"Tàu sẽ sớm đến ở điểm dừng đầu tiên. Nó khá nguy hiểm, do đó vui lòng bước ra sau vạch vàng."

Xuân.

Lời thông báo được vang vọng ở sân ga vào buổi sáng, đông đúc với nhiều người dụi mắt trong ánh nắng ấm của mặt trời.

Qua các năm, ga Akaitohama đã phát triển rõ rệt và trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng.

Ban đầu, nó nằm ở vùng ngoại ô có view biển đẹp được nhiều người ghé thăm, nhưng vài năm trước, một bộ phim chính kịch được quay trên biển Akaitohama, một địa điểm nổi tiếng, và sự nổi tiếng của khu vực này nhanh chóng bùng nổ.

Bộ phim này là về một câu chuyện tình yêu với một ít cốt truyện.

Đó là câu chuyện về một anh chàng thiết kế ngốc và một người phụ nữ lớn tuổi đã có việc làm bị thu hút bởi nhau, những gì ta chưa từng thấy

Tuy nhiên, tôi nhớ rõ cảnh họ tỏ tình lãng mạn trên biển lúc mặt trời lặn, và cảnh nam chính cầm lấy cánh tay nữ chính và ôm cô ấy trên sân khi cô ấy bỏ chạy và khóc sau một cuộc mâu thuẫn.

Việc những diễn viên trong bộ phim đó là hai trong số những người được nhắc đến nhiều nhất vào khoảng thời gian đó có lẽ là yếu tố chủ chốt khiến bộ phim đó có lượng người xem cao.

Những người Nhật được truyền cảm hứng từ bộ phim này, và khu vực này trở thành khu vực hiếm.

Aka Ito (sợi dây màu đỏ).

Nói các khác, có thể coi rằng “sợi dây đỏ” là cái tên hoàn hảo cho để tìm nơi thực hiện sự viên mãn của tình yêu.

Nhiều người được nói rằng nếu họ đi với nhau trên biển, họ có thể có tình cảm với nhau, hoặc nếu họ bắt chuyến tàu với nhau từ ga này, họ có thể cưới nhau ,… Những quan niệm may mắn này trở nên nổi tiếng nhanh chóng.

Thực tế, có rất nhiều người trên biển hằng ngày ngoài du khách, chẳng hạn như là những người hàng xóm đi dạo hoặc học sinh đi qua, và nhiều người di chuyển tới nơi làm việc hoặc trường học bằng tàu mỗi ngày, vì vậy nếu những quan niệm này là sự thật, nó khá là sợ hãi bởi vì bạn đã có thể trở thành người yêu của người hoàn toàn xa lạ.

Tôi đang đứng đầu hàng chờ tàu, và tôi bước ra sau, nghĩ rằng không có gì lãng mạn ở đó.

Tôi đã vô tình giẫm trên vạch vàng.

Tôi chắc chắn đã nghiêng về phía trước để nhảy lên toa tàu và ổn định chỗ ngồi.

Nó khá nguy hiểm, do đó tôi đã phải nghe theo nhân viên nhà ga.

“Oops”

Khi tôi bước ra sau, tôi đã va chạm với người đằng sau tôi.

“Xin lỗi, bạn có bị làm sao không”

“…Tch.”

“?”

Tôi quay lại đắng sau và thấy người đàn ông trung niên mặc chiếc áo hơi bẩn nhìn chằm chằm vào tôi,

Ngay sau đó, khi tặc lưỡi, người đàn ông đó rời nơi đó với vẻ mặt khó chịu

Nếu tôi giẫm lên chân ông ấy hay gì đó, tôi xin lỗi.

“Ôi, nó đến rồi”

Khi tôi đứng đợi tàu, cảm thấy khá tội lỗi vào buổi sáng, tàu đã đến ga với những âm thanh lạch cạch.

Cánh cửa tự động mở ra với âm thanh của không khí thoát ra, và một dàn người ào ạt ra ngoài từ trong.

Sau đó, những hành khách đứng trên sân ga vào trong tàu như thể họ đang chiến đấu vì cái gì đó.

“Ồ, nó trống rỗng, trống rỗng”

Trong khi tàu, nơi nhiều người xuống, lại được lấp đầy bởi nhiều người khác, tôi tìm thấy chỗ trống và ngồi xuống.

Chuyến tàu của tôi đến trường cấp ba của tôi kéo dài khoảng 20 phút.

Tôi đã đến đó một lần khi tôi đến trường, nhưng chuyến tàu tốc hành đưa bạn đến đó chỉ trong một điểm dừng, và nó cảm thấy gần hơn nhiều so với bạn nghĩ.

Nhưng tôi không muốn phí kể cả một khoảng thời gian nhỏ nào.

Tôi là học sinh cao trung kể từ hôm nay.

Tôi không muốn phí kể cả là một khoảng thời gian nhỏ nhất với việc làm những việc làm vô nghĩa, vậy tôi đọc truyện hoặc học bài.

“…Hmm”

Khi tôi lấy quyển sách trong cặp tôi ra, tôi thấy một ông già đứng trước mặt tôi.

Có vẻ như ông ấy đang tìm chỗ ngồi.

Nhưng không ai lại muốn nhường chỗ của mình, kể cả khi họ thấy ông già cúi xuống eo và cảm thấy lo lắng.

Bình thường, tôi sẽ mặc kệ ông ấy.

Nhưng vào ngày hôm nay, tôi đứng dậy để nhường chỗ cho ông ấy.

Lý do cũng đơn giản, tôi đã thấy tử vi trên chương trình thời sự nói rằng: “Nếu bạn đối xử tốt với người khác, những điều tốt sẽ đến với bạn”

Kể cả khi lý do là gì, việc làm việc gì đó cho những người cần sự giúp đỡ là một điều tốt.

“Ừm, ông có thể ngồi chỗ cháu nếu ông muốn.”

“Cháu không phiền chứ? Xin lỗi vì điều đó.”

“Không, cháu chỉ thi thoảng ngắm cảnh thôi.”

“Ồ, cháu là chàng trai trẻ khá ấn tượng đấy. Để ông cảm ơn cháu.”

“Ôi không, không, không.”

Khi tôi rời khỏi chỗ, tôi thấy ông ấy lấy ví từ trong túi quần, và tôi chạy đến toa tàu tiếp theo.

Ông ấy chắc đang cố cho tôi một ít tiền.

Tôi cảm thấy sợ hãi và hối lỗi nếu đòi người lạ già tiền khi nhường chỗ.

Tôi đến toa tàu tiếp theo để không làm ông ấy cảm thấy khó chịu, khi tàu rung lắc đột ngột.

“Whoa”