Tôi có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập.
Một buổi sáng tỉnh dậy trên chiếc giường, tôi nhẹ nhàng đặt lấy đôi tay mình lên trước ngực. Lặp đi rồi lặp lại với một nhịp đồng nhất. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng từng 'nhịp đập của sự sống' đang truyền vào lòng bàn tay. Phải, đây chính là thứ cực kỳ quan trọng và quý giá đối với tôi, nó không chỉ đem lại sự sống mà còn truyền đi hơi ấm cho khắp cơ thể yếu đuối này.
À, ra là vậy.
Tôi đang sống.
Hôm nay tôi vẫn đang sống.
Tôi từ từ nâng cơ thể của mình dậy rồi hít lấy một hơi thật sâu.
Hít vào, thở ra. Tôi đứng dậy rời khỏi giường và bước tới một chiếc gương soi toàn thân. Một bước, hai bước, rồi ba bước.
Trước mắt tôi chính là sự phản chiếu của một tôi khác từ đầu đến chân.
Dù nhìn thế nào thì cũng là một cô gái “bình thường” và rất dễ thương. Không, phải gọi là siêu cấp dễ thương mới đúng chứ! [note54645]
Từ khi tôi còn là một đứa trẻ, có một điều mà tôi luôn hằng mong ước và có một điều mà tôi luôn muốn trở thành. Nếu có ai hỏi tôi điều đó là gì, tôi tin rằng mình có thể tự tin trả lời câu hỏi này trước bất kì cô gái nào trên thế giới.
Rằng tôi muốn trở thành một nữ sinh trung học bình thường.
Buổi sáng, trên đường đi học, tôi sẽ tình cờ gặp bạn gặp bè, rồi từ đó nhập hội trò chuyện và cùng nhau sánh bước tới trường.
Buổi trưa, tôi sẽ xỏ một đôi giày thể thao và sẽ chạy hết một vòng quanh trường tới khi mà cả người đã thấm đẫm mồ hôi.
Buổi tối, tất cả chúng tôi, cả nhóm sẽ mặc chung một bộ đồng phục, chụp vài kiểu ảnh cùng với ly trà sữa và cùng nhau tận hưởng bữa ăn.
Và khi đêm đến, trước khi đi ngủ, cả đám sẽ cùng nhau tâm sự đêm khuya về chàng trai mà mình yêu thích.
Khao khát được trở thành một nữ sinh trung học, chính là lý do cho "sinh mệnh" này.
Tôi chỉ ước rằng mình là học sinh trung học thôi.
Rửa mặt, ăn sáng sau đó trang điểm một chút.
Khoác lên bộ đồng phục học sinh và buộc mái tóc bằng dải ruy băng màu đỏ mà mình yêu thích...
Được rồi, hôm nay cũng thật hoàn hảo nào!
Bây giờ tôi chính là nữ sinh trung học dễ thương nhất thế giới!
Lấy cặp sách, mang giày lười do trường chỉ định và nhìn lại mình lần cuối trước khi rời khỏi nhà. Tôi đặt tay lên trái tim và thì thầm.
“Cảm ơn vì đã cho tôi sống đến ngày hôm nay!”
Cánh cửa được mở ra, thứ đang chào đón tôi là một bầu trời rộng lớn ngập tràn sắc xanh tuyệt đẹp của đại dương.
Nhìn ánh mặt trời rạng nắng giữa bầu trời xanh, tôi cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời.
Tên tôi là Nagisa.
Natsunagi Nagisa.
Chắc chắn rằng tôi vẫn chưa trở thành một nhân vật đặc biệt nào đó, vẫn chỉ là một nữ sinh trung học bình thường mà thôi.