—Truyền thuyết về cô tiếp tân đeo kính cận—
“Ả lễ tân đó… Rốt cuộc là ai vậy?!”
Hiệp hội Mạo hiểm giả Ode là nơi lưu truyền một truyền thuyết đô thị kỳ lạ: “Họ kháo nhau rằng ở nơi này có một nhân viên, dù có làm cách gì cũng không thể lén tiếp cận.”
“Nhảm nhí. Cô ta chỉ là một tiếp tân! Cậu sợ cái quái gì chứ?” một anh chàng thầm thì với đội trưởng của mình.
“Không, tôi nghiêm túc đó! Cô ta chưa từng buông lỏng cảnh giác!” tên đội trưởng than thở. “Tôi thử đủ mọi cách rồi, nhưng vẫn chẳng thể chạm được mông cô ả…!”
“Gì cơ? Mông anh có vấn đề hả? Bị trĩ sao?” một giọng nói hồ hởi vang lên.
“Eeek!” tên đội trưởng quay đầu lại.
Đứng đó, ngay sau lưng hắn, chính là lễ tân của Hiệp hội, mái tóc màu oải hương được thắt gọn thành hai bím, nụ cười dịch vụ dán trên môi. Ánh sáng phản chiếu từ cặp kính cận che khuất đi biểu cảm cô. Trông rất đáng sợ!
“Cô ấy đấy… chúng ta gặp rắc rối rồi!”
“Chúng ta gặp rắc rối rồi? Anh phát hiện con trùm nào đó ở khu vục lân cận hay sao?”
“Không, không! Không phải!”
“Hi hi… vậy thì tốt. Ồ, tôi chợt nhớ ra! Gần đây chúng tôi liên tục nhận được khiếu nại đến từ những nữ mạo hiểm giả về việc xuất hiện một kẻ chuyên rình mò sàm sỡ các cô gái. Nếu các anh có thông tin gì, xin hãy cung cấp cho chúng tôi, được chứ?” cô cười rạng rỡ.
Tên cô là Nadine Amaryllis, và là căn nguyên của truyền thuyết đô thị. Cô cực kì thông thạo lập chứng từ, lập hồ sơ và kế toán. Nên được đánh giá rất cao ở Hiệp hội.
“Chết tiệt… Không đùa đâu, cô ta chẳng bỏ lỡ cái gì cả…!”
“Tôi chắc chắn không muốn chọc tức cô ả đâu…”
Có một điều mà họ không biết, đó chính là cô gái “100% lễ tân” này tốt nghiệp từ trường mạo hiểm (với tư cách Trị liệu sư, nhưng đồng thời cũng là Sát thủ, đó là một câu chuyện dài). Trong khi tất thảy Mạo hiểm giả đều lấy làm lạ khi họ không tài nào có thể lén tiếp cận cô, thì theo quan điểm của Nadine, kỹ thuật của bọn họ chẳng đáng xách dép cho cô nữa là. Cô không chỉ là bậc thầy ẩn thân mà còn dễ dàng đánh gục kẻ khác. Nếu cô cảm thấy vậy thì chính là vậy.
Nhưng quan trọng hơn: Trong khi cô không đánh giá cao lối suy nghĩ của họ, rằng cơ thể của người khác là để họ tùy ý chạm vào, lũ đàn ông này dường như không hiểu rằng lý do họ thoát được là vì được cô chừa cho một lối.
Nhân tiện, khi những người biết đến Nadine hay tin cô gia nhập Lilium, một đội toàn nữ, họ hoàn toàn không bất ngờ. Nhưng đến khi họ biết rằng bậc thầy ẩn thân ấy thực sự là một Trị liệu sư, ai cũng đều phản ứng theo một cách:
“Trị liệu sư cái quần!”
.
.
—Nước của anh đây, tên khốn ạ—
Đây là câu chuyện xảy ra vào ba tháng trước khi Tanya Artemiciov, một Pháp sư dị thường, bị đuổi khỏi đội vì lý do giới tính.
“Ê! Tanya! Mang bia lại đây!” đội trưởng của Tanya, Ryan, từ góc quán rượu gọi với qua. Đêm nay họ mở tiệc chiêu đãi mấy tên bạn lính đánh thuê của hắn.
“Tới liền…”
Tên chó chết này, Tanya chửi thầm, tay xách theo một chai bia cho lão già nào đó cô chẳng hề quen biết.
“Coi nào Tanya! Cười lên cái cho chúng tôi xem nào?”
“Sẽ thu thêm phụ phí đấy.” Nếu muốn bà cười thì nôn tiền ra đây.
Hành nghề Mạo hiểm giả tức là phải sống trong một xã hội nam quyền, và nhờ vậy, mấy việc này thường bị đẩy cho phái nữ, với phần đa là Trị liệu sư. Điều này thật vô lý, xét cho cùng thì Trị liệu sư vốn đã được trả lương thấp hơn những class khác. Nói thế thì đây há chẳng phải làm thêm giờ à?! Vậy tiền tăng ca của bà đâu?!
“Rrrgh... Ngu thiệt mà!” Tanya gằn giọng lẩm bẩm, một tĩnh mạch phập phồng trên trán khi phải chạy tới lui lấy đồ uống. Cô tình nguyện làm điều này chỉ để giúp Trị liệu sư thoát khỏi chế độ nô dịch của Ryan một hôm. Mười phút trôi qua và cô đã muốn dẹp quách đi cho rồi.
Chúa ơi, con đúng là bại não khi đi lập đội với một tên chỉ quen biết sương sương hồi còn vắt mũi chưa sạch. Nhìn hắn kìa. Có tí dáng vẻ gọi là “bàn chuyện làm ăn” không. Kiểu gì cũng chỉ thấy một gã say xỉn! Còn có thằng nào đó cứ bóp mông con nữa chứ! Sờ tiếp đi rồi xem bà chặt tay mày thế nào! Chặt xong rồi bà thiến mày luôn con ạ!
“Tanya à, đội trưởng của cưng đang cố chiêu đãi tụi này đấy. Đừng xem nhẹ vậy chứ!”
“Phải đó! Thêm cả, cứ cau có thế thì chẳng ai thèm rước cô đâu!”
Tanya nghiến răng. “Mấy người nghĩ tiền chi trả cho bữa tiệc ngớ ngẩn này rơi từ trên trời xuống chắc?”
Nhưng tiếng ồn của quán rượu đã át đi lời cằn nhằn của Tanya.
.
.
Một vài giờ sau, Ryan và đồng bọn bị đuổi ra khỏi quán vì quá xỉn.
“Guhhh... Tanya... Lấy cho chúng tôi ít nước…!” họ yêu cầu.
Dĩ nhiên, Tanya rất sẵn lòng được phục vụ. Cô tử tế và ân cần biết bao! Nở nụ cười đúng chuẩn, cô bắt đầu niệm chú.
“Hơi thở Thủy thần, phún hàn thuỷ lưu!”
Đây là một trong những phép mạnh nhất của Tanya – phép điều khiến nước, thứ mà những gã này đang vô cùng thèm khát.
“Ta triệu hồi ngươi! Hỡi Sóng Thần!”
ÀOOOOOOOOOOOOO!
“Ặccc khụ khụ! Cái éo gì thế?”
“Nước đây thưa các anh!” Tanya cười ngạo nghễ, dương mắt nhìn cả một đại dương ập tới Ryan cùng bè lũ của hắn. “Dù sao cũng cảm ơn vì bữa tiệc nhé! Hẹn gặp lại!”
Và cô lại sải bước xuống phố, miệng làu bàu…
“Chết tiệt, rồi sẽ có một ngày mình hốt được hết loại rượu mình thích!”
.
.
—Cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất Ode—
Mấy ngày gần đây, Laplace hành động có hơi… lạ.
“Hử? Uống trà ư? Để coi nào… Chắc phải đến khi tôi xong việc – ý tôi là, xong mấy thứ linh tinh.”
“Bonjour, Tanya! Giúp tôi cái này với – Đừng hỏi gì cả, chỉ cần mặc thử bộ giáp này thôi, được chứ? Thật hoàn hảo! Hợp với cô lắm đó!”
Có đôi lần Tanya bắt gặp cô nàng cười một mình và liên tục lẩm bẩm thứ gì đó như là: “Đến lúc kiểm ta báo cáo doanh thu tháng này rồi… Mon dieu[note41742], mình đúng là thiên tài.”
Trông thật đáng yêu— è hèm. Quên hết mấy lời vừa nãy đi.
Kì thực Lilium không có quy định cấm làm thêm ngoài, đúng là thế, nhưng…
“A, tò mò chết mất!”
Vì lẽ đó, Tanya mới bám đuôi theo Laplace đang dạn dĩ bay lướt qua thành phố (sau giải Đối luyện, cô chẳng còn lý do để giấu nữa).
Các thành viên của Lilium không phải khi nào cũng kè kè cạnh nhau, vào thời gian chết, họ được tự do làm bất kì điều gì mình muốn. Bản thân Tanya cũng thường lang thang nghiên cứu về ma thuật và mana. Nhưng lời nói của Laplace lại như đang bóng gió thứ gì đó, và như bao người, Tanya chỉ có thể đè nén cám dỗ tới tận hôm nay.
Cô đi tới con đường lớn tại quận Đông—cũng là nơi bắt đầu tình bạn giữa cô và Laplace, họ đã gây ra một chút náo động ở tiệm trang bị. Ngại quá. Phải đảm bảo lão ấy không thấy mình mới được.
Suy nghĩ vừa dứt, cô đã trông thấy Laplace bước vào một cửa tiệm với hàng chữ: THƯƠNG HỘI MẠO HIỂM GIẢ
“Hả?!” Không đời nào—cổ định trả thù lão ta sao?! Tanya vội vàng lao vào tiệm… và chứng kiến Laplace cùng chủ tiệm đang đàm thoại thân mật.
“Ui chao, quý cô thời trang! Tôi chờ cô mãi!”
“Một lần nữa xin chào! Tôi rất cảm kích việc ông đồng ý cho tôi thuê lại gian hàng.”
“Nói đi cũng phải nói lại! Tôi rất ghét phải thừa nhận…, tuy chỉ mở mỗi tuần một lần nhưng lần nào Laplace Fashions cũng bán chạy hơn tiệm tôi!”
“Ha ha ha! Tôi lấy làm ngạc nhiên khi biết ông dám hiên ngang cạnh tranh trực tiếp với Đại Phù thủy đấy. Thế nhưng, sự dũng cảm đó rất đáng hoan ngênh!”
Họ là bạn?! Không—là đối tác kinh doanh sao?!
“La… Laplace?!”
“Chào mừng quý khách đến với Laplace Fa... Ô.”
Sau mội hồi thẩm vấn, Tanya rút ra được rằng Laplace đã nhận được rất nhiều thư hỏi thăm nơi Lilium mua những bộ giáp kiểu dáng mới, trang nhã hơn các mặt hàng đang lưu hành trên thị trường. Giới mạo hiểm giả nữ ai cũng bị lừa mặc giáp bikini, với lý lẽ trang phục càng mỏng thì càng cải thiện dòng mana, nhưng giờ họ nhận thấy rằng hoàn toàn có thể đá đít bất kì bố con thằng nào với cơ thể được che chắn kín đáo.
Laplace, với đam mê thiết kế những bộ cánh dễ thương cho các cô gái, đã ngay lập tức nắm lấy cơ hội kiếm tiền từ sở thích và bắt đầu mở một cửa hàng thời trang chớp nhoáng.
“Cũng khá nổi tiếng đó! Quý chủ tiệm đây đã giúp tôi lên kế hoạch bán hàng và kế hoạch vận hành!”
“Ha ha! Ai mà ngờ đám nhãi ran—nhầm, mạo hiểm giả nữ lại có nhu cầu cao đối với dòng hàng này đến thế!”
“Hi hi… tôi nghĩ sức hút đến từ những thiết kế ấn tượng của tôi chứ!” Laplace ưỡn ngực, thấy rõ khúc lồi lõm.
“Ờm… doanh số chính xác là bao nhiêu?” Tanya rụt rè hỏi.
“Hở? À, ừm…” Laplace cúi người về phía trước và thì thầm con số vào tai Tanya.
Còn nhiều hơn cả sản nghiệp của một quý tộc bậc thấp.
‘
.
-Hậu truyện: Đây không phải “Nữ tính” mà là kỹ năng sống căn bản-
Học viện Pháp thuật Hoàng gia đã bước vào năm học mới được vài tháng, thời gian thi cử cuối cùng cũng đến. Là một học viên chính quy nhập học tại ngôi trường mơ ước, Alisa rất hào hứng khi được học pháp thuật.
“Học nhóm với bạn? Thế thì tuyệt quá! Em đi đi!” Tanya Artemiciov cười toe toét nói. Tanya, thủ lĩnh của một đội mạo hiểm toàn nữ giới với cái tên Lilium, là một thiên tài đã tốt nghiệp Học viện Pháp thuật Hoàng gia với điểm số đứng đầu lớp. Đồng thời là cố vấn giúp Alisa chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh, cũng như là—
“Chị Tanya! Chơi đồ hàng dới em nha!”
“Không! Chị chơi đuổi bắt với em!”
“Không, không được! Em muốn chơi trốn rồi tìm cơ!”
—bảo mẫu cho mấy đứa em của Alisa bởi vì chúng đều là trẻ mồ côi.
“Hay là mấy đứa chơi với chị Laplace nhé?”
“Dạaaaa!”
Bấy giờ, người phụ nữ mặc chiếc đầm đen đang lơ lửng giữa căn nhà chật chội của Alisa suýt sặc trà. “Ê! Đừng có lôi tôi vào chứ, s’il vous plaît[note41743]!”
“Thấy cô ngồi ủ rũ một góc nên tôi ngỏ ý muốn cô chơi chung cho vui thôi.”
“Ủ rũ đâu mà ủ rũ! Tôi đang bận thưởng thức bữa trà chiều nhé. Cảm ơn vì lời mời!”
Cô gái này từng tự xưng là “Mỹ nhân Băng lãnh”, một biệt hiệu nhảm nhí, nhưng thật ra, cô chính là Đại Phù thủy Laplace, kẻ bị phong ấn 300 năm trước.
“Ôi, thiệt cái tình… nếu đã nài nỉ đến thế thì đành chiều vậy! May cho mấy đứa là chị không tính thêm phí đấy nhá!”
“Deeee! Tụi em êu chị Laplace!”
Tuy nhiên, đối với lũ trẻ này thì cô chỉ là một chị gái tốt bụng. Tanya thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng lo. Mai bọn cô sẽ qua trông tụi nó, em cứ đi học đi.”
“Cảm ơn cô nhiều, thưa Sensei!”
Alisa vui sướng nhảy cẫng lên. Thường ngày con bé phải xoay vòng giữa việc học và chăm nom em út, hoàn toàn chỉ một mình, nhưng nhờ họ mà cuối cùng cô bé cũng có thể ôn bài kiểm tra mà không cần phải lo cho tụi nhóc ở nhà.
***
Alisa vô cùng vui vẻ, quyết định dồn hết sức chuẩn bị một bữa trưa thật ngon. Vào sáng hôm sau, con bé và đám bạn rủ nhau đi ăn trưa.
Học nhóm là truyền thống diễn ra hàng năm, được tổ chức tại một giảng đường trong Học viện.
Tham dự hay không hoàn toàn dựa trên tinh thần tự nguyện, ngoài ra nhóm cũng không giới hạn độ tuổi, bao gồm những học viên siêng năng là thường dân trong một ngôi trường toàn các con ông cháu cha và hậu duệ của những Thuật sĩ nổi tiếng. Có vẻ như Tanya cũng từng tham gia nhóm học này; người ta rỉ tai nhau rằng, cô tài giỏi tới độ gần như đóng vai trò giáo viên dạy thay.
“Thích thật ấy, năm nhất năm nay toàn nữ.” Một nam sinh điển trai và khá nổi tiếng khóa trên nhận xét.
“Ừa, phải ha.” Đám bạn đồng tình.
Thành thật mà nói, đáng nhẽ các khóa trước phải có nhiều nữ sinh hơn, nếu không vì vụ bê bối hạ điểm được Lilium “giải quyết” cách đây vài tháng. Nhưng ít ai biết về chuyện này, vậy nên nếu chỉ nhìn bề ngoài thì sẽ chỉ thấy tỉ lệ nữ sinh khóa Alisa cao bất thường.
Và với hành động ngăn cấm giới quý tộc mua điểm dưới hình thức "quyên góp", rất nhiều tân học viên phải tự trang trải.
Những học viên có hoàn cảnh khó khăn này đang định cùng nhau vui hưởng bữa trưa, thì—
"Oa! Trông nữ tính thật!" cậu nam sinh điển trai buột miệng thốt lên khi trông thấy các bạn nữ lôi hộp cơm ra.
"Ơ... hả?" Alisa thắc mắc, sandwich cách miệng chừng một lóng tay. Nữ tính? Chỗ nào? Cả bọn đều mặc đồng phục giống nhau, không son không phấn, không kẹp tóc hoa hòe, không có gì sất.
"Ý anh là sao...? một nữ sinh khác lên tiếng hỏi, nghiêng đầu bối rối.
"Tức là, mấy em có thể tự làm bữa trưa và chu toàn mọi thứ! Con trai tụi anh chẳng làm được mấy cái đó đâu!" Cậu nam sinh điển trai cười tươi rói.
Alisa chớp mắt hoài nghi. Cũng đúng, những học sinh tự mang theo cơm trưa, quả thật, đều là nữ. Bản thân Alisa cho rằng đây là sự trùng hợp, và những người khác cũng gật đầu đồng ý.
"Uhhh..."
Alisa suy nghĩ rất lung. Liệu Tanya, người chiến thắng Giải Đối luyện, người đã tự hào cất lên lời chiến thắng dành cho "những bé gái luôn khao khát phiêu lưu", sẽ nói gì trong tình huống này?
Cuối cùng, con bé thật thà nêu lên quan điểm:
"Em không nghĩ chuyện này có liên quan đến nữ tính đâu... Là kĩ năng sống cơ bản thì đúng hơn ấy ạ?"
.
.
-Hậu truyện: Tiểu Hồ lâu làm ăn phất như diều gặp gió-
Một người phụ nữ đứng trong phòng bệnh tại Bệnh viện Trung ương Ode. Đôi tai nhọn mọc trên đỉnh đầu nói lên rằng cô là một nhân thú thuộc giống cáo albino[note41744]. Trên tay là một phong bì dán kín có chứa một lá đơn từ chức.
"...Anh nghe rồi đấy! Kể từ hôm nay, tôi nghỉ việc!" Dứt lời, Katherine Foxxi dúi chiếc phong bì vào tay người cựu đội trưởng của mình, Ryan Daars, kẻ đang bị quấn băng từ đầu tới chân. Đây chính là người đã sa thải Tanya. Hắn ngây ra nhìn cô.
"K-Khoan—”
"Đừng hòng ngăn cản tôi! Tạm biệt!" Nói rồi cô xoay gót rời khỏi phòng.
Khi gót giày gõ vào mặt sàn vải sơn, Katherine hít một hơi sâu và rùng mình.
"Q...uá... quá ĐÃ!!!"
Là phụ nữ thì sao chứ? Tôi vẫn có thể là một mạo hiểm giả.
Tận sâu trong tâm khảm, cô có một chút chút biết ơn đối với nàng Trị liệu sư mang kính cận, người đã giúp cô thông suốt nhiều điều.
***
“Vậy nên, nói chính xác thì mình đâu có thất nghiệp.” Katherine xuống phố, tự nói chuyện một mình.
Cứ thế chẳng mấy chốc đã đến nơi: Tiểu Hồ lâu, quán rượu do bà cô quản lý. Dù có diện tích nhỏ, quán vẫn nổi tiếng với những món ăn thơm ngậy được lấy cảm hứng từ ẩm thực nhân thú chân chính— nổi tiếng đến mức những thực khách quý tộc đôi lúc cũng phải ghé thăm Kể từ khi còn nhỏ, quán rượu vẫn luôn kinh doanh khấm khá.
Khi cô mở cửa, cái chuông nhỏ treo trên đầu kêu leng keng. "B-Bà ơi? Bà ở nhà không ạ? Katherine gọi.
"Bà đây, chào cháu, Kathy!" Bà cô ấy đáp lại. Vài năm gần đây bà đã già đi trông thấy, nhưng nụ cười ấm áp vẫn hệt như thuở nào.
Katherine thở phào nhẹ nhõm. Hễ khi nào cô có một ngày không vui, cô sẽ lại quay về đây.
"Ừm, bà ơi, cháu kể bà nghe..."
Và rồi, trong khi bà cô bận bịu làm việc trong bếp, Katherine kể cho bà nghe tất tần tật về Giải Đối luyện, về Trị liệu sư đeo kính, về cái đội ngu ngục, phân biệt giới tính mà cô lỡ gia nhập, và về mọi điều khủng khiếp đã xảy đến với cô.
Sau khi kể hết, cô thở ra một tiếng hài lòng.
"Thoải mái hơn chưa cháu?" Bà cô hỏi han. Cô gật đầu.
"Thật ra thì, ừm... Bà có thể thuê cháu làm ở đây một thời gian được không ạ!"
"Ôi chao? Cháu muốn làm hầu bàn ư?"
"Bà bảo gì cháu cũng làm!"
"Được thôi, miễn cháu chịu làm chăm chỉ thì bà không ý kiến gì đâu. Nhưng quán mình có mấy tên già bợm nhậu thô bỉ đấy, cháu biết phải làm gì chứ." Bà cảnh báo, ánh mắt chất chứa lo lắng.
Tai Katherine cụp xuống. "Cháu có cần... tỏ ra 'chuyên nghiệp' và lơ họ đi không?"
"Đương nhiên là không! Đừng ngốc thế, cháu yêu. Nghe này: Cháu phạt họ 1,000 seculs, và đuổi ra ngoài ngay lập tức!"
"Hả... thật ạ?"
"Thật chứ sao không! Đó là cách bà xử lý mà! Cháu nhớ cái lần bà ở gian phòng sau và cái gã đó cứ bô bô nói gàn với cháu về cách cư xử của một người phụ nữ không?"
Katherine gật đầu. Dù thích hay không, lời gã ta nói cũng ám cô một thời gian dài.
"Thật đau lòng. Bà thề, tuy CHỈ xảy ra khi bà đang nấu ăn! Nhưng bà đã phạt hắn rửa chén năm năm!"
"Th... Bà không đùa chứ?"
Bà lão cười nháy mắt cười đắc ý, chẳng bao lâu Katherine cũng thấy mình đang cười toe toét.
"Bà ngầu bá cháy luôn ạ!"
Theo năm tháng, Tiểu Hồ lâu nổi lên với hình ảnh một cô nàng sẵn sàng bắn bỏ bất cứ ai có ý định gạ gẫm mình bằng Hỏa-Hồ cầu... nhưng câu chuyện này sẽ để khi khác.