13: 4 Yêu là nhẫn nại vĩnh cửu, lại có ân từ; yêu là không ghen tị; yêu là không khoe khoang, không bừa bãi;

13: 5 Không làm chuyện thẹn với lòng, không cầu danh lợi bản thân, không dễ dàng tức giận, không so đo thiện ác;

13: 6 Không thích bất nghĩa, chỉ thích chân lý;

13: 7 Việc gì cũng phải biết bao dung, tin tưởng, hy vọng, nhẫn nại;

13: 8 Yêu là hơi thở vĩnh viễn không ngừng.

-Trích Tân ước ca lâm đa tiền thư

“Rome đang mưa.”

Bệ hạ viết trong nhật ký: “Từ sau khi em rời khỏi, Rome cứ đổ mưa không ngừng.”

Nhật kí viết khi cậu rời Rome đi Florence du ngoạn, tuy rằng vật chứng lịch sử này được giữ lại, nhưng mọi người không thể biết ngày đó có mưa thật hay không. Bởi vì ở trong bức thư bệ hạ sai người gửi cho cậu lại viết:

“Cạnh Trevi Fountain mới mở một cửa hàng, là hàng bánh ngọt, yên tĩnh lắm. Ở đó bán Gelati, ta nghĩ em biết nó rồi nhỉ. Nó là loại kem mà em thích nhất, do đầu bếp đến từ Milan làm…”

Một tiếng rưỡi sau bệ hạ lại viết:

“Lúc chạng vạng, phong cảnh bên bờ sông Tiber đẹp lắm, bầu trời xanh thẫm có một quầng sáng hắt ra như một tấm màn sân khấu, những ngọn đèn trên cầu phản chiếu trên mặt nước tựa gương soi… Dãy nhà dọc hai bên bờ sông có trồng cây leo trên mái. Ta và vài vị huân tước ngồi thuyền, xuyên qua cơn gió lạnh buổi đêm, có đôi khi nghe thấy cả tiếng ngâm thơ của thi sĩ…”

Sau đó bệ hạ lại viết cho cậu:

“Bồn cúc dại em thích bị rụng vài cánh hoa đấy, tại tên người hầu sơ ý lướt qua. Nhưng đừng lo lắng, ta đã dán chúng lại cho em rồi.”

Cùng ngày, bệ hạ lại viết trong nhật ký:

“Rome tịch mịch hơn Florence nhiều lắm.”

*

Cậu cứng đầu cho rằng mùa hè năm ấy nóng hơn mùa hè năm trước, nhưng bệ hạ lại nói là tại cậu béo lên.

Cậu có thói quen ôm bệ hạ để làm mát cơ thể, bệ hạ cũng quen với việc cậu làm như vậy. Chẳng qua quả thực là mùa hè năm ấy nóng hơn, hoặc cũng có thể do cậu béo lên thật, bệ hạ bị cảm nắng. Cảm nắng là bệnh nghiêm trọng đối với quỷ hút máu, cũng may bệ hạ vốn khỏe mạnh, không trở thành một trong số những quỷ hút máu chết vì bị cảm nắng.

Xuất phát từ áy náy, cậu chạy đến phòng bếp nấu canh đậu xanh cho bệ hạ.

Bệ hạ nhìn dáng vẻ cậu cẩn thận thổi nguội canh đậu xanh, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, nhưng thực ra bên trong lại rối bời… Nếu cậu nhớ quỷ hút máu sợ nóng, nên thổi canh thật nguội, thì tại sao lại không nhớ rằng quỷ hút máu chỉ uống máu thôi cơ chứ…

Sau đó cậu đưa thìa ra, bắt bệ hạ phải uống canh.

Bệ hạ nhìn cậu, cậu càng đưa thìa lại gần, đặt lên môi bệ hạ, cẩn thận đưa bát ra hứng dưới thìa. Người hầu bên cạnh định tiến lên nhắc nhở, nhưng bệ hạ lại dịu dàng hạ mi mắt, cúi đầu uống canh.

Cậu hoàn thành nhiệm vụ, cảm thấy sự áy náy cũng vì thế mà tan biến, liền vui vẻ mang bát ra ngoài. Bệ hạ đón lấy cái khay từ người hầu, nghiêng người nôn ra.

*

Cậu nghe người ta nói bệ hạ biết làm thơ, liền đòi bệ hạ làm thơ cho cậu.

Bệ hạ trầm mặc.

Bởi vì bệ hạ không thể viết ra được ý thơ nào đẹp hơn cậu cả.

Rồi cậu lại nghe nói bệ hạ giỏi âm nhạc, liền xin bệ hạ biểu diễn cho mình.

Bệ hạ tấu đàn Lia.

《Giấc mộng tình yêu》mềm nhẹ nỉ non, tựa như những gợn sóng trên mặt hồ… Bệ hạ lơ đãng đặt đàn lên cái ghế dài phía trước, nhìn cậu chống cằm khẽ mỉm cười nhìn qua, con ngươi biếc xanh như vầng sáng giữa mặt hồ… Ngón giữa khẽ run lên.

À không, từ từ đã… Phía sau cách đó không xa là đám nhạc công của dàn nhạc giao hưởng hoàng gia, trước mắt là các quý tộc… Bệ hạ lập tức căng thẳng như học trò sợ bị thầy dạy đàn phát hiện lỗi sai. Trong phút chốc… Đầu ngón tay bật máu… Giẫm nhịp chân giẫm nhịp chân… Ngón tay lại gảy… Mặc kệ đàn thành cái gì, chỉ cần giữ nguyên vẻ mặt là có thể đàn một khúc hay thôi

Bệ hạ tao nhã nhìn lên, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn, tựa hồ như nhấm nháp dư vị rồi kết thúc.

Cậu lại nghe nói bệ hạ vẽ đẹp lắm, nên muốn bệ hạ vẽ cho mình một bức họa.

Bệ hạ không đồng ý, cậu giận dỗi bỏ bệ hạ chạy ra vườn hoa chơi.

Bệ hạ dựa vào cửa sổ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng cậu.

Sau bệ hạ trở lại mộ, ngài cầm theo bút, nhớ lại khuôn mặt cậu, rồi chậm chạp phác từng nét nhỏ. Cả đời này bệ hạ chỉ vì cậu mà vẽ một bức tranh. Khi cậu đi Florence, bệ hạ mới hoảng hốt vội vã vẽ cho xong. Cho dù không đẹp, nhưng chỉ cần nó có nét gì đó giống cậu, là bệ hạ sẽ thích thôi.

Bệ hạ kẹp bức họa này trong nhật ký.

Đó cũng là bằng chứng lịch sử duy nhất chứng minh rằng cậu từng tồn tại.

Dung nhan tươi đẹp được miêu tả bằng ngòi bút của tình yêu, khiến cho nhân loại trăm năm sau tin rằng, truyền thuyết về đế vương ma cà rồng tàn sát cả một vương triều vì nhân loại là có thật.

*

Thời khắc tuyết rơi, cậu nghĩ ra một trò đùa bệ hạ. Trốn trong một bụi cây đầy tuyết, chờ khi bệ hạ đi qua liền ném tuyết vào ngài. Thế nhưng vì quá vội vã, cậu không cẩn thận ngã sấp xuống, quả cầu tuyết nát bét lăn đến bên chân bệ hạ. Khuôn mặt cậu vùi vào trong tuyết, mà bên cạnh bệ hạ còn có vài vị cùng đi. Ước chừng là cảm thấy rất mất mặt, cầu liền quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng lên. Bệ hạ liền quỳ một gối, vươn tay ôm lấy cậu. Khi ôm cổ bệ hạ, cậu lén nhét quả cầu tuyết trong tay vào áo ngài. Thấy bệ hạ giật mình vì lạnh, cậu hớn hở cười rộ lên. Các đại thần sau lưng bệ hạ lui xuống. Bệ hạ cảm nhận ***g ngực dán chặt vào ngực mình khẽ rung rung, hệt như đang gảy đàn, khiến ngài cũng cười rộ.

Khi đó bởi vì tuyết tới quá mau, nên hoa hồng trong vườn chưa kịp úa. Hoa hồng đỏ tươi đọng tuyết trắng, kiều diễm đến vô ngần. Cậu nhìn hoa hồng ngẩn ngơ, đột nhiên hỏi: “Ngài có yêu em không, thưa bệ hạ?”

Bệ hạ há miệng, nhưng không đáp lời. Cậu cũng không chờ đợi đáp án, mà chỉ tự thì thào hỏi bản thân: “Yêu là gì nhỉ?”

Yêu là gì?

Là ngày hè nhẹ nhàng khoan khoái, là cái ấm áp giữa mùa đông. Là tất cả ngọt ngào trong phiền muộn, tựa giấc mộng đẹp không có điểm dừng. Là chờ đợi, là nhẫn nại. Là hết thảy đau khổ, vui vẻ, chịu đựng. Là chỉ một nốt nhạc của nghệ sĩ dương cầm cũng khiến lòng người xao xuyến. Tựa một bản nhạc, mỗi phút mỗi giây đều quẩn quanh không dứt bên tai.

Nhưng bệ hạ chẳng thể nói thành lời, bởi vì bệ hạ yêu cậu, nhưng cậu lại không hề hay biết.

Vì thế ngài nắm lấy bàn tay cậu, đặt nó lên ngực mình.

Trái tim quỷ hút máu đập khẽ khàng thong thả, cậu mờ mịt nhìn đôi mắt đen thẳm của ngài.

“Là sinh mệnh.” Bệ hạ nói.

Khi thân xác này cảm nhận được sự hiện diện của em, vô luận là đau khổ hay sung sướng, nó sẽ đều phát ra tiếng vọng của tình yêu.