Cuối cùng đoàn xe cũng tới nơi.

Ta vốn không cho rằng thời đại này sẽ có tội phạm có chỉ số thông minh cao, cứ nhìn mấy tên áp giải chúng ta là biết.

Xem, này không phải đã gặp được.

“Là ai cả loại người quái dị này cũng bắt tới?!”

Đáng giận, cư nhiên câu đầu tiên liền nói ta như vậy!

Ta đối với tên đang kinh ngạc kia trừng mắt. Lại nghe phía trước có người thở dốc vì kinh ngạc.

Ngẩng đầu nhìn, áo xanh râu dài, trước mặt là một đuôi đàn cổ —

Cả hai người này ta đã từng gặp qua.

Lạc Phỉ Nhiên thở dài một tiếng: “Thức đáng tiếc a. Nếu không phải ngươi nhận biết ta, nói không chừng ta có thể tha cho ngươi một mạng – Trác phu nhân!”

“Trác phu nhân? Hắn?!” – Vương Chí Hiên kêu to chỉ vào mũi ta – “Hắn sẽ không phải là nam thê kia của Trác Bất Phàm đi!”

Lời nói kế tiếp của hắn càng làm ta tức lộn ruột.

“Ta nghĩ Trác Bất Phàm là một tên thích thu thập mỹ nhân, không nghĩ hắn lại không có phẩm vị như vậy!

Cư nhiên thú một tên mập muốn tướng mạo không tướng mạo, muốn dáng người không dáng người a!

Ta ngứa tay tát một cái lên mặt hắn.

Vương Chí Hiên nhất thời sửng sốt, sau đó bưng mặt kêu to: “Ngươi, ngươi, ngươi cư nhiên dám đánh ta! Xú tiểu tử, xem ta không đem ngươi đánh chết!” Rống giận liền nhào tới.

Ta mau lui lại hai bước. Hắn nhào tới, đã đánh không trúng lại còn cực kỳ chật vật ‘đo đất’.

“Người tới! Bắt hắn cho ta!” Vương Chí Hiên nằm trên mặt đất kêu to.

Hai tên đi tới, một trái một phải bắt lấy tay ta.

Ta vừa định giãy dụa, trước mắt một bóng người nhoáng lên một cái, Như Ý vọt tới trước người ta.

Nàng nắm trong tay một chủy thủ màu vàng, lưỡi dao đặt trước cổ mình: “Các ngươi không được tổn thương hắn! Nếu không ta sẽ chết cho các ngươi xem!”

Chúng ta đều bị biến cố trước mặt làm hoảng hốt.

“Ngươi, đây là vì cái gì? Ta không phải tình địch của ngươi sao?” Ta hỏi

Như Ý một tay nắm chủy thủ, một tay đem ta từ trong tay hai đại hán lôi ra: “Ta tuy rằng chán ghét ngươi, nhưng là, ngươi là người Trác công tử yêu nhất, ta không muốn hắn thương tâm.”

Không phải vì ta, này thực bình thường!

Bất quá nàng đã cho ta thấy một mảnh chân tình với Trác Bất Phàm.

“Trác Bất Phàm tính là cái gì! Ta Vương Chí Hiên có Tể tướng làm chỗ dựa, ta sẽ thu thập so với hắn càng nhiều mỹ nhân hơn!” – Vương Chí Hiên ở nơi nào đó sủa loạn – “Hừ! Thiếu một nữ nhân cũng không tính là gì! Đem hai người bọn họ đều bắt cho ta!”

Lạc Phỉ Nhiên vội mở miệng: “Ngươi đã đáp ứng đem nàng cho ta! Đàn tranh của nàng chính là nhất tuyệt a!”

Phiền chết người!!!

Ta kêu to: “Trác Bất Phàm! Ngươi nếu không đi ra, đừng trách ta độc ác!!”

Mọi người lấy loại ánh mắt nhìn người điên nhìn ta.

Mà một trận cười từ ngoài cửa nhẹ nhàng tiến vào: “Ai nha bảo bối, ta là nghĩ ngươi vẫn còn muốn ngoạn đâu ~~~” Tiếp sau đó, một thân ảnh thon dài xuất hiện trên đại sảnh, ung dung đường hoàng kéo ta vào lòng.

“Trác …” Lạc Phỉ Nhiên nói không ra lời.

Vương Chí Hiên thật ra lại kêu trước: “Ngươi sao lại biết nơi này!!”

Trác Bất Phàm cũng không để ý đến hắn, sờ sờ mặt ta: “Hình như gầy một chút, hai ngày nay thực quá vất vả rồi.”

Ta trề môi: “Ngươi nên đến sớm một chút.”

“Ta một đường chạy tới đây, cũng không dám chậm trễ, không phải sao?”

“Trác trang chủ, ta…” Lạc Phỉ Nhiên nột nột nói.

Trác Bất Phàm lạnh lùng liếc hắn, vung tay lên, một dao chặt đứt dây cổ cầm.

“Bản quan bát tỉnh tuần án Trương Bình, nay ngươi cưỡng bức bắt người phạm vào quốc pháp, người tới a, bắt hết cho ta!” Trương Bình hợp thời từ bên ngoài chạy vào.

Một đội sai dịch chạy vào, mặc dù có giao chiến ngăn ngủi nhưng quan sai nhanh chóng lấy thắng lợi chấm dứt.

Lạc Phỉ Nhiên bị áp đi qua người chúng ta, Trác Bất Phàm nói: “Đáng tiếc, một hảo cầm.”

Lạc Phỉ Nhiên rầu rĩ, cúi thấp đầu xuống bị kéo ra ngoài.

Chỉ có Vương Chí Hiên tại chỗ kêu to hắn là thân thích của Tể tướng. Trương Bình chỉ tay qua: “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, ngươi tính là cái gì a!” – Vương Chí Hiên bấy giờ mới im lặng, bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.

Ta nhìn tới tên đã đá ta một cước, đợi khi hắn đi qua chỗ ta liền hung hăng đá hắn.

“Ngươi để làm chi?” Trác Bất Phàm hỏi

“Hắn đá ta!”

Trác Bất Phàm lập tức tiến lên, lại cho hắn một cái liên hoàn cước: “Cư nhiên dám đánh bảo bối của ta?!

Thật sự là chán sống!’

Ta ở một bên cười ha ha vỗ tay: “Đánh hay!”

Như Ý chậm rì rì đi tới.

“Trác công tử.’

Trác Bất Phàm ôm thắt lưng ta: “Như Ý.”

Như Ý cười khổ một chút: “Như Ý biết chính mình không còn cơ hội ở bên Trác công tử. Sau khi trở về, Như Ý sẽ rời Hội Hoa lâu, làm một nữ tử bình thường.”

Đáy lòng ta có chút không đành lòng: “Thực xin lỗi, tuy rằng biết ngươi là hảo nữ nhân, nhưng ta vẫn không thể đem Trác Bất Phàm tặng cho ngươi.”

Như Ý bỗng nhiên cười xán lạn: “Trác công tử, lúc trước ta gặp Mâu Bình phu nhân các nàng, các nàng nhờ ta nhắn tới ngài, ngài cũng nên đi biệt viện thăm nữ nhân của mình!”

Di? Các phu nhân? Nữ nhân?!

Ta một phen đẩy hắn ra: “Đây là có chuyện gì?!” Mệt ta còn vì không thể lưu cho hắn đứa nhỏ mà phiền não, ai ngờ hắn đã sớm có không chỉ một đứa!!

“A, bảo bối, ngươi nghe ta giải thích, ta chính là lo lắng ngươi biết sẽ không vui nên mới dấu ngươi….” Trác Bất Phàm một bên dỗ dành ta một bên trừng mắt nhìn Như Ý, không nghĩ tới nàng cuối cùng lại chơi hắn một vố này.

Ta kêu to: “Ta muốn trốn đi! Ta muốn leo tường! Cho ngươi đeo mười bảy mười tám cái nón xanh!” Hướng cửa chạy ra.

“Bảo bối! Không nên a!” Trác Bất Phàm ở phía sau kêu to.

Ta không để ý tới hắn, liều mạng chạy về phía trước.

Phía sau tiếng tay áo phần phật bay. Ta biết, hắn nhất định sẽ đuổi theo.

—-Hoàn—–