trước đây tôi có được hôn chưa nhỉ?
Hình như Chủ nhân chỉ mới dừng ở hành động thơm nhẹ thôi, Chủ nhân chưa từng hôn tôi bao giờ.
Nhưng lúc này đây, NGAY MÔI LUÔN!
Tôi choáng váng, và trước khi kịp phản ứng, một thứ gì đó ấm ấm đã chui vào trong khoang miệng.
Ehhhhh!!! Cháo lưỡi??? Ehhhhh!!!! French kiss????!!!!
Với mèo ư???!!! [note32073]
*
*
“Chủ nhân là tên biến thái!!”
Cái lưỡi lớn di chuyển xung quanh, bị mút, bị liếm, từng ngóc ngách trong miệng tôi không nơi nào bị bỏ qua. Tôi sởn cả gai ốc, run lên.
Nước bọt của Chủ nhân theo đó mà chảy qua, khiến tôi vô tình nuốt phải. Ngay lập tức, tôi cảm thấy nóng. Nó lan xuống từng thớ cơ, thớ thịt của tôi. Chúng run rẩy, không chịu nổi. Tôi nhắm chặt mắt và cuộn tròn người lại.
Nóng quá.
Tôi không chịu được.
Ý thức tôi mờ dần.