Đúng vào tuổi thiếu nữ mới lớn, ta trằn trọc suốt đêm không ngủ được. Sáng hôm sau, ta lại lo lắng cho dung mạo của mình. Ngày thường ta chỉ biết đọc sách, viết chữ, ăn mặc có phần quê mùa.

Nếu Thái tử nhìn thấy ta mà không thích thì phải làm sao?

Nghĩ đến Chu Cẩm - người được ca tụng là mỹ nhân, ta bỗng nảy ra ý định, muốn ăn mặc giống nàng ta một chút. Dù sao thì ngũ quan của ta và A Cẩm cũng có nét tương đồng.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ khi gặp Thái tử ta lại trở nên nhút nhát.

May mà Thái tử đã nhìn thấy ta. Từ xa, ta nghe loáng thoáng Thái tử hỏi hạ nhân ta là ai. Có lẽ ta đã bắt chước cách ăn mặc của Chu Cẩm quá giống. Tên gia nhân kia chỉ liếc nhìn qua, đã nói ta là Chu Cẩm.

Từ đó, Chu Cẩm trở thành người trong lòng Thái tử. Còn ta, vì quá xấu hổ không dám ra mặt, nên đã bỏ lỡ cơ hội nói ra sự thật.

Không khí náo nhiệt nhưng cũng tốn thời gian.

Ma ma bên cạnh nhịn không được nhắc nhở: "Nương nương, Thái phi nương nương ở ngự hoa viên đợi đã lâu rồi."

Ta gật đầu, cười híp mắt phát hết lì xì, rồi đuổi đám trẻ đi. Trong ngự hoa viên, Chu Cẩm đang ngồi trong đình nghịch bộ bài.

Thấy ta đi tới, nàng ta lập tức nở nụ cười tươi tắn, hệt như nhị tiểu thư Chu phủ ngày nào: "Tỷ tỷ! Cuối cùng tỷ cũng đến rồi!"

"Thời tiết lạnh, muội thân thể yếu." Ta đưa lò sưởi ấm áp cho nàng ta: "Sao cứ phải ra đây chơi bài thế này."