«Xoảng»

Lucius cảm giác như đầu mình ông ông, không nghe rõ bất cứ thứ gì nữa, có hay không chỉ là nghe thấy tiếng nói của Alan vang lên thông qua thần hộ mệnh.

“Voldemort, Draco bị trúng phải lời nguyền rồi, anh mau đi tìm cô Pomfrey. Chúng tôi đang ở phòng của Harry.”

Voldemort nhìn con trai đỡ đầu của mình đang ngã ngồi trên ghế, gương mặt ngẩn ngơ như vô hồn. Hôm nay con trai y đến tìm y chỉ vì muốn y giúp nghĩ một cách từ chối hôn sự này, nhưng cách còn chưa nghĩ ra, Draco đã xảy ra chuyện.

“Đi thôi Lucius.Đi xem Draco” – Voldemort lên tiếng, âm thanh giống như liều thuốc gọi Lucius trở lại.

Anh nhanh chóng lao đi, lao ra khỏi phòng Voldemort, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đến bên Draco, để được nhìn thấy gương mặt mà trong giấc mơ anh cũng ngày đêm mơ tới, phong thái quý tộc sao, anh mặc kệ, anh mặc kệ hết, lúc này đây, người anh cần nhìn thấy là Draco yêu quý của anh.

Ở phía sau Voldemort thở dài đuổi theo, không quên để thần hộ mệnh đi báo cho cô Pomfrey.

Nhà Slytherin.

Harry đặt Draco lên giường mình nằm, cậu ấy đã bất tỉnh, sau khi đặt lên giường không lâu, cả người Draco bắt đầu hóa thạch, nơi khóe mắt còn vương một giọt lệ chưa kịp chảy xuống. Harry đưa tay chạm vào nó, lệ vỡ tan thấm ướt lên ngón tay cậu, Harry khó chịu đem tay siết chặt ,cảm thấy bất lực khiến cho nước mắt rơi, giá như cậu lúc Alan đến cậu phát hiện thiếu cậu ấy và đi tìm, có hay không mọi chuyện đã khác.

Mọi người trong phòng ăn ý im lặng, Alan sau khi chữa trị tốt cho Severus liền ếm cho anh một thần chú tĩnh lặng, sau đó bước đến chỗ Harry, nhìn Draco nằm đó im lặng, cũng lâm vào trầm mặc.

Rầm…

Cửa phòng rầm một tiếng mở ra,mọi người xoay mặt lại nhìn, là Lucius thở hổn hển xông vào, may mắn phòng của Harry lúc nào cũng vô số thần chú tĩnh lặng vây quanh nếu không cậu không biết sẽ có thể đã gọi hết mọi người ở Hogwats tỉnh dậy.

Lucius nhìn thấy Draco nằm trên giường, cả người là màu sắc nâu đen của hóa thạch, trái tim anh cũng bị bóp chặt đến không thở nổi. Anh đưa tay chạm vào má của Draco, không còn ấm áp, hay mềm mại vào mỗi đêm anh không ngủ được lén chạm vào lúc này chỉ có lạnh như băng.

Lát sau Voldemort, bà Pomfrey, Dumbledore cũng đến, khi xem xét xong trình trạng của Draco Pomfrey cho kết luận cậu cùng Victoria trúng cùng một lời nguyền.

Mà lúc này cả nhóm người mới nhìn qua bạch kỳ mã và tiên nữ đang đứng. Nhận được ánh mắt của nhóm người, tiên nữ kia mới bước ra cuối đầu rất có lễ giáo lên tiếng.

“Xin chào, tôi là Lucas, Lucas Athony.” – Giọng nói trung tính không có một chút mềm mại của nữ nhân

“Cậu là vương tử của tộc tiên nữ.” – Harry ngạc nhiên. – “Tại sao cậu lại ở bên ngoài phạm vi của tộc tiên nữ.”

“Em gái tôi bị bệnh, nên tôi muốn đi tìm thảo dược cho em ấy, cậu ấy cũng đi cùng tôi.” – Lucas vừa nói vừa vuốt đầu bạch kỳ mã bên cạnh. – “Nhưng khi chúng tôi hái thuốc xong dự định quay về thì gặp được một tên trùm kín đầu bằng áo khoác dài màu đen, chúng tôi nhận thấy nguy hiểm nên bỏ chạy không ngờ vẫn bị hắn đuổi theo, khi đến ngõ cụt những tưởng chúng tôi sẽ bị giết chết tại đó, không ngờ cậu ấy xuất hiện. Tôi nhớ cậu ấy đưa cho tôi vật này.” – Lucas đưa ra một cái vòng tay, Harry nhìn là nhận ra đó là vòng tay của Alina tặng hai người vào ngày sinh nhật thứ mười một, vòng tay có tác dụng phòng ngự, túi không gian, và liên lạc. – “Thứ này đã bảo vệ chúng tôi khỏi những đòn tấn công của hai người, cậu ấy đã làm bị thương tên áo đen đó nhưng lại bị hắn đánh lén, trúng phải lời nguyền. Trước khi bất tỉnh cậu ấy đưa tôi một khuyên tai, bảo tôi đi theo ánh sáng của khuyên tai đó, cậu ấy còn bảo đưa cho cậu khuyên tai này, trên đó có ký ức của cậu ấy, nói xong thì cậu ấy bất tỉnh.” – Lucas nói dứt lời liền đưa vòng tay và khuyên tai cho Harry.

Mọi người lần nữa rơi vào trầm mặc. Dumbledore là người đầu tiên lên tiếng.

“Vương tử Lucas, xin hỏi cậu có nhìn thấy mặt kẻ đó không.”

“Không.” – Lucas bất đắc dĩ lắc đầu. – “Hắn ta trùm kín cả người nên không nhìn thấy được gì cả.”

“Vậy Harry.” – Dumbledore vuốt râu nói, nụ cười thường trực trên môi ông đã được thay thế bằng vẻ nghiêm túc khó thấy. – “Có lẽ đó là manh mối duy nhất Draco để lại.” – Dumbledore vừa nói vừa chỉ tay về phía khuyên tai trên tay Lucas.

Harry gật đầu hiểu rõ, đưa tay nhận lấy khuyên tai, thì một ánh sáng màu lam dịu mắt tỏa ra, khuyên tai phát sáng rồi bay lên, từ trong khuyên tai một hình ảnh nhảy ra phút chốc hóa thành một màn ảnh lớn. Mọi người hiểu rõ đó là ký ức của Draco.

Trên màn ảnh chính là những kệ sách được sắp xếp ngay ngắn, vừa nhìn thấy mọi người đều nhận ra đây là đâu, thư viện, một trong những nơi đến ưa thích của Draco, Draco dạo quanh một vài kệ sách, rút ra vài cuốn sách, rồi đi đến chỗ bà Pince đang ngồi. Bà Pince đối với Draco có lẽ đã quá quen thuộc, cho Draco một nụ cười thân thiết rồi bắt đầu quy trình ký tên mượn sách.

Draco ra khỏi thư viện đi theo một con hành lang vắng, Harry có thể nhận ra hành lang này dẫn đến đường đi đến phòng bí mật của bốn nhà thành lập, cậu run lên lại nhìn một vòng nếu họ biết được chuyện về phòng bí mật thì chuyện cậu làm người thừa kế Hogwarts cũng bị lộ ra. Mà Alan cũng siết chặt tay vì anh cũng nhận ra đường đi này.

Nhưng đúng lúc này, có một âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của Draco, mà không chỉ Draco còn có những người đang có mặt tại phòng, Harry nhẹ nhàng thở ra. Hù chết cậu rồi.

Trong một góc tối có thể nghe thấy hai thanh âm dường như đang nói chuyện mà cũng có thể cãi nhau, lúc mà Draco đến gần là giọng của một nữ sinh, Harry nhướng mày cảm thấy giọng nói này có vẻ hơi quen tai nhưng không nhớ đã nghe ở đâu…

“…Lucius, anh không thể như vậy?” – Giọng nữ vang lên rõ ràng khiến cả nhóm người nghiêm túc xoay mặt đồng loạt nhìn về một phía. Mà lúc này Lucius đang ngồi bên cạnh Draco nằm trên giường nghe thấy giọng nói kia cũng soạt một cái ngẩng đầu.

“Narciss, nghe anh nói thật ra…” – Nhưng Lucius chưa kịp nói tròn câu đã như bị cái gì đó chặn lại.

Sau đó là một màn bất ngờ đập vào mắt mọi người, nơi phía trong góc tối là một một nam một nữ đang hôn nhau, mà theo góc độ nhìn thấy hình ảnh trên có thể thấy chủ nhân của ký ức đang nhìn lén.

Alan cùng Voldemort vô thức cùng nói một chữ – Xong.

Harry giật giật khóe miệng vừa tức giận, vừa bất lực nhìn về phía Lucius đang tái xám mặt mài, cậu có cảm tưởng chính là – Bắt gian.

Dumbledore ho khan vài cái, Pomfrey đỡ trán.

Hình ảnh lảo đảo vài cái, sách trên tay cũng rớt xuống kinh động người trong hẻm, khiến họ buông nhau ra, Draco lùi lại, lại dùng áo chùng trùm kín cả người bỏ chạy về hướng ngược lại, sau đó là cảnh rừng cấm trong tầm mắt.

Sau đó thì không khác những gì Lucas kể lắm.

Voldemort nhìn con trai đỡ đầu của mình ngồi im lặng không biết suy nghĩ gì, mà lúc này Lucius đang hận không thể đập đầu vào tường chết đi cho rồi. Draco vốn không nghe rõ đoạn Narcissa nói. Nếu không nhất định không bỏ chạy đâu. Cho mày chừa cái tội bị hôn mà không phản kháng này, cho mày chừa cái tội không dứt khoác này, Lucius ôm đầu khổ đến nổi hận không thể đập đầu tự sát để tỏ rõ sự trong sạch.

“Anh muốn từ hôn với em sao Lucius, anh không thể như vậy?”

Lucius nhớ nguyên văn câu nói của Narcissa càng muốn đập đầu.