Từ ngày hôm sau, Nairu đã không đến trường.

Chủ đề về Richi và Nairu đang rất nóng hổi ở trong trường.

「Mắt kính-kun đã dính bóng vào mặt và ngã xuống trong tiết thể dục, cô ấy vừa gọi tên vừa chạy tới『Richi, Richi』」

「Ư waaaa, đó mới chính là người yêu thật. Vậy còn Youhei? Không phải Youhei-kun đang hẹn hò với học sinh chuyển trường sao?」

「Mắt kính-kun là người yêu thật, còn Youhei-kun, có lẽ nào là người dự bị?」

「Nhưng Aiba thay bạn gái xoành xoạch, có thể cũng đã chia tay với học sinh chuyển trường」

「Mình đã nghĩ, học sinh chuyển trường-san là một mỹ nữ lạnh lùng, nhưng thật nóng bỏng khi cô ấy đã chạy đến và gọi tên liên tục trong giờ học. Thật tuyệt—」

「Có vẻ như cô ấy vừa khóc, vừa đi theo đến phòng y tế đấy. Quả nhiên người yêu thật là mắt kính-kun nhỉ」

「Thì học sinh chuyển trường và mắt kính-kun, là bạn bàn bên mà. Có lẽ học sinh chuyển trường đã có một phần ấn tượng với mắt kính-kun nhỉ」

「Yo, người nổi tiếng. Ăn trưa với tôi không?」

Youhei Aiba đột nhiên đến lớp của Richi vào giờ nghỉ trưa ngày thứ tư từ khi Nairu không đến trường. Vừa cho Richi xem túi giấy của quầy bán, vừa mời với gương mặt rạng rỡ.

Richi cầm lấy hộp cơm mà mẹ đã làm, và đi với Youhei.

「Vừa nãy khi tôi gọi Richi, có rất nhiều người nhìn đấy. Mọi người với gương mặt hứng thú vô tận. Chắc chắn bây giờ, mọi người đang đồn thổi về vụ đánh ghen của Richi với tôi quanh mỹ nhân chuyển trường」

「......Nếu cậu biết, thì hãy gọi tôi ở nơi không có người」

「Ahaha, hay là bỏ thư vào tủ giày? Tôi không biết mail của Richi」

Youhei vẫn không hề lo lắng như mọi khi. Khác với Richi, Richi vẫn đang làm quen với việc bị chú ý, bị đồn thổi. Trong lúc đang đi bộ với nhau, có nhiều người lên tiếng gọi Youhei.

「Gì đây gì đây, Youhei-chan. Giờ lại chiếm lấy người yêu thật mắt kính-kun à? Sự ganh tị của đàn ông, khó coi quá đấy」

「Em không có làm chuyện đó, bọn em là bạn tốt mà」

「Youhei, cậu đã chia tay với mỹ nhân chuyển trường nhỉ? Còn nhanh hơn khi hẹn hò với mình. Vẫn chưa được một tuần đúng không」

「Tiếc thật, mình vẫn chưa chia tay. Mình đã hẹn hò với Rikako 10 ngày nhỉ. Mình sẽ hẹn hò lâu hơn thế」

「Ahaha, hãy nhắm vượt qua 3 tuần nhé, cố lên! Nếu chia tay với mỹ nhân chuyển trường, mình sẽ gọi bạn gái cũ của Youhei đến an ủi」

「Hể, đó là sỉ nhục mình đúng không」

「A! Youhei, sao bạn gái mới của cậu chạy mất thế? Cậu đã thoả mãn với việc thử hàng nhỉ. Mắt kính-kun đây, chẳng phải là người yêu thật của bạn gái cũ của cậu sao. Cảm ơn, bạn gái cũ của Youhei」

「Yumika, gặp lại sau nhé. Nhưng, cô ấy vẫn chưa chạy đâu」

「Youhei-kun, cậu là người dự bị nhỉ? Điều đó là tuyệt nhất!」

「Cả Suzuna-san sao」

Richi cứ ngơ ngác khi Youhei thoải mái nói chuyện với “bạn gái cũ” đang lần lượt xuất hiện.

Hai người đi đến một căn phòng nhỏ có gắn biển『Phòng tư liệu lịch sử』, nơi Youhei gặp Nairu lần đầu, Richi sau vài lần do dự đã lí nhí hỏi Youhei.

「......Aiba, tại sao lại có thể nói chuyện tự nhiên như vậy với bạn gái cũ? Cậu có thể chia tay mà không làm tổn thương họ sao?」

Youhei dựa vào cái ghế ống tròn thư giãn, vừa xé túi bánh mì croquette kẹp thịt được ưa chuộng ở cửa hàng, vừa nhanh chóng trả lời.

「Cái đó nhé, chẳng phải là cảm giác dễ dãi với họ sao」

Một giọng điệu ăn chơi, nhưng vẻ mặt thì lại nghiêm túc hơn trước.

「Nếu cảm xúc mạnh mẽ thì tình cảm sẽ bền chặt, không chấm dứt hoàn toàn và sẽ tiếp tục níu kéo phải không. Nairu cũng như vậy」

「Nairu cũng........?」

Nairu đã níu kéo cảm xúc với Richi sao?

Vì vậy, kể từ khi gặp lại nhau cô ấy đã không nhìn Richi.

Richi đang nghiền ngẫm trong khi tay cứ cầm đôi đũa, không thể mở nắp cơm hộp, Youhei nhét cái bánh mì croquette đầy mồm lại nói tiếp.

「Cậu đã nghĩ gì, khi Nairu nói hẹn hò với tôi?」

「.......」

「Cô ấy đã kìm hãm lại cảm xúc lưu luyến bạn trai cũ. Vì Nairu không muốn làm Richi sợ hãi, gây phiền phức cho Richi」

(Đó, là vì tôi đã quên Nairu. Tôi đã nghĩ như vậy vì Nairu đã đòi hỏi tôi quá nhiều)

Sau vụ việc ồn ào ở điểm khai quật đêm đó, Nairu đã nói chia tay qua điện thoại『Tớ không muốn gặp Richi nữa』, và chuyển đến Shikoku.

Chắc chắn cô ấy đã kiên quyết không muốn gặp lại nhau nữa phải không.

Vậy mà một người đã chia tay như vậy, lại quay trở lại đây, ngẫu nhiên trở thành bạn cùng lớp, và ngồi cạnh nhau.

Nairu cũng lúng túng giống Richi, và đã làm khó Richi.

Dù vẻ ngoài luôn phớt lờ và cư xử lạnh nhạt với Richi, nhưng trong lòng vẫn còn cảm xúc với Richi, và luôn sợ Richi sẽ biết đến điều đó hơn bất cứ thứ gì.

Không muốn phải làm Richi sợ hãi thêm lần nữa!

Nhưng, Richi trở thành bạn bàn bên với Nairu, người đã đá Richi, lúc nào cũng cảm thấy khó chịu với biểu hiện cộc cằn, còn Richi thì luôn căng thẳng với gương mặt căng cứng, nên Nairu càng ngày bị dồn vào chân tường.

Nếu Nairu có bạn trai, thì Richi sẽ an tâm.

Cô ấy đã nghĩ như vậy và bắt đầu hẹn hò với Youhei.

「Người dễ dãi với một cô gái luôn nhạt nhẽo với đối tượng hẹn hò chỉ để nguỵ trang với bạn trai cũ thì tôi là người thích hợp nhất. Có nghĩa là tôi, không phải là bạn trai dự bị, mà là bạn trai giả. Mà, được tỏ tình và hẹn hò với một mỹ nhân như vậy, tôi đã cảm thấy may mắn rồi」

Youhei đã ăn xong cái bánh mì croquette, nhìn Richi và nở nụ cười không hề lo lắng, sau đó xé gói sandwich gà, và cắn một miếng thật to.

Richi vẫn chưa động vào cơm hộp của mình.

「Dù nói là hẹn hò, nhưng những ngày không hoạt động câu lạc bộ thì tôi đến sân tenis hoặc chơi gắp thú, buổi tối, thì chỉ nói chuyện qua điện thoại. Nairu chỉ toàn nói về “bạn trai cũ”, như là Richi đã cao hơn hồi sơ trung, hay giọng nói đã thay đổi, hôm nay đã chạm mắt Richi tận 5 lần, lúc đang hẹn hò khi đi chung ô vào những ngày mưa, Richi luôn cố gắng che ô để Nairu không bị ướt và để bản thân bị ướt, và những điều dở hơi như vậy. Tôi thấy thoải mái khi nghe những điều đó, nhắm mắt lại mê mẩn theo!」

—Richi, đã cao hơn, và ngầu hơn hồi sơ trung. Giọng cũng trầm hơn và trưởng thành hơn. Tớ đã phạm lỗi đó. Cuối cùng tớ đã nhìn Richi. Mặc dù không được làm điều đó.

—Hôm nay đã chạm mắt Richi tận 5 năm lần. Quá nhiều đúng không. Chắc chắn mình đã bị Richi nghĩ là phiền phức. Khi chạm mắt với tớ, trông cậu ấy giống như rất ghét tớ.

—Chỉ cần ngồi cạnh Richi, thì ngực mình lại đau và nước mắt như chực trào ra. Vì vậy tớ đã quay mặt đi, và cố gắng chịu đựng....... Được đổi lớp sớm thì tốt hơn. Nếu không thì, sẽ bị lộ chuyện tớ vẫn còn thích Richi và làm Richi sợ.

Youhei nhắm mắt để ngẫm lại những câu từ kể chuyện của Nairu, và làm gương mặt mê mẩn.

「......Mặc dù cô ấy không nói về mình mà lại nói về người đàn ông khác.......nhưng tôi đã bị cuốn hút」

Sau khi nói như vậy, Youhei mở mắt ra và cười toe toét.

「Aa, theo như lời chỉ trích của ai đó, tôi đã không tin tưởng cô gái đã nói thích tôi, và đã ghét bỏ cô ấy. Vì vậy, khi Nairu đã nói không thích tôi, thì tôi đã có cảm tình với Nairu. Tôi thấy thoải mái khi mà người Nairu luôn toàn tâm toàn ý nhớ đến không phải là tôi, và tôi đã cảm thấy hồi hộp!」

Richi hoàn toàn không thể hiểu nổi tâm lý đó của Youhei.

Nhưng,

「Tôi có thể yêu đến mức không còn là chính mình, điều đó thật tuyệt nhỉ!」

Richi giật mình bởi sự dịu dàng đã tràn đầy ra đó, ánh mắt sâu sắc, giọng nói ngọt ngào khi Youhei thì thầm như vậy.

「”Cơ duyên gặp nhau” của bạn trai cũ-kun——Tôi đã xin xỏ Nairu, và cô ấy đã kể cho tôi. Thật muốn nói chuyện về đối tượng rất thích từ bất cứ ai」

Dù đã nghe thấy chuyện Nairu kể về Richi cho Youhei, nhưng Richi cũng không cảm thấy bực tức như trước.

Vì Youhei đang làm một gương mặt hiền lành.

「.......Đó không phải là chuyện quan trọng đúng không. Chỉ là những sự ngẫu nhiên」

「Không, thứ tôi nghe được là, mưu kế dũng cảm và lịch sử của cái bẫy đấy」

(Cái bẫy)

Thật ngạc nhiên khi Youhei đã nói cho Richi còn đang lúng túng.

「Nairu đã bắt đầu yêu Richi, là khi Richi đã nói ra tên của Fukuititan Nipponensis」

Đó là tên của một loài khủng long được nói là đã sinh sống ở Nhật Bản.

Cổ dài và vẻ ngoài điềm tĩnh.

「Khi chúng ta là học sinh sơ trung, đã có một khoảng thời bùng nổ khủng long. Khi đó, có những góc mượn sách khủng long ở thư viện sơ trung của Nairu, có quyển sách vẽ một con khủng long cổ dài trên bìa. Con khủng long đó, Nairu đã nhìn thấy khi đi triển lãm khủng long với bố mẹ lúc còn là trẻ con, Richi đã tình cờ đi ngang qua với bạn và đã nói ra khi Nairu đang suy nghĩ về tên của nói」

—A, Fukuititan Nipponensis.

「Rất nhẹ nhàng và tự nhiên. Sau đó, Nairu đã quay đầu về phía Richi, cứ nhìn và dần dần đã thích Richi. Như thích giọng nói, hay là bầu không khí yên tĩnh, cứ như vậy từng chút một, dần dần, dần dần......」

Richi không thể tin vào chuyện Nairu đã để ý Richi và cứ nhìn về phía Richi.