Ngày hôm sau.
Hôm nay tôi vẫn đến trường cùng Shi-chan.
Nhưng có một điều khác so với hôm qua.
Đó là, chúng tôi đều đeo nhẫn trên tay.
Theo nội quy của trường thì nó không được phép, nhưng vẫn có khá nhiều người đeo trang sức đi học.
VÌ vậy, tuy nó không phải ý hay, nhưng chúng tôi vẫn quyết định là bí mật đeo nhẫn, chỉ hôm nay thôi.
Ừm, nó chỉ là cái nhẫn bạc bình thường thôi, và tôi nghĩ nó sẽ không quá nổi bật, nhưng khi đi qua cổng trường thì rõ ràng là mọi người đều nhìn vào tay chúng tôi.
Các cô gái thì khúc khích cười, còn đám con trai thì trông thất vọng ra mặt.
“.…Đúng như anh đoán, chúng ta có hơi nổi bật nhỉ..”
”….. Haha, đúng thế nhỉ.”
Chúng tôi cười nói với nhau.
Mà, phá nội quy của trường có hơi không hay, nên chúng tôi sẽ chỉ đeo nhẫn khi đi hẹn hò ở ngoài trường.
Chúng tôi nói chuyện với nhau và cùng đến đến lớp, như mọi khi.
“Ồ! Takuya! Và Saegusa-san, chào buổi sáng! Ồ, hai cậu, nó có hơi….”
“Nó nổi bật thế à.”
“Ừ thì, nó cũng khá gây chú ý.”
Ngay khi vừa đến lớp thì Takayuki đã ở trong lớp vui vẻ chào bọn tôi và có vẻ cũng đã để ý chiếc nhẫn.
Liệu chiếc nhẫn bản thân nó nổi bật hay là nó nổi bật vì được Shi-chan đeo?…. Hay là cả hai?
Trong khi tự hỏi câu đó thì, Shi-chan và Shimizu-san đang nắm tay và trò chuyện sôi nổi về chiếc nhẫn.
Đám con trai lớp tôi nhìn họ với ánh mắt trìu mến, và khung cảnh quen thuộc đó được tái hiện lại.
“À, đúng rồi, về vụ học nhóm, cuối tuần này chúng ta cùng học nhóm đi?”
“Được, tớ được nghỉ câu lạc bộ nên tớ ổn thôi.”
“Tớ cũng thế.”
Tôi nhớ tôi đã báo ngày học nhóm lên Lime lúc trước rồi, và cả Takayuki lẫn Shimizu-san đều đồng ý.
Vì thế chúng tôi quyết định sẽ học nhóm vào cuối tuần này.
“Vậy chúng ta học ở đâu?”
Takayuki liền hỏi, “Nhà hàng gia đình hay thư viện?” Tôi nhớ là tôi chưa nói địa điểm để học, nên tôi liếc nhẹ sang Shi-chan.
Vì không rời khỏi nhà nên Shi-chan chỉ mặc một cái áo phông rộng cùng quần thể thao đen, và bộ đồ đó cũng rất dễ thương.
Chúng tôi bước vào trong đồng thanh, “Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Chúng tôi được dẫn vào phòng khách mà không phải là phòng ngủ của Shi-chan như lần trước.
Đúng là nếu muốn học thì đây là nơi tuyệt vời để học vì bàn ở đây to hơn, và Takayuki cũng ở đây nên chắc chắn cậu ấy sẽ xấu hổ nếu phải vào trong phòng ngủ.
“Để tớ đi pha trà!”
Shi-chan nói vậy, rồi đi ra bếp pha trà, nên tôi nói, “Để anh giúp”, và tiến đến chỗ nhà bếp với em ấy.
Takayuki thì cứ trêu chúng tôi như là cặp đôi mới cưới vậy, nhưng tôi không rảnh để đáp lại nên chỉ có thể lờ đi.
Nhưng Shi-chan thì xấu hổ đến mức cứ cựa quậy liên hồi, tai em ấy cũng đỏ dần lên. Cử chỉ đó dễ thương vô cùng và cần nhìn nó thôi cũng đã làm tôi vui rồi.
“Cặp đôi mới cưới ư, mình phải làm sao bây giờ?”
”Hmm? Nếu Shi-chan thấy ổn thì anh ký bất cứ khi nào cũng được.”
“FUE!? M-mou! Đừng trêu em thế mà, Takkun!”
Vừa nói vậy,
Shi-chan vừa vỗ bùm bụp lên người tôi trong khi mặt vẫn còn ửng đỏ, trông em dễ thương đến mức tôi muốn ôm em ấy ngay.