Ở đại lục này, lục địa bị chia cắt bởi một dãy núi.

Tại trung tâm của cái dãy núi như vậy, là một ngọn núi to lớn trông nổi bật rõ rệt.

Tên của ngọn núi đó là, Núi Long Minh.

Núi Long Minh nằm ở tận sâu bên trong dãy núi, là ngọn núi cao nhất trên thế giới.

Tuy rằng ở trên núi có cây cối mọc bám trên bề mặt đá, nhưng những vách đá thẳng đứng lại ngăn cản bất kể ai đến xâm nhập, và hơn nữa ở trên núi cao là nơi mà những con Xích Long đang cư ngụ.

Có thể nói nơi này không hề thích hợp để có người sinh sống.

Những mạo hiểm giả có đẳng cấp cao dù thi thoảng có đến chân núi, nhưng họ tuyệt sẽ không tiến sâu vào bên trong núi.

Tuy là như vậy, nếu mạo hiểm giả nào mà có thực lực leo được lên núi, thì người đó rồi sẽ được chứng kiến một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

Một ngôi nhà.

Ở trên sườn núi hiên ngang một ngôi nhà.

Cảnh tượng này phải nói là kỳ quái.

Bởi tại một nơi không hề thích hợp để có người sinh sống, lại có một ngôi nhà dành cho người ở.

Khi đến gần ngôi nhà, người đó sẽ được nhìn thấy thêm điều đáng kinh ngạc.

Một thiếu nữ.

Thiếu nữ không hề hợp với chốn sâu xa trong núi.

Thiếu nữ có đôi tai dài với một mái tóc màu vàng đang cầm ở tay một vật giống một cái xô, và bước đi không vững ở trước ngôi nhà đó.

Thiếu nữ cứ vậy liên tục cầm cái xô ra đằng sau nhà, rồi quay lại vào trong nhà, và rồi đi ra ngoài với cái xô.

Có vẻ như, thiếu nữ đang mang ra đằng sau nhà một cái xô bên trong chứa nước hay là cái gì đó.

Khi theo sau thiếu nữ ra đằng sau, thì người đó sẽ nhìn thấy một hang động lớn.

Hang động này ngập tràn những dấu hiệu của sự bất thường, vậy nhưng thiếu nữ ấy vẫn thản nhiên bước đi vào bên trong hang động.

Thứ đang chờ đợi ở bên trong, là một loài bò sát có cơ thể khổng lồ với cái cổ dài, sở hữu vảy màu đỏ, và răng nanh với móng vuốt sắc nhọn.

Xích Long (Rồng Đỏ).

Thiếu nữ đổ thứ ở bên trong cái xô vào một cái thùng vốn đã được đặt ở gần con Xích Long từ trước.

Con Xích Long không tỏ ra chút thù địch với lại thiếu nữ.

Nó chỉ quan sát thiếu nữ đang làm công việc của mình bằng ánh mắt như là muốn bảo cô rằng hãy mau làm xong việc.

Thế nhưng mà, cái thùng này lại có sức chứa một trời một vực với lại lượng trong xô mà thiếu nữ có thể mang theo được.

Sẽ phải mất nhiều lần đi đi lại lại để cái thùng trở nên đầy.

Tuy là vậy, xem chừng lần này đã là lần cuối cùng.

Thiếu nữ đặt cái xô xuống ở bên cạnh cái thùng, và vươn vai của mình.

“Phù, cuối cùng cũng đổ nước xong!”

Thiếu nữ tràn đầy năng lượng tuyên bố vậy, và cúi đầu trước con rồng.

Con rồng khịt mũi như là muốn nói rằng “Đã vất vả rồi”.

Thiếu nữ trở về ngôi nhà với tinh thần phấn chấn.

Ngôi nhà đó là một ngôi nhà bình thường được làm từ gỗ.

Dù là thế, nhưng người nào có mắt nhìn thì sẽ nhìn thấy được rằng, ngôi nhà này đang được bảo vệ bởi ma thuật kết giới có cấp độ cao.

“Chủ nhân, chủ nhân ơi, con đã đi đổ nước xong rồi!”

Ở bên trong ngôi nhà mà thiếu nữ bước vào, là một quang cảnh tràn đầy sống động.

Ghế, bàn, cây cảnh, tập giấy, và những thứ đồ linh tinh không biết được tác dụng là gì.

Thiếu nữ khéo léo đi luồn lách qua chúng.

Vì người mà cô gọi đã không đáp lại.

Thiếu nữ sớm đến được đích đến của mình.

Một căn phòng nằm ở cuối nhà.

Căn phòng mà chủ nhân của ngôi nhà đang ở, là căn phòng rộng lớn nhất.

“Chủ nhân à?”

Thiếu nữ mở cánh cửa ra và bước vào bên trong.

Ở trong căn phòng, là những kệ sách có chiều cao gấp nhiều lần so với thiếu nữ, được xếp thành hàng một cách chật chội.

Căn phòng này giống như là một thư viện vậy.

Thiếu nữ đi sâu hơn vào trong khu vực của những kệ sách được xếp thành hàng.

Ở trên thế giới này chỉ có một số tòa nhà mới được coi là thư viện.

Vậy nhưng, cái môi trường toàn sách là sách đây thì cô đã nhìn quá là quen mắt rồi.

Tại cái nơi đầy rẫy những cuốn sách ấy, có một người đàn ông.

Người này đang ngồi trên bàn mải mê viết một cái gì đó, trong khi lưng vẫn còn hướng về phía cửa.

Tóc người này tạp sắc màu bạc với màu xanh lá cây.

Tuy rằng màu tóc đáng ghê rợn như vậy, nhưng thiếu nữ cũng đã nhìn quá là quen mắt.

“Chủ nhân ơi!”

Được thiếu nữ gọi, người này ngẩng đầu của mình như là đã tỉnh người.

Khi đôi cánh ở trên lưng từ từ dang rộng ra, người này quay đầu nhìn đằng sau.

Người này có biết thiếu nữ.

“Ôi chà, Rostelina. Đã đêm khuya rồi, sao con lại còn thức vậy? Mai con có nhiều việc cần phải làm đấy. Thế nên là phải đi ngủ sớm đi.”

“Đêm khuya gì cơ chứ! Mặt trời đã mọc lên rồi đó! Con mới vừa đổ nước cho rồng đây.”

“Ôi chà, là thế sao?”

Người đàn ông đứng dậy lên.

Thế rồi thì, thiếu nữ đã phải ngước nhìn người này.

Cũng bởi vì, cái người này có chiều cao tận hơn 2 mét.

“Ra vậy, con đã đổ nước xong rồi à. Cảm ơn con đã vất vả. À cơ mà, ra là vậy, đã một ngày trôi qua rồi à.”

“Chủ nhân ơi là chủ nhân, xin ngài hãy ngủ đủ giấc giùm con!”

“Ừ, ta biết rồi mà.”

Tuy rằng cô gái to tiếng như là quát tháo, nhưng người này lại có vẻ như không để tâm.

“Ngài đâu có biết rồi đâu! Cả hôm qua với ngày hôm kia, ngài đâu có ngủ một tý nào!”

“... Bởi ta đâu có cần ngủ mỗi ngày như bọn con.”

“Thật thế sao ạ?”

“Ừ, ta vốn thuộc chủng tộc có thể sống được rất lâu. Cứ vài năm ngủ một lần thôi đã là quá đủ.”

Thiếu nữ tỏ ra ngơ ngác trước câu trả lời của người này.

Vậy nhưng, bất ngờ trong giây lát, hai bên má của thiếu nữ đã phồng lên.

“Con vẫn chưa biết tý gì về chủ nhân cả!”

“Dĩ nhiên là như vậy rồi, đấy cũng là bởi con đã không đưa ra câu hỏi, mà chỉ luôn theo sau ta.”

“Vậy thì, chủ nhân hãy cho con biết thêm về ngài đi.”

“Cũng được thôi, ta không có phiền. Nhưng mà này, ta đã trải qua một cuộc đời rất dài lâu, vậy nên là câu chuyện mà ta sắp kể sẽ hơi dài đấy.”

Người đàn ông nheo đôi mắt của mình và nhìn xung quanh.

Ngay cả khi có một dáng người cao, nhưng kệ sách đây thậm chí còn cao hơn cả người này.

Cuốn sách nào ở kệ này cũng đều được nhét chật kín.

Tất cả đều được viết bởi người đàn ông.

Chúng là những ghi chép, và là cuộc đời của cái người này.

“Không có sao ạ. Nhưng người đáng lẽ bị phiền ở đây mới là chủ nhân đó. Chẳng phải là ngài còn đang bận việc sao ạ?”

“Ta thật sự không có phiền, đối với một người có tuổi thọ dài lâu như ta thì một giây cũng không đáng gì. Ta vẫn có thời gian để kể cho con câu chuyện.”

Người đàn ông nói vậy và rồi mời thiếu nữ ngồi ở một chiếc ghế gần đó.

Người này tự mình ngồi lên ghế, và đưa tay lên cằm.

“Vậy nhưng, chẳng mấy khi con có dịp được nghe ta kể chuyện, ta nghĩ kể chuyện về người nào đó khác thì sẽ vui hơn đấy.

Chẳng hạn như câu chuyện về một cậu bé trên hành trình đơn độc đánh bại Ma Giới Đại Đế.

Hay câu chuyện về một vị anh hùng tiêu diệt được một con quái vật to lớn và dành được cô công chúa.

Hoặc câu chuyện về một thánh nhân bị Ác Thần thao túng và buộc phải lao vào một cuộc chiến không có đường thắng.

...

À không, câu chuyện này thì lại không được vui lắm.”

“Không đâu! Thay vì những câu chuyện đó, con muốn biết thêm về chủ nhân cơ!”

Trong lúc người đàn ông còn đang nghĩ này nọ, thiếu nữ đã nói chen ngang.

Bởi vì thiếu nữ cảm thấy rằng nếu cứ để yên như vậy, thì thể nào cô sẽ phải nghe một câu chuyện nào đó khác.

“Ừ, ta đã hiểu rồi. Vậy nhưng mà, cụ thể thì con muốn biết gì về ta?”

“.... Tất cả.”

“Tất cả ư?”

“Kiểu như là từ xưa tới giờ thì chủ nhân đã sống như thế nào này, tại sao ngài lại làm cái việc mà ngài đang bận làm bây giờ này.”

“Là vậy sao... Thế nhưng mà, câu chuyện ta kể sẽ không quá là vui đâu. Tuy rằng là có những chỗ đúng là thú vị, nhưng tất cả cũng sẽ đều dẫn đến một cái kết đau thương. Một kết thúc xấu đấy. Cái cuộc đời của ta. Nếu mà con lắng nghe thì sẽ khó lòng tránh khỏi được việc cảm thấy buồn bã.”

“Không có sao hết ạ!”

Nghe thấy cái giọng quyết tâm này của thiếu nữ, người đàn ông đã bỏ tay khỏi cằm như đã từ bỏ việc thuyết phục cô.

Và rồi, người này nhìn lên trần nhà.

Như thể ở bên trên hiện hữu quá khứ của cái người này vậy.

“Đành vậy thôi nhỉ. Được rồi. Nếu con đã quả quyết đến vậy thì ta sẽ kể cho con.

Nhưng mà phải rồi, ta vẫn chưa biết là nên bắt đầu từ đâu. Trước kia ta chưa từng có dịp để kể chuyện hồi xưa, nên là ta đang phân vân đây.”

“Nếu được thì, con muốn chủ nhân hãy kể từ đầu. Vào cái hồi mà ngài đã chào đời và nhớ được ấy.”

“Kể từ đầu cơ à? Ừm.... Mong là ta có thể biết đường kể... Không thì chuyện ta kể mà không thú vị với con, thì con sẽ nằm lăn ra ngủ mất. Vì con thấy nằm ngủ còn hơn là phải nghe ta kể chuyện.”

“Con không có phải là chủ nhân, con sẽ không nằm ngủ khi có người còn đang nói đâu!”

“Ha ha ha, con đúng thật là một đứa trẻ ngoan. Giờ thì, ta sẽ bắt đầu kể đây.”

Người đàn ông nhanh như chớp đã nhắm đôi mắt của mình.

Thiếu nữ nghiêng người về phía trước và tập trung lắng nghe.

“Đầu tiên thì, trước cả khi mà ta ra đời, hãy bắt đầu với chuyện thế giới được hình thành như thế nào.”

Người đàn ông bắt đầu kể.

Câu chuyện về Thời đại Thần Thoại từ rất rất là xưa.

■ ■ ■