Trong khi thêu với suy nghĩ , trời đã trở trưa từ lúc nào.
Bữa sáng được bưng đến phòng tôi. Bữa trưa tổ chức trong phòng ăn lớn.
Tôi nghĩ có lẽ anh ấy không muốn nhìn thấy mái tóc của tôi, mái tóc màu đỏ giống như của anh trai.
Thức ăn được cắt thành từng miếng nhỏ để không cần dùng dao. Đó dường như là hình thức được cân nhắc dành cho Jerd, người chỉ còn một cánh tay.
Đã ba tháng kể từ khi mất cánh tay phải, Jerd có lẽ đã quen, và ăn khéo léo bằng tay trái.
Vì anh ấy đã tập luyện thân thể vào buổi sáng, nên ảnh gọi thêm thức ăn khá nhiều. Jerd không quay sang nhìn tôi, nhưng cũng không tỏ vẻ hung dữ. Bữa trưa trôi qua một cách yên bình.
Sau bữa, trong thư phòng, chú tôi và cha anh ấy đã thông tin với tôi về chuyện lãnh địa.
Ở đây, chú tôi ngồi trước cái bàn trong khi Jerd và tôi ngồi cạnh nhau.
Tôi nhìn chú ấy, chúng tôi không thể nhìn thẳng vào nhau.
Jerd rất ít nói và nói rất ít trong bữa ăn và trong thư phòng của mình. Nhìn thoáng qua thì có vẻ anh ấy không quan tâm đến chuyện lãnh địa. Nhưng ảnh vẫn nghe chú tôi nói với biểu cảm nghiêm túc. Tôi cho rằng anh có hứng thú.
Mặt khác, mỗi ngày đều trôi qua một cách buồn tẻ. Đã hơn hai tháng trôi qua rồi mà tôi không nhận ra.
Jerd chưa lần nào thất bại trong việc luyện kiếm. Dường như anh đã quen với việc chỉ còn một cánh tay, đủ mạnh để đối mặt với những người cận vệ — không hổ danh là một cựu hiệp sĩ.
Sau một khoảng thời gian—móng tay của anh ấy dài ra một chút, chúng chắc chắn sẽ chạm tới đầu ngón như ngày xưa thôi. Móng tay của anh ấy nhìn hơi méo mó và có màu trắng nhạt, có lẽ là do chúng đã bị kéo đứt. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ chúng tốt hơn những ngón tay trần.
Những vết sẹo do bỏng ở mặt ảnh dường như vẫn còn đau nhói, mặc dù màu sắc có phần phai đi.
Bởi anh ấy mặc quần áo nên tôi không biết, nhưng có vẻ khắp người ảnh toàn là vết bỏng và vết rách.
Jerd chắc chắn khinh miệt anh trai tôi—nhưng anh ấy không có ý định giết tôi.
Ngược lại, anh ấy rất ít khi tiếp cận tôi. Tôi còn không có cơ hội để đưa cho anh ấy chiếc khăn tay mà tôi đã thêu.
Tôi quyết định thêu con rồng thiêng để trang trí trước cửa nhà trong suốt buổi tập luyện của anh ấy. Nếu tôi di chuyển cây kim bằng cả trái tim, cầu mong cho sự an toàn của Jerd và lãnh địa, nỗi sợ về cái chết có lẽ sẽ được quên đi.
Cứ thế, ngày tháng êm đềm trôi qua.
Một ngày nọ, Bennio bất ngờ đến thăm.
Jerd không có nhà vì anh ấy cùng với chú tôi đến trấn. Tôi nghĩ chuyện này thật đáng nghi — Bennio đã bỏ rơi tôi mà!
Mặc dù vậy, tôi không thể bảo anh ta quay gót đi về, và vì vậy tôi đưa Bennio vào phòng khách. Tất nhiên, một cận vệ và một người hầu cũng ở đây. Tôi không bao giờ muốn ở một mình với Bennio thêm nữa—sau tất cả, chính lúc đó anh ta đã thốt ra những từ ngữ dơ bẩn đối với tôi. Chưa kể, bây giờ tôi đã có Jerd là chồng của mình.
“Brit, đã lâu không gặp. Em có vẻ vẫn sống tốt. ”
Vì lý do nào đó, Bennio trông rất hạnh phúc. Nụ cười của anh phiền phức thật đấy…
"Lâu rồi không gặp. Có phải Ngài Bennio một lòng từ bỏ đính ước với tôi, muốn điều gì sao? Nếu ở đây có thứ mà ngài cần, thì xin hãy đối thoại với chồng tôi. Nên ngài có thể quay lại khi chồng tôi ở nhà được không?”
Tôi muốn anh ta cút về nhà ngay lập tức.
Trước đây, anh ta là một Bá tước, nhưng đã bị giáng chức và giờ chỉ là một thường dân. Vì vậy, tôi không quá khiếm nhã với anh ta.
“Em là người duy nhất anh có quan hệ. Xin lỗi vì đã phá vỡ hôn ước của chúng ta — vậy nên em có thể đính hôn với anh một lần nữa được không? ”
Bennio đã nói một điều thật bỉ ổi, tôi mở to mắt nhìn anh ta.
“Hả? Ngài vừa nói cái gì? Tôi đã kết hôn rồi đấy!”
“Anh biết, anh biết những em có với Jerd là một cuộc hôn nhân trắng.”[note29985]
“Không phải lãnh thổ này vốn là của cha em sao? Kị Sĩ Trưởng rất quan tâm đến em, và có một người báo cáo tình hình của em cho anh biết.”
Tôi biết cha đang lo lắng cho tôi, nhưng đến mức đáng xấu hổ… tôi ước gì mình không biết về điều đó….. mặc dù chỉ cần biết rằng tôi ổn là đủ….
"Vậy, sau đó cha tôi đã thông tin cho ngài về cuộc hôn nhân này sao?"
Thời gian dài đằng đằng, mà tại sao lại là bây giờ hả, Bennio?
“Không phải, là anh trai em. Bọn anh là những người bạn tốt và anh ấy thỉnh cầu anh làm cho em được hạnh phúc đấy, Brit. Tất nhiên anh cũng muốn cho em hạnh phúc. Anh ước gì chúng ta cùng nhau cai trị lãnh địa này.”
Anh trai ngu ngục của em ơi!!!
Cái gì? Anh nghĩ em dễ dàng chấp nhận vị hôn phu cũ quay lại sao? Chính người đàn ông khờ dại đó bị lừa bởi một ả đàn bà khác, sau đó về cơ bản là khạc nhổ vào mặt em, phá vỡ đính ước khi anh ta muốn !?
Em thà sống với Jerd như thế này còn hơn tái hôn với gã đàn ông như vậy!
Ngay cả khi thể chất của Jerd giảm xuống như hiện tại, anh ấy vẫn lao động chăm chỉ mà không một lời phàn nàn. Ảnh đối xử khá lịch sự với những người hầu, và hành động cũng rất thanh nhã nữa.
Nhưng vì ghét tôi, Jerd chưa bao giờ coi tôi là một người vợ. Mặc dù vậy, với tư cách là một người chồng, anh ấy thật hoàn hảo—
—nhận ra điều đó, tôi bắt đầu khóc.
“Em hạnh phúc đến rơi nước mắt sao? Brit à, anh cũng rất hạnh phúc. Thành thật thì, anh đang ngụp lặn thực sự vì bây giờ anh chỉ là người nông dân không hơn không kém. Anh trai em vẫn giữ được chức kị sĩ ngay cả khi trở thành thường dân, nhưng anh thậm chí không thể làm kị sĩ vì anh đâu biết sử dụng kiếm. Nhưng anh tự tin trong việc quản lý lãnh địa. Một lãnh thổ tử tước nhỏ thế này thì anh tự tin quản lý được ”.
Chà chà, một lãnh địa nhỏ thì tôi xin lỗi nhé…..
Người đàn ông kia có vẻ tự đặt bản thân lên bục cao nhỉ, nhưng thực tế anh cần học hỏi nhiều thứ lắm. Tôi không cho rằng một kẻ dễ dàng bị phụ nữ lừa gạt lại có thể quản lý được lãnh địa.
“Đã đến lúc ngài nên xin lỗi rồi. Để tôi nói cho mà biết, tôi không hề có ý định ly hôn với chồng mình, và càng không muốn tái hôn với ngài ”.
“Cứ thế này thì em sẽ chết mà mãi mãi không có được tình yêu của chồng đâu, em vẫn ổn với điều đó sao?”
Người đàn ông đó biết chọc vào nơi đau nhất.
Tôi mừng vì tôi đã không lấy một người như vậy.
“Ngươi có nhận ra chính ngươi và anh trai là nguyên nhân khiến ông xã không yêu ta không?! Làm ơn, cút về nhà đi!!”
“Chuyện gì vậy?”
Jerd đã quay về. Tôi bị bất ngờ vì anh ấy quát lớn đi vào phòng khách.
“Tôi đã cầu hôn Brit. Đó là thỉnh cầu của anh trai cô ấy. Chỉ khác, tôi là người đàn ông đã gắn bó suốt mười năm với cô ấy. ”
Trước khi tôi kịp nói gì, Bennio đã đưa ra lời giải thích của riêng mình.
Tôi nghĩ Jerd sẽ tức giận vì vợ của anh được cầu hôn như vậy, nhưng anh ấy chỉ cất tiếng nói nhỏ;
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ly hôn với em và rời khỏi nơi này.”