Danh sách nhân vật: 

Haruki Yashiro (45 tuổi): Giám đốc Công ty Trao đổi

Hironobu Ishikawa (32 tuổi): Bác sĩ

Riria Hasemi (15 tuổi): Nữ sinh Sơ trung Năm Ba, Diễn viên Nổi tiếng Thế giới

Toshiro Manei (28 tuổi): Quản lý của Riria

Fenrir Alicehazard (17 tuổi): Người Anh

Satoru Kanzaki (31 tuổi): Tu sĩ của Giáo hội “Toà Tháp Hoàng Hôn”

Reiko Shihai (39 tuổi): Quản lý của Dinh Thự Tuyết Trắng

Chika Meirozaka (22 tuổi): Người hầu của Dinh Thự Tuyết Trắng

Kasumi Kuzushiro (17 tuổi): Học sinh Cao Trung Năm Hai

Yozuki Asahina (20 tuổi): Sinh viên Đại Học Năm Hai

Shitsuri Mitsumura (17 tuổi): Học Sinh Cao Trung Năm Hai

Tên được viết theo kiểu Tây, tên trước họ sau.

***

“Chứng minh rằng vụ án là một căn phòng kín hoàn hảo cũng như chứng minh cho sự vắng mặt của bị cáo tại hiện trường vụ án vậy.”

-Trích dẫn từ phán quyết của Thẩm phán Chiyori Kurokawa tại Toà án Quận Tokyo.-

***

Prologue: Ba năm sau Vụ án Phòng kín Đầu tiên ở Nhật Bản

Mùa đông ba năm trước, vụ án mạng của người đàn ông đó chính là vụ án phòng kín đầu tiên trên khắp nước Nhật Bản. May mắn thay, hung thủ vụ án nhanh chóng bị bắt giữ, với dư dả bằng chứng để buộc tội người này. Chỉ hiềm một vấn đề duy nhất, đó chính là khung cảnh bất khả tại hiện trường vụ án.

Phải… một khung cảnh thực bất khả. Hiện trường chính là một căn phòng kín đúng nghĩa hoàn hảo, và không một ai bên phía cảnh sát hay bên khởi tố có thể giải mã được. Bởi vậy, trọng tâm vụ án bị đổ dồn vào điểm duy nhất đó, và dĩ nhiên đấy cũng là vấn đề gây tranh cãi nhất trong khi xử án này.

“Căn phòng có bị khóa kín hay không không phải là chuyện đáng bận tâm nhất lúc này,” Bên khởi tố đã biện luận như thế, “nếu mọi bằng chứng đều ám chỉ một việc duy nhất: Bị cáo chính là hung thủ. Do đó, câu hỏi ‘hung thủ đã gây án bằng cách nào’ chỉ còn là một câu hỏi vô nghĩa. Vụ án này đã diễn ra, tức căn phòng kín này chắc chắn tạo dựng được. Bởi vậy, chúng tôi tin khung cảnh bất khả kia không thể được dùng làm tiền đề chứng minh cho sự trong sạch của bị cáo được.”

Ngược lại, bên phía luật sư bào chữa lại đưa ra quan điểm khác.

“Theo luật pháp nước ta, điều tối quan trọng nhất của vụ án lại nằm ở việc “vụ án có thể thực hiện được hay không”. Điều này thể hiện rõ nhất qua khái niệm “bằng chứng ngoại phạm”, nếu bị cáo có bằng chứng ngoại phạm tuyệt đối thì cũng đồng nghĩa với việc người đó vô tội, vì người đó không thể thực hiện hành vi gây án. Tương tự như phòng kín trong vụ án lần này, miễn sao nó còn là một căn phòng kín, thì vụ án này là bất khả, không riêng cho mình bị cáo mà còn cho bất kì ai trên thế giới này. Nói cách khác, chứng minh được vụ án là một căn phòng kín hoàn hảo cũng đồng nghĩa với việc bị cáo có một bằng chứng ngoại phạm tuyệt đối. Bởi vậy, việc cho rằng ‘Bác bỏ, bằng cách nào đó hung thủ đã giết người’ trong vụ án này rõ ràng nghịch lại hình mẫu được đưa ra ở các vụ án trước.”

Vậy là vụ án phòng kín đầu tiên trong lịch sử Nhật Bản lại tiếp tục, lần này thì trọng tâm chuyển hướng về hướng phòng kín. Dần dà, thẩm phán của Tòa án Quận Tokyo đã tha bổng cho bị cáo, hay nói cách khác, “chứng minh rằng vụ án là một căn phòng kín hoàn hảo cũng như chứng minh cho sự vắng mặt của bị cáo tại hiện trường vụ án vậy” -

họ đã chẳng thể chứng minh bị cáo có thể thực hiện vụ án này, và bởi vậy nên bị cáo được xử vô tội.

Và giống như phiên tòa thứ nhất, thì phiên tòa thứ hai cũng phán tha bổng cho bị cáo hệt như vậy. Hơn nữa, đơn truy tố vụ án lên Tòa án Tối cao cũng không được thông qua.

Phán quyết đó đã làm náo loạn toàn bộ đất nước Nhật Bản. Bởi lẽ, dẫu bạn có đáng nghi cỡ nào, miễn vụ án mạng xảy ra trong phòng kín thì kiểu gì bạn cũng được tha bổng. Đây cũng là lúc mà bên Tư pháp nhận ra hai từ ‘phòng kín’ nguy hiểm tới cỡ nào.

“Chẳng ai rảnh hơi tạo dựng một vụ án phòng kín cả”, quan điểm ấy giờ đây đã bị quẳng thẳng vào sọt rác. Thể loại bí ẩn phòng kín từng bị khinh thường một thời vì tính phi thực tế của nó, giờ đây đã trở thành loại chuyện thực tế có thể xảy ra bất kì lúc nào.

“Giá trị” cơ bản của vụ án là vậy.

Còn về “hậu quả” của nó, chỉ cần tua nhanh thời gian là thấy thôi. Một tháng sau phán quyết của tòa án Quận, xảy ra thêm bốn vụ án phòng kín nữa. Bẵng thêm một tháng, và thêm bảy vụ án nữa lại diễn ra. Cũng chẳng ngoa khi nói phòng kín như căn bệnh dịch đang lây lan khắp chúng vậy.

*

Trong suốt ba năm qua, tổng số vụ án phòng kín đã lên tới con số ba trăm linh hai vụ. Cũng có nghĩa mỗi năm, 30% vụ án mạng xảy ra trên khắp toàn nước Nhật là án mạng trong phòng kín.

**

Chương 1: Kỉ nguyên Phòng kín

Người phụ nữ trước mặt tôi xổ ra một tràng những gì vừa kinh qua với vẻ hào hứng đến lạ, đến mức tưởng như nước miếng sắp văng ra đến nơi. Vậy mà từng có lúc con ả này trầm tính vô cùng, tôi nghĩ thầm, tự hỏi liệu tâm lý ả có thực sự ổn định không.

Theo lời ả kể, thì ả là người sống sót trong một vụ tự sát tập thể. Ban đầu, ả tới một căn nhà bỏ hoang trong núi để gặp nhóm người trên trang web tự sát nọ. Tại đó, bọn họ đã chuẩn bị sẵn mỗi người một cốc nước để uống. Đa số các cốc nước được trộn với chất độc như xyanua, ô đầu và cá nóc; chỉ trừ duy nhất một cốc mà họ trộn mỗi thuốc ngủ vào.

“Cô có biết thế nghĩa là sao không?” Người phụ nữ hỏi, “Tức là chỉ có một người trong chúng tôi sẽ sống sót.”

Chuyện đó, “tôi” nghĩ, có khi là sự thật.

"Và tôi là người uống cốc nước đó."

Chuyện đó, "tôi" nghĩ, có khi cũng là sự thật.

"Đúng là tệ hại," ả nói tiếp, "chúng tôi đã tính sẽ cùng nhau chết trong an bình, vậy mà coi kìa, tôi lại sống sót khỏi đó và uống cà phê tại nơi rác rưởi này."

"Chẳng phải thế cũng tốt sao?" "Tôi" hỏi lại. "Sinh mệnh là thứ đáng giá mà."

Ả khúc khích cười khi nghe vậy.

"Cô nghĩ vậy sao?"

"Tôi" thử nhấp một ngụm cà phê. Tệ thật. Mà, chính "tôi" là người làm nó chứ ai. Có vẻ "tôi" có khiếu làm cà phê tệ hại rồi.

Thú thực, chỉ có đúng một việc mà "tôi" giỏi thôi.

Đó là... tạo dựng phòng kín.

"Nói chung là, tôi đã sống sót," Người phụ nữ tiếp lời. "Vậy nên tôi mới đến để gặp cô."

Người phụ nữ chỉ thẳng vào mặt "tôi".

"Để gặp cô, 'Kẻ tạo Phòng kín.'"

_______________________________________________________________________

"Kasumi ơi, em làm miếng Pocky không?"

Đang ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chị gái ngồi đối diện tên Yozuki Asahina đột nhiên lôi ra một hộp Pocky mà mời tôi như vậy. “Em xin nha”, tôi đáp thế, rồi lựa ra một thanh trong cả hộp trước mặt. Tôi đưa thanh Pocky lên miệng, sau đó lại quay mặt về phía cửa sổ. Khung cảnh tháng Mười hai vùn vụt lướt qua. Tuyết chưa đụn thành bãi, nhưng cây cỏ đều đã úa tàn. Thật cô độc. Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy bản thân thật buồn chán.

“Gì chứ, em cảm thấy buồn chán à?” Chị Yozuki cất tiếng hỏi, trong miệng còn đang tóp tép nhai thanh Ponky, “Em muốn trở thành nhà thơ sao? Em là kiểu người sẽ viết thơ phóng tác vào sổ mỗi đêm trước khi đi ngủ à?”

Ôi chà, nghe bà chị trước mặt mỉa mai thi sĩ thế nào kìa. Tôi phải nói gì đó thôi, bằng không bà sẽ móc mỉa đến chết mất.

"Từ dạo sơ trung đến nay em có viết thơ nữa đâu mà."

"Em có viết thơ lúc sơ trung à?"

"Ai sơ trung mà chẳng viết thơ trời."

"Em chẳng có tí thường thức nào cả, Kasumi ơi. Đừng có lấy tiêu chuẩn của mình mà so sánh với thế giới nữa đi."

Chẳng hiểu sao, tôi lại bị chị mắng. Tiện thể, "Kasumi" là tên thật của tôi, còn họ tôi là "Kuzushiro". Gộp lại, là ra Kasumi Kuzushiro. Hồi còn học tiểu học, từng có khoảng thời gian tôi hay bị gọi là "Kuzukasu". Nó cũng na ná giống với "Kimutaku" vậy, chỉ trừ phần không giống thôi. Ý tôi là, tất cả mọi phần luôn ấy. Kết cục, giáo viên tổ chúc một buổi sinh hoạt chủ nhiệm mà phê bình tất cả mọi người, nói rằng "Đừng có trêu Kuzushiro nữa." Buổi họp đó làm tôi buồn ghê gớm. Khi tôi kể cho chị Yozuki về chuyện này, chị đáp rằng, "'Kuzu' với 'Kasumi' nghe giống mấy từ miêu tả mùa trong thơ haiku nhỉ." Tôi không hiểu ý chị ấy lúc đó lắm, nhưng có khi chị nói vể để an ủi tôi.

Chị Yozuki là bạn thuở nhỏ của tôi, tuổi đời hai mươi, hiện tại đang học đại học năm hai. Bà chị ấy lớn hơn tôi ba tuổi, tức tôi mới là một nam sinh cao trung năm hai thôi. Tóc bà chị ấy màu nâu nhạt, dài tầm ngang vai và mịn màng vô cùng. Dẫu vậy, mặt của chị thì ở mức bình thường của bình thường. Vậy mà chị ta cứ khoe từng có thời mà chị "được người ta săn đón tận bảy lần trong cùng một ngày". Bảy cái mời đấy thì hết bốn cái là từ mấy quán rượu và hai cái là đề nghị làm người mẫu tóc cho mấy cửa tiệm salon làm đẹp. "Nhưng cái cuối cùng là từ một công ty giải trí thứ thiệt đấy nhé", chị cày cối như vậy, "và chị vui khi được đề nghị như vậy. Tiếc thay, tính chị thất thường như mèo ấy. Chị nào có hợp với mấy ngành giải trí có cả đống luật ngầm đâu."

Đúng là chị Yozuki tính cách thất thường như mèo thật, và tôi cũng nghĩ chị ta cũng chẳng thể sống lâu trong thế giới giải trí được. Mà đâu phải mỗi ngành giải trí, có nghề nào chị giữ được đâu. Nói không ngoa chứ chị ta sở hữu một khả năng đặc biệt "giúp" bị đuổi việc từ mọi công việc bán thời gian trong vòng một tháng.

Hiện con mèo thất thường ấy đang dùng điện thoại trong lúc ăn Pocky. Đột nhiên, chị hét lên một tiếng "A!" rồi nhìn đến chăm chú vào màn hình điện thoại.

"Coi nè Kasumi ơi, hình như lại có vụ án mạng phòng kín nữa này."

"Ể, thật ư?"

"Ừ, ở Aomori ấy. Ban cảnh sát xử lý phòng kín của tỉnh đó hiện đang điều tra vụ này."

Tôi rút ra điện thoại của mình để kiểm tra tin tức. Có vẻ chị ấy không nói xạo. Quả thực là đất nước đầy rẫy án mạng phòng kín, hệt như mọi khi.