Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tia nắng ban mai hé lộ, ánh sáng nhẹ dần xua tan màn đêm, thống trị toàn bộ thế giới.

Lúc Ninh Trừng tỉnh lại, nghe thấy có người đang đọc thơ:

Quá khứ và hiện tại điêu tàn,

Ta đã từng cho họ đủ đầy, cũng đã từng khiến họ trống rỗng,

Còn phải ra vẻ thản nhiên tiếp tục sinh mệnh sau lưng người đã khuất

Đứng ở bên kia nghe! Có bí mật gì nói cho ta?

Ta tắt ánh hoàng hôn để nó đừng soi bóng,

Nói thật đi, không ai nghe thấy, ta cũng chỉ ở đây thêm một phút đồng hồ

Ta tự mâu thuẫn sao?

Vậy được rồi, là ta tự mâu thuẫn,

Ta rộng rãi bác đại, ta cái gì cũng có.

Tầm mắt ta nhìn gần, ta chờ ở bàn đá trước cửa.

Ai đã làm xong công việc một ngày?

Ai có thể ăn cơm tối nhanh nhất?

Ai bằng lòng tản bộ cùng ta?

Có bằng lòng nói trước khi ta đi không? Có thể là đã quá muộn không?

...

Giọng anh ta dần nhỏ lại, cuối cùng trở nên yên ắng.

Anh ta không quay đầu nhìn cô, chỉ nhìn thác nước không ngừng đổ xuống, như biết Ninh Trừng đã tỉnh, lại như đang lẩm bẩm một mình, "Tôi với anh ta, cô cảm thấy giống không?"

Ninh Trừng ngồi dậy, phát hiện tay chân đã được mở trói, có hơi kinh ngạc, giờ anh ta không sợ cô chạy sao?

Cô nhìn bóng dáng ngồi ở cửa hang, "Anh muốn nghe lời nói thật sao? Giữa hai người các anh không phải vấn đề giống hay không giống, mà anh căn bản không cách nào đánh đồng cùng anh ấy!"

Đan Mạc thình lình quay đầu, đôi mắt trầm tĩnh chợt lộ ánh sáng lạnh, "Anh ta có khác gì tôi? Anh ta khăng khăng muốn bắt được tôi như vậy, không phải vì để người đời cho rằng, ôi, người này thật vĩ đại, làm việc nghĩa, là một anh hùng. Cũng đâu khác gì? Cô có biết không, từng giây từng phút anh ta đều muốn giết người."

"Muốn giết người cùng giết người, hai chuyện này không thể đánh đồng. Trịnh Tiểu Sênh sai ở đâu? Cô ta vô duyên vô cớ chết đi, không một ai nhớ đến cô ta, bao gồm bố của cô ta. Nếu không phải vì trong bụng cô ta có em bé, anh cũng sẽ không muốn thu hồi hài cốt của cô ta. Mà anh ấy, Lục Mang, người mà tôi yêu, anh ấy chưa từng gặp mặt cô ta, cho dù cô ta đã chết đi, từ đầu đến cuối anh ấy luôn xem việc điều tra chân tướng cái chết của cô ta là trách nhiệm của mình."

Tôn trọng mỗi một người chết, nghe được những lời thì thầm không tiếng động của họ, giải đáp được họ, lên tiếng cho họ, cũng vì những người đang sống, cho đến khi kết thúc sinh mệnh.

Đây là giá trị quan tương đồng giữa anh và cô, cũng là mong muốn ban đầu khi họ lựa chọn nghề nghiệp của mình.

Người trước mặt lại lấy tàn sát máu chảy làm thú vui, sao có thể hiểu được điều này, anh ta làm sao có thể so sánh với Lục Mang?

Tâm tư của cô bị anh ta nhìn thấu hết, anh ta bỗng chốc đứng lên, đến gần cô, "Thừa nhận đi, con người luôn mang trong mình phần ác, không phát hiện trò chơi sinh mệnh là ngu ngốc, cho nên chờ mong nó. Một khi đã biết được nó ngu ngốc đến nhường nào, thì sẽ ý thức được, chỉ có cái chết mới có thể giải quyết tất cả. Cái chết là nghệ thuật cao hơn sự sống rất nhiều, mà điều tôi làm chính là để tất cả người được tôi tuyển chọn trở thành nghệ thuật gia. Chuyện tôi làm ý nghĩa hơn anh ta nhiều!"

Ninh Trừng lặng im, cô biết mình không có cách nào thay đổi quan điểm vặn vẹo của người này.

Cô không xa lạ gì với quan điểm này, đây là một quan điểm được nhắc đến trong Chiến tranh và hoà bình của Tolstoy [1].

[1] Leo Tolstoy: Tiểu thuyết gia nổi tiếng thế giới.

Lục Mang đã từng nhắc đến với cô, vì sao Tolstoy lại trải qua sự khủng hoảng với tín ngưỡng của mình, bị vây vào mâu thuẫn.

Cô nhớ, buổi tối trước hôm cô mất tích trước, họ đã thảo luận đề tài này.

Liệu giờ anh có đang hoài nghi, sự nghiệp mà anh kiên trì, thật ra cũng không giải quyết được tất cả vấn đề, để một tên sát nhân điên cuồng trốn thoát mười năm? Mà giờ, cô còn rơi vào tay tên sát nhân đó?

Trong lòng Ninh Trừng đau đớn.

Chuyên gia tâm lí học tội phạm là sát thủ liên hoàn, nổi danh vì thiết kế những vụ giết người hoàn hảo. Cô biết những gì bản tin đưa tin là giả, chắc chắn Lục Mang vì cứu cô mới có thể dùng loại biện pháp gần như là không còn đường lui này.

Điều cô lo không phải là danh dự của anh sẽ bị hủy hoại, cô biết, anh không để ý đến mấy thứ vẻ vang hào quang phù phiếm đó.

Điều làm cô lo sợ là, sự nghiệp tâm lí học tội phạm mà anh luôn kiên trì xem là tín ngưỡng của mình, cũng tin tín ngưỡng của anh có thể khiến thế giới này khác đi. Nhưng hôm nay, anh trong phác họa tâm lý của mình cùng phác họa tâm lý của kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi trùng khớp. Đồng nghĩa với việc thừa nhận tâm lí học tội phạm chỉ là một trò chơi!

Có phải anh đã bắt đầu dao động niềm tin của mình?

Vấn đề này khiến cô mờ mịt. Nhưng những gì người trước mặt vừa nói, đột nhiên lại xóa bỏ được tất cả hoài nghi trong cô.

"Anh ta cảm thấy, xa cách tất cả chuyện thế nhân, cùng với thân thể, vui sướng, cảm giác kỳ lạ mơ hồ. Anh ta không nóng nảy, không lo âu, chờ đợi thứ mà anh ta sẽ gặp. Cái thứ nghiêm khắc, vĩnh hằng, không thể biết, xa xôi kia... anh ta không ngừng cảm nhận được sự tồn tại của nó trong cuộc đời... giờ đã đến gần anh ta. Hơn nữa, anh ta cảm thấy cơ thể bay bổng kỳ lạ, gần như chắc rằng nó đang diễn ra."

Cô nhớ Lục Mang đã từng đọc cho cô đoạn đó, cũng là Chiến tranh và hoà bình, điểm họ chú ý lại hoàn toàn bất đồng.

Khoảng khắc này, nội tâm cô đột nhiên trở nên kiên định lạ thường, người cô yêu, nhất định sẽ không từ bỏ niềm tin của anh!

"Cô đoán xem, anh ta có thật sự nhảy xuống không? Anh ta còn sống không? Những người đó là anh ta giết sao?" Đan Mạc ném một bộ đồ sạch sẽ trên ghế đá cho cô, "Chúng ta sẽ nhanh chóng biết được đáp án."

Nói xong, anh ta xoay người đi về phía ngược với cửa hang.

Ninh Trừng nhìn bộ đồ rách rưới trên người, chắc là đã có mùi. Cô nhanh chóng thay quần áo, xoay người chuẩn bị đi.

Trên bàn đá cạnh giường để một ít thức ăn, mấy ngày này cô không dám ăn lung tung, giờ đã đói đến mức không còn sức lực, đành ăn miếng bánh quy rồi đi.

Ninh Trừng rất chắc chắn, trong khoảng thời gian cô hôn mê, bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Quả nhiên, đài phát thanh trên xe đưa tin, thành phố Cảng lần lượt xuất hiện hai vụ án giết người, người chết là Dương Vân, Mai Toàn, cắt cổ họng, vứt xác giữa thác nước trên sườn núi.

Đan Mạc mang theo cô, cải trang thành nhân viên, đến một nhà xác ở thành phố Cảng, tận mắt nhìn thấy thi thể của họ.

Ninh Trừng vừa nhìn vết cắt liền biết, có người đang bắt chước cách dùng dao của cô. Cô nhìn mà run sợ, thật sự là Lục Mang giết người sao?

Tin tức kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi khống chế chuyên gia tâm lí học tội phạm và nữ pháp y gây án đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Cô và Lục Mang đều trở thành tội phạm giết người bị cảnh sát truy nã.

Ninh Trừng ý thức được, Đan Mạc xem thi thể xong, quay lại xe, cả người biểu hiện rất hưng phấn, cảm xúc cũng tăng vọt, "Cô nhìn thấy không, giờ chúng ta là tam giác sắt chân chính, sau này sẽ còn thú vị hơn."

Anh ta vừa lái xe vừa tự hỏi tự đáp, "Chúng ta nên nghênh đón đồng bọn mới thế nào đây? Chắc hẳn là nên cho anh ta một phần lễ gặp mặt thật lớn."

"Anh không lo anh ấy sẽ bán đứng anh?" Ninh Trừng hỏi ngược lại.

Cô đã quan sát người ở này ở khoảng cách gần mười ngày qua, nhưng vẫn không cách nào đoán được suy nghĩ thực sự trong nội tâm anh ta.

Cảm xúc của anh ta biến hóa rất nhanh, một giây trước vừa giống trẻ con, giây tiếp theo đã nổi điên hung tàn, không bao lâu sau, lại giống như một ông cụ tang thương nhìn thấu thế sự.

Ninh Trừng hoài nghi lần nữa, liệu rằng anh ta thật sự bị nhân cách phân liệt không?

"Có cô ở đây, anh ta không dám." Giọng điệu của anh ta vô cùng tự tin, "Ừm, nhưng mà, chúng ta vẫn nên thử thách anh ta trước."

Ninh Trừng nóng nảy, "Anh muốn thử thách thế nào? Không phải anh ấy đã giết người sao? Giờ cảnh sát đang truy nã anh ấy. Nếu để cảnh sát bắt anh ấy trước, tam giác sắt ở đâu ra?"

"Không phải anh ta cũng nhảy xuống thác nước sao? Chúng ta để anh ta nhảy lần nữa, nếu anh ta không chết, anh ta sẽ có tư cách trở thành đồng bọn của chúng ta, nếu chết thì quên đi, nói lên người này vô dụng."

"..." Lồng ngực Ninh Trừng nghẹn ứ, nói không nên lời.

Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển từng bước như những gì cô nhìn thấy trước, cho dù quá trình ở giữa có thay đổi, nhưng cuối cùng, trăm sông vẫn đổ về một biển.

Trong ảo giác của cô, Lục Mang nhảy xuống thác nước, vốn còn cho rằng chính là cảnh tượng xuất hiện trên bản tin, bây giờ, cảnh tượng này sẽ phải diễn ra thực sự sao?

Cô thấp thỏm lo âu, cố gắng thuyết phục anh ta đổi cách khác, nhưng không thể làm nên chuyện gì.

Họ không dừng lại ở nội thành lâu, trước khi rời khỏi nội thành, Đan Mạc đến bốt điện thoại công cộng gọi điện, ném một cái túi màu đen vào thùng rác bên cạnh rồi quay lại xe.

Xe chạy về phía núi Vân Khê.

...

Một tiếng sau, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại trước thùng rác bên cạnh bốt điện thoại công cộng.

Một người mặc đồ đen bước xuống, lấy cái túi màu đen ở thùng rác bên cạnh, mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại kiểu cũ.

"Đã lấy được, cứ vậy đi, tất cả tiến hành theo kế hoạch." Nói xong, anh đưa tay muốn lấy micro trên tai, mở điện thoại ra.

"Khoan đã," Giọng nói nôn nóng của Lâm Khiếu Ba vang lên, "Giáo sư Lục, anh đi một mình quá nguy hiểm, tôi đi cùng anh."

"Hừ, vậy anh lại muốn thêm một tin tức đội phó đội cảnh sát hình sự biến thành hung thủ giết người, chết thêm vài người?" Giọng Lục Mang đột nhiên trầm xuống, "Có phải anh hy vọng có thêm vài người già như Mai Toàn, đột nhiên lên cơn nhồi máu cơ tim, chết bất đắc kỳ tử? Xe Dương Vân đi đường núi bị mất tay lái, bất ngờ tử vong?"

"..." Lâm Khiếu Ba lập tức im lặng.

Lục Mang trầm tư một lát, nói, "Tên đó không ngu ngốc như anh tưởng tượng, nhưng cũng không thông minh đến nỗi nào, tôi có thể đối phó. Chắc chắn hắn ta không ở ngoài vùng Đông Nam, tôi tìm chỗ họ ẩn náu, dời lực chú ý của hắn ta, cũng sẽ mở tín hiệu định vị, nếu mà tín hiệu không truyền đi được, tôi sẽ bắn đạn khói. Nhiệm vụ của các anh là phải tìm được cô ấy kịp thời, đưa cô ấy đi!"

Nói xong, anh lập tức lấy micro ra, ném vào thùng rác.

Chuông điện thoại vang lên, Lục Mang lập tức ấn nghe máy, trong điện thoại lập tức truyền đến một tràng tiếng Anh bản địa lưu loát, "Hello, my dear friend, welcome to join with us! (Xin chào, người bạn thân yêu, hoan nghênh gia nhập với bọn tao)"

"Với lá gan nhỏ như gan chuột của mày, mày chắc là mày có can đảm đó?" Lục Mang trào phúng.

"Bọn tao sẽ ở nơi cao nhất chờ mày. Nếu có cảnh sát đến, hoặc là mày bán đứng bọn tao, mày sẽ không còn được gặp bảo bối nhỏ của mày nữa đâu."

Giọng trong điện thoại nghe rất hưng phấn, "Từ giờ trở đi, mày chỉ có ba tiếng. À, chắc mày biết chỗ nào chứ? Nếu không biết thì mày thật là ngu xuẩn, bye!"

"..." Lục Mang còn muốn nói thêm vài câu để cảnh sát có thêm thời gian điều tra tín hiệu, điện thoại đã bị cúp, lại nghĩ giờ điện thoại đã không chịu khống chế của cảnh sát, chỉ có thể từ bỏ.

Lục Mang bước lên xe, nhanh chóng khởi động. Giờ anh đã có thể thông qua cách tính thời gian, tránh vượt đèn đỏ.

Xe nhanh chóng biến mất trong làn khói bụi.