[note41375]

Rừng vào đêm.

Sâu thẳm trong khu rừng đầy tăm tối, chỉ có ánh sáng của vầng trăng khuyết đang le lói rọi chiếu xuống nơi đây.

Buộc chặt cọng dây trên cây liễu sam mạnh mẽ vươn thẳng mình trong chốn rừng sâu, một người đàn ông lặng lẽ tròng đầu mình sang đấy, muốn tự kết liễu cuộc đời. Anh ta tên là Getto.

Từ từ mở mắt ra, anh nhận ra mình vẫn chưa chết.

Getto: "Chưa chết sao? Mình, chẳng lẽ mình chưa chết sao?"

Ngước nhìn lên bầu trời đêm, chỉ có duy nhất một vầng trăng khuyết vẫn đang thật lòng soi sáng nơi đây từ suốt thuở còn thơ.

Getto: "Chẳng lẽ, mình rơi xuống・・・mình được cứu sao? Mình còn sống sao?"

Getto xác nhận lại sự tồn tại của bản thân.

Getto: "Tại sao vậy chứ—————?"

Đối diện với Getto lòng đầy hối hận, vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm lần đầu tiên mở miệng, bắt chuyện với cậu ta.

Trăng Khuyết: "Nói chuyện chút đi, được không?"

Getto: "Trăng đang・・・nói chuyện sao?"

Trăng Khuyết: "Ừm."

Rừng vào đêm.

Getto, người đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận cái chết, giãi bày hết ra những tâm tư đang chất chứa trong lòng mình đến giờ với vầng trăng khuyết, thứ đang soi sáng đầu óc cậu bây giờ.

Rằng, tại sao bản thân cậu lại chọn cái chết tại nơi đây, tại cánh rừng này.

【Getto】

Cậu phải biết chứ? Cậu phải biết tại sao tôi phải chết chứ.

Ngay từ đầu, đó là lỗi của cậu. Trăng khuyết-san à.

Lúc tôi phải lòng cậu, chắc cỡ 8 tuổi nhỉ.

Những lúc mẹ đi làm, tôi thường đi khám phá các góc xó cất đồ trong nhà. Tôi có để ý thấy một cái túi cũ kĩ được buộc chặt cất sâu ở bên trong, nhưng mà, tôi có dự cảm rằng mẹ mà thấy được thế nào cũng sẽ rầy tôi. Có điều hôm đó, chính là ngày mà lòng hiếu kỳ đã chiến thắng.

Tôi mở ra xem, đó là một cuốn tập vẽ. Tập vẽ của Van Gogh. Lúc đó, tôi chưa biết Van Gogh là con người vĩ đại như thế nào.

Khi tôi lật tới tấp cuốn tập vẽ đó, ánh trăng từ khung cửa sổ lại len lỏi vào được tới tận trong đây, và tôi đã có thể nhìn thấy cậu.

Bức tranh【Đêm đầy sao】của Van Gogh. Ngay chính giữa thị trấn của màn đêm, ánh trăng khuyết lấp lánh trên đỉnh đầu của ngọn cây liễu sam mọc thẳng đứng.

Tôi dường như đã bị ánh trăng khuyết đó dụ dỗ.

Soi rọi đường đi cho tôi là cậu.

Có thể nhìn thấy từ cửa sổ tầng hai của một căn hộ nhỏ rộng sáu tatami, là cậu. Vầng trăng khuyết, đó là cậu.

Tôi còn không nhớ mặt mũi cha mình ra sao. Mẹ thì luôn nói suốt ngày. Rằng cha tôi đã luôn mong muốn được trở thành người vẽ tranh, nhưng tiếc thay ông không thể đạt được điều đấy. Rằng ông muốn kiếm ăn bằng cái danh của người cầm cọ vẽ, nhưng ông không làm được, để rồi ông phải kiếm tiền qua ngày bằng việc vẽ chân dung ở chốn công viên giải trí.

Rằng trước khi tôi kịp nhận thức được, ông đã bỏ mẹ con tôi lại để mà chạy trốn.

Với người đàn bà mà ông ta quen biết ở quán nhậu.

Ủa, lúc đó là khi nào ấy nhỉ? Những lời mẹ tôi lẩm bẩm, tôi vẫn còn nhớ như in.

Mẹ: "Cha nó hãy chết quách ở cái xó nào đó đi cho xong."

【Getto】

Mẹ tôi buổi trưa làm ở siêu thị, đến tối thì lại làm thêm ở mấy quán ăn nhanh.

Gương mặt bà luôn lộ vẻ mệt mỏi.

Khi trở về nhà sau khi tan ca làm ở siêu thị, bà còn phải nấu cơm tối cho tôi, trang điểm nhẹ một tí rồi lại đi tiếp.

OK, đó là khoảng thời gian tự do của tôi.

Tôi tưởng tượng rồi vẽ cậu, khi bắt gặp được hình bóng mặt trăng một lần, tôi tìm thấy cậu và bắt đầu vẽ.

Tôi không muốn đưa cậu cho mẹ xem, vì tôi sợ bà sẽ rầy mình.

Những lúc ở trường học, trong vở của tôi chi chít những bức tranh.

Có một lần trong những năm tháng còn ngồi mài đít trên ghế nhà trường, tôi giành được giải của hội thi vẽ phác thảo. Huy chương vàng.

Tôi đã không nói gì với mẹ, và cũng không thể nói gì, nhưng mà・・・・ đã bị lộ mất rồi nhỉ?

Ngày họp phụ huynh. Cô giáo lỡ khoe cho bà thấy mất rồi. Gì mà "Tranh của Getto-kun tuyệt thật đấy!".

Con đường từ trường trở về nhà. Mẹ cùng tôi trở về, bà ấy nhé, không hề ngạc nhiên gì cả, điềm đạm mà hỏi tôi.

Mẹ: "Getto thích vẽ tranh lắm hả con?"

【Getto】

Gương mặt mẹ tôi ấy, không hề vui vẻ gì.

Cả lúc đó, bà cũng không có lấy tí biểu cảm nào.

Mẹ (bằng một giọng hết sức bình thản): "Getto thích vẽ tranh lắm hả con?"

Getto: "Không có chuyện đó đâu・・・ Chỉ là tình cờ thôi mẹ."

【Getto】

Tôi tiếp tục cầm bút, tuyệt đối không để cho mẹ biết.

Tôi tiếp tục vẽ, và ba năm trôi qua, tôi đã có thể cảm nhận được thêm rất nhiều sắc thái khác của cậu rồi đấy.

Ngày hôm đó buồn lắm. Gương mặt cậu hôm đó trông buồn lắm.

Mỗi khi tôi vẽ cậu, không hiểu sao lại thấy rất mệt mỏi ấy.

Tôi đang vẽ cậu, rồi ngủ quên mất. Khi thức dậy, cậu đã biến đi đâu rồi.

Buổi sáng thức dậy, vì chỉ là một căn phòng rộng 6 tatami nên tôi ngay lập tức nhận ra cậu không có ở đấy.

Tôi nghĩ cậu ở cửa hàng tiện lợi nên chạy đi tìm, nhưng không có.

Lúc trở về phòng thì tôi thấy dì, chị của mẹ tôi đã ở đó. Nói rằng "Mẹ con không về đâu.".

Tôi thấy hơi lạ đấy.

Buổi tối hôm đó có gà rán và cơm cuộn trứng [note41376]. Toàn những món tôi thích.

Bình thường thì làm gì có chuyện này đâu.

Nhưng sự hưng phấn mới là bên chiến thắng.

Mẹ tôi ấy, khi ra khỏi nhà, bà đã ôm chặt lấy tôi đấy. Mọi khi bà có thể hiện tình cảm gì đâu.

Lúc đó, bà ấy đã nói.

Mẹ: "Này Getto, mẹ ấy nhé, thật sự rất thích tranh của con vẽ đó."

Cười. Tuy bà khóc, nhưng lại cười. Gương mặt cười của người mẹ thường ngày vẫn không cảm xúc gì.

Chắc cậu cũng đã nhận ra rồi chứ hả? Bởi thế nên cậu mới làm vẻ mặt buồn thiu đó có đúng không?

Người mẹ đã vứt con mình lại, chạy trốn cùng người đàn ông quen biết ở quán ăn nhanh, điều đó thật khủng khiếp phải không?

Bình thường là như vậy mà, đúng không?

Nhưng mà nè, không phải như thế rất tuyệt sao? Phải chứ? Tuyệt lắm đúng không?

Dù vứt bỏ đứa con mình dưỡng dục suốt mười năm, nhưng vẫn tìm được người muốn ở chung với mình mà.

Chấp nhận hay không chấp nhận đây? Khi nghĩ về điều đó thì... có một bản ngã trong tôi không thể nói chắc rằng "mình không thể tha thứ———!". [note41377]

Từ ngày hôm đó trở đi, tôi đã không còn mẹ. Cảm xúc của tôi cũng dần biến mất.

Giống hệt như mẹ.

Chị của mẹ tôi, dì Sachiko sẽ bắt đầu trông nom tôi tại nhà của dì.

Họ vui lắm. Dì vui, dượng cũng vui. Rằng "Kể từ hôm nay, đây sẽ là nhà của con nhé.".

Tôi đành phải giả nai mình là con nít. Gượng ép cử động những thớ cơ mặt vô cảm xúc này.

Khi tôi vào trung học, thầy Oohashi của bộ môn mỹ thuật đã bảo tôi rằng "Getto, con có năng khiếu đó.".

Tôi được thầy dạy những điều căn bản của việc vẽ tranh. Bồi thêm kỹ thuật vào hai chữ "Đam mê".

Tôi đã có thể vẽ được những thứ phản chiếu lại trong mắt mình đúng như ý muốn.

Lúc đi học về, dượng dẫn tôi đến nhà xưởng nơi ông đang làm việc. Dù ở đó thì tôi cũng vẽ tranh.

Bước vào bên trong đó, có thoang thoảng mùi dầu, điều này làm tôi rất ưng bụng.

Có lần, tôi về nhà thì dì bảo "Dì không gọi cho dượng con được, con đến xưởng tìm giúp dì được không?", thế rồi tôi nhảy vọt lên xe đạp, một mình phi thẳng đến xưởng.

Cậu nhớ chứ? Ngày hôm đó là ngày cậu lơ lửng mà đúng không.

Khi tôi đến công xưởng thì cửa cuốn đã sập xuống rồi. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa cuốn lên, nhìn vào bên trong cũng không có ánh đèn nào cả. Không có lấy bóng dáng của một ai.

Tôi mượn tạm chút ánh sáng le lói của cậu mà tiến về trước, quờ quạng trong bóng tối, vai phải tôi đụng trúng cái gì đó một cái "đùng".

Tôi có hơi tò mò mình đụng trúng cái gì, liền đưa tay về hướng đó thì, tôi cầm được một cái gì đó.

Là chân.

Khi mắt đã quen dần với bóng tối, có hình dáng mờ mờ lơ lửng ập vào.

Dượng tôi đã treo cổ, đung đưa ở đó.

Mỗi khi dượng khẽ rung, ánh sáng của cậu len lỏi sâu đến tận bên trong, soi sáng rõ ràng gương mặt ông ấy.

Gương mặt như thể bị giẫm đạp lên, đang nhìn về phía này.

Sau khi dượng mất, dì tôi dần dần xa lánh mọi người.

Vô cảm xúc.

Khi tôi vào cấp ba, gia nhập câu lạc bộ mỹ thuật, thời gian vẽ tranh cũng được tăng lên rất nhiều.

Thầy dạy mỹ thuật đánh giá rất cao tài năng hội họa của tôi.

Vì quá cao hứng mà cái "máu nghệ thuật" trong thầy nổi dậy, rồi bất chợt hỏi tôi rằng "Này Getto, sao em không vẽ người đi nhỉ?".

Tôi sợ. Cứ mỗi khi tôi vẽ đến mặt người là tôi lại nhớ đến khuôn mặt vô cảm của mẹ.

Chính vì thế tôi luôn né tránh việc phải vẽ người đó.

Thầy đã nói với tôi. "Giữ bí mật với các bạn khác nha. Năng lực của em trong câu lạc bộ mỹ thuật này thuộc hàng top, top đấy. Chính vì thế nên thầy mới bảo này. Em nên thi vào đại học mỹ thuật nhé. Nhất định đấy.".

Tôi đã được cho ở nhờ nhà dì, hơn nữa, làm sao tôi có thể truyền đạt giấc mơ của mình đến người trụ cột gia đình vừa tự sát kia cơ chứ?

Tôi đành gác hẹn lại với ước mơ, cất giữ nó vào trong lồng ngực.

Việc dám từ bỏ giấc mơ cũng là một loại tài năng mà.

Khi tốt nghiệp trường phổ thông, tôi cũng rời khỏi nhà dì. Tôi đi tìm việc làm và bắt đầu cuộc sống tự lập.

Tôi quyết định sẽ tiết kiệm tiền.

Nếu trong tay không có tiền đồng nghĩa với việc không thể đứng trên vạch xuất phát. Một sự thật phũ phàng mà tôi đã ngộ ra được.

Tôi làm việc tại một công ty vận tải tên là Chuyển phát nhanh Kawamoto [note41381]. Công việc là chất hàng hóa, vận chuyển lên xe, đưa về từng nhà.

Mệt chết được. Nhưng vất vả mới kiếm được tiền.

Cậu nghĩ sao? Về chuyện tôi câm lặng làm việc tại công ty vận tải đó?

Về chuyện tôi không mở lòng tìm bạn, dốc hết toàn lực để làm việc?

Về chuyện tôi chỉ sống rồi làm việc, tích lũy tiền suốt hơn mười năm trời?

Cậu đã nghĩ như thế nào chứ? Nhìn vào tôi khi lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết yêu này.

Rồi...

Nhìn vào cuộc đời một đứa đã quá ba mươi tuổi mới biết yêu như tôi này, cậu đã nghĩ gì thế?

Ký ức của Getto thời còn đi làm ở công ty vận tải.

Getto đang phân loại những hàng hóa mà mình đã dỡ xuống. Một nữ nhân viên giao hàng tên là Tsukiyama Seiko tiến lại gần cậu.

Seiko: "Em là Tsukiyama Seiko. Từ hôm nay em sẽ làm việc ở đây, mong anh chiếu cố."

Getto (giọng thờ ơ): "Tôi là Hoshino Getto・・・ Mong cô giúp đỡ."

×××

Getto nhớ lại những kỷ niệm lúc gặp gỡ Seiko tại công ty vận tải này.

Lúc anh đang phân loại hàng hóa, Seiko thấy có hứng thú nên quay sang bắt chuyện.

Seiko: "Getto-san này, sao thấy anh không hay giao lưu với mọi người gì vậy nhỉ?"

Getto: "Vì phiền phức lắm."

Seiko: "Hmmm~・・・"

Seiko: "Có điều này em muốn nói với anh lâu rồi. Getto-san, anh giỏi thật đấy!"

Getto: "Giỏi chỗ nào cơ chứ?"

Seiko: "Anh chưa bao giờ trốn việc. Không giống những người khác."

Getto: "Tôi chỉ giỏi giả vờ thôi."

Seiko: "Chỉ có mỗi Getto-san báo cáo mọi thứ từ những cái nhỏ nhặt nhất như là khi gặp công trường trên đường đi nè."

Getto: "Tôi giả vờ một cách nghiêm túc."

Seiko: "Còn em không giả vờ như vậy được. Anh giỏi thật."

Getto: "Nếu nói thế thì Tsukiyama-san còn tuyệt vời hơn nữa kìa. Hơn cả cánh đàn ông kia."

Seiko: "Tại em nhận ra đây chỉ đơn giản là một cuộc cạnh tranh đấy chứ! Bê nhiều hơn Getto-san được bao nhiêu đồ nè."

Getto: "Tôi không nhận ra đấy."

Seiko: "Đúng thế nhỉ! Em chỉ đang đơn phương khiêu chiến anh thôi mà."

Getto: "Cô thích lắm nhỉ, công việc này ấy?"

Seiko: "Vừa có tiền mà vừa nhừ cả người ra."

Getto: "Vậy là cô thích trở nên mệt mỏi lắm hả?"

Seiko: "Vâng. Đi làm đến rã người ra, đi về nhà lăn ra ngủ, rồi hôm sau lại tiếp tục đi làm."

Getto: "Bình thường có mấy ai thích như thế đâu."

Seiko: "Tiết kiệm tiền bạc, không lo nghĩ đến những chuyện thừa thãi. Cảm giác đó thật tuyệt."

Getto: "・・・Cũng có những người có suy nghĩ giống nhau ghê nhỉ."

Seiko: "Đúng chứ? Em nghĩ vậy suốt đó. Getto-san không nghĩ vậy sao?"

Getto: "Lần đầu tiên tôi gặp ai đó thích việc trở nên phờ phạc đấy!"

×××

Phòng của Getto.

Tiếng chuông điện thoại của Getto, người vừa bước ra từ phòng tắm, reo lên. Người gọi điện đến là Seiko.

Seiko: "A, A-lô A-lô."

Getto: "Có việc gì không?"

Seiko: "Có chuyện em muốn hỏi anh này."

Getto: "Là gì vậy?"

Seiko: "Hôm nay cũng vậy hả? Anh mệt nhừ người rồi chứ?"

Getto: "・・・Vâng. Uể oải lắm rồi."

Seiko: "Đúng chứ? Getto-san hôm nay chuyển phát được quá trời luôn mà."

Getto: "Cái đó là Tsukiyama-san mà."

Seiko: "Vâng. Đúng là vậy. Bởi thế nên em cũng cực kỳ mệt rã người ra này."

Getto: "Tôi cũng phê lắm."

Seiko: "Vì thế nên người có thể thấu hiểu được cảm giác mệt mỏi này chỉ có mình Getto-san thôi."

Getto (giọng vui vẻ): "・・・Tôi cũng cực kỳ mệt lắm đó."

×××

Lần theo ký ức lần đầu tiên đi ăn tại quán nhậu của Getto cùng với Seiko.

Hai người họ đang ngồi vào bàn trong quán nhậu.

Seiko: "Cùng nhìn vào mắt người kia khi nói chuyện nhé."

Getto: "Ờ thì, tôi có chút không quen."

Seiko: "Cái gì không quen vậy?"

Getto: "Thì như là cùng một người phụ nữ khác hai đứa đi ăn chẳng hạn・・・・"

Seiko: "Làm sao để "nấu" được một người thành như Getto-san nhỉ?"

Getto: "Tôi cũng không biết. Nếu có một cuốn sổ thuyết minh về mình thì chắc tôi cũng muốn xem lắm."

Seiko: "Vậy thì, em sẽ làm cho anh một cuốn giống vậy."

Getto: "Tôi về đây."

Seiko: "Không cho anh về!"

Getto (Chỉ tay lên trời rồi định chạy): "A!!"

Seiko ngay lập tức bắt được Getto khi cậu ta đang định đánh bài chuồn.

Seiko: "Sổ thuyết minh: Trò mèo từ hồi xửa xưa."

Getto có chút hồi hộp khi bị tay của Seiko chạm đến.

Getto: "Này・・・"

Seiko: "Sổ thuyết minh: Không quen với phụ nữ."

Getto: "Cho tôi về đi mà・・・"

Seiko: "Nếu Getto-san không muốn nói về chuyện của bản thân thì, trước hết để em kể cho anh nghe chuyện của mình."

Getto: "Kịp rồi." [note41405]

Seiko (tươi tắn): "Hồi năm em lên bảy tuổi, cha, mẹ cùng em trai em đã mất hết rồi."

Getto: "・・・・!! Ơ・・・・??"

Seiko: "Nào, anh có hứng thú rồi đúng không?"

Getto: "Hứng thú hay không thì cũng có nên nói những chuyện như thế đâu chứ・・・"

Seiko bắt đầu kể rõ tường tận mọi chuyện buồn trong quá khứ của đời mình.

Seiko: "Đó là một tai nạn giao thông. Cha, mẹ cùng em trai em đã thiệt mạng, chỉ còn em là sống sót đến giờ."

Getto: "・・・Tại sao tai nạn như vậy lại・・・"

Seiko: "Nhà em đang đánh xe ra khỏi bãi đỗ xe thì một chiếc xe tải đột nhiên lao đến."

Getto: "・・・"

Seiko: "Tại hồi đó em nói với cha thế này. Rằng em muốn đi mua đồ chơi. Em nhõng nhẽo dữ lắm."

Getto: "・・・"

Seiko: "Lúc đó là đã đi mua đồ chơi xong rồi, chuẩn bị trở về. Thì đột nhiên nó lao đến, xe của một người làm việc cho công ty giao hàng."

Getto: "!"

Seiko: "Là người lái xe ngủ gật."

Getto: "・・・"

Seiko: "Là lỗi của em. Vì em mà mọi người phải chết mất."

Getto: "Không phải lỗi của Seiko-san đâu. Là tại tên tài xế giao hàng ngủ gật kia chứ."

Seiko: "Là lỗi của em!"

Getto: "・・・"

Seiko: "Chính vì thế mà người thân đã rời bỏ em."

Getto: "Rồi sau đó cô thế nào?"

Seiko: "Vâng. Anh có hứng thú rồi kìa—————. Mọi người đều thích thú nhỉ~. Những câu chuyện bất hạnh của người khác."

Getto (vô thức nổi giận): "Không phải như thế đâu chứ."

Seiko: "・・・Nhà của cô họ."

Getto: "!?"

Seiko: "Em phải giả vờ làm con nít, ở nhà của cô họ ấy. Giả vờ làm một đứa cháu ngoan."

Getto: "Giống nhau thật."

Seiko: "Giờ thì đến phiên Getto-san kể đó."

【Getto】

Thấy tôi hôm đó, cậu nghĩ như thế nào? Cậu có vẻ vui thay cho tôi nhỉ?

Đó là lần đầu tiên tôi có thể nói chuyện với người khác như thế về bản thân mình.

Những đồng chí cùng mang danh "giả vờ".

×××

Tại quán nhậu, Getto cùng Seiko kể hết cho nhau nghe về những chuyện hồi còn phải giả vờ cùng gia đình.

Mạch lạc, sáng tỏ như chơi một trò chơi điện tử.

Seiko: "Lúc họ nói bữa tối sẽ cho em ăn lẩu thịt bò [note41383], em đã giả vờ vui mừng."

Getto: "Lúc họ tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật tôi, tôi đã giả vờ thích thú."

Seiko: "Em đã giả vờ tranh điều khiển tivi để chuyển kênh."

Getto: "Tôi đã giả vờ thắng suýt sao khi họ chơi điện tử cùng tôi."

Seiko: "Em giả vờ nghĩ rằng muốn tắm chung với họ."

Getto: "Tôi đã giả vờ lơ đễnh khi cố tình gọi nhầm dì mình bằng mẹ."

Seiko: "Em đã giả vờ rằng đó như là những kỷ niệm với cha mẹ ruột của mình."

×××

Tại quán nhậu. Nhờ những điểm chung trong trò chơi giả vờ với gia đình đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ.

Seiko: "Giả vờ làm con nít, giả vờ chơi trò chơi gia đình, giả vờ rằng mình hạnh phúc. Em luôn tiếp tục giả vờ cho đến giờ. Cho đến khi..."

Getto: "Cho đến khi?"

Seiko: "Cô của em ấy, bà ấy nhìn thấu trò giả vờ hạnh phúc của em."

Getto: "Là vậy nhỉ!・・・"

Seiko: "Bà ấy nói với em thế này. 『Giả vờ hạnh phúc cũng được thôi.... Nhưng đừng cố quá nhé.』."

Getto: "・・・"

Seiko: "『Nhưng, đến khi nào con rũ bỏ được lớp áo nặng nề ấy thì tốt biết mấy, nhỉ.』."

Getto: "・・・"

Seiko: "Cô em hùa theo trò chơi hạnh phúc của em luôn."

Getto: "Là vậy à・・・"

Seiko: "Đến khi cô em mất em mới nhận ra. Đó không còn là hạnh phúc giả vờ nữa."

Getto: "・・・"

Seiko: "Em muốn giả vờ hạnh phúc, nhưng lại chìm đắm trong hạnh phúc thật rồi."

Getto: "・・・Vậy sao・・・Vậy là khác tôi rồi."

Seiko: "Đến khi nào trò giả vờ của Getto-san không còn là giả vờ nữa thì tốt biết mấy hen."

Getto: "Tôi thì cứ vầy là được rồi. Mọi thứ cứ như thế này thôi là được."

Hai người họ nãy giờ ngồi xung quanh bàn, bỗng Seiko ngồi sang ghế bên cạnh Getto.

Seiko: "Anh không có mấy thứ như là thú vui hả?"

Gương mặt của Seiko sát lại gần quá, nên cánh cửa dẫn lối đến tâm hồn của Getto mở ra nãy giờ đã lần nữa khép lại.

Getto: "Không."

Seiko: "Sổ thuyết minh: Khi nói dối anh phản ứng rất là nhanh."

Getto: "Làm gì có chuyện đó."

Seiko: "Thôi nào, đã đến đây tâm sự rồi thì cùng nhau bộc bạch hết ra đi nào~, nào nào nào~~~"

Getto: "Tôi đã từng rất thích vẽ tranh. Nhưng mà giờ không còn vẽ nữa."

Seiko: "Anh vẽ thử xem."

Getto: "Không thích vẽ nữa."

Seiko: "Anh vẽ gì đi mà, gì cũng được. Coi như là kỷ niệm của ngày hôm nay."

Cô ấy đưa giấy và bút cho Getto.

Seiko: "Gì đây ta, gì cũng được. À, hay là vẽ chân dung em đi."

Getto: "Tôi tệ trong khoản này lắm."

Seiko: "Vậy thì, vậy thì, vậy thì・・・・Anh vẽ món gà quay [note41384] này đi!"

Getto: "Gà quay??"

Seiko: "Thịt gà nướng xiên hành [note41385], được chưa!!"

Seiko cầm một xiên lên và nhom nhem ngắm nhìn.

Getto: "Vẽ gà quay phải không?"

Seiko: "Không thì vẽ chân dung em đi."

Getto: "・・・Tôi sẽ vẽ gà quay."

Rồi cậu vẽ món yakitori ngay tại đó.

Getto: "Thế này thì sao?"

Seiko: "・・・Em nói thẳng được không?"

Getto: "Vâng."

Seiko: "Anh vẽ "ngon" cực luôn."

Getto: "Ngon là gà quay ngon hay là tranh "ngon"?" [note41386]

Seiko: "Tranh chứ!! Nhìn con gà quay này xem, từng miếng hành trông thật sống động làm sao."

Getto: "・・・Tôi không ngờ là mình được khen như này chỉ vì vẽ mỗi món gà quay đâu."

Seiko: "Anh vẽ tranh tuyệt như này mà không vẽ chân dung người được thật là lãng phí quá đi."

Getto: "Thật thế nhỉ."

Seiko: "Em nghĩ có rất nhiều người muốn vẽ lắm đó."

Getto: "Không có đâu mà."

Seiko: "Em, em muốn."

Getto: "Vâng?"

Seiko: "Nhưng mà có vẻ như anh có lý do sâu xa nào đó cho việc không muốn vẽ, mong là ngày nào đó anh sẽ được thoải mái hơn."

Getto: "・・・Tôi không hứa được đâu đấy."

Seiko: "Quả nhiên là thế, anh có đam mê đến như thế mà. Getto-san nhỉ?"

Getto: "Thật không?"

【Getto】

Từ mỗi tuần đi ăn một lần, nay đã thành một tuần hai lần, rồi ba lần.

Buổi tối bình thường thì chỉ đi uống một tí, nếu hôm đó là ngày nghỉ thì leo lên xe và có khi đi dạo chơi mua sắm.

Đi thuê một chiếc xe, rồi mỗi khi cầm tay lái là có hứng nói chuyện.

Thật tuyệt khi chúng tôi có thể đồng cảm với nhau.

Thật thú vị cả hai có nhiều điểm chung.

Cảm giác như chúng tôi sống cùng một cuộc đời với nhau.

×××

Hai người bước ra từ quán nhậu.

Seiko đi sau hướng mặt vào lưng của Getto đi trước nói một mạch.

Seiko: "Nè, mình yêu nhau đi."

Getto: "Thêm một lon nữa hả?"

Seiko: "Không. Yêu đương. Người yêu."

Getto bối rối trước lời tỏ tình đột xuất.

Getto: "Ây da, thật ra, cái đó・・・・"

Seiko: "Giả vờ đi. Giả vờ làm bạn trai. Vậy cũng được."

【Getto】

Seiko đã nắm lấy tay tôi, một đứa nghĩ mình chỉ cần một mình thôi cũng đủ lắm rồi, và kéo tôi ra khỏi cái hố sâu này.

Nụ hôn đầu tiên trong đời cũng thuộc về Seiko-san.

Đó là lúc tôi ngắm nhìn cậu ngoài ban công ở nhà của Seiko-san nhỉ?

Cùng chung sống một nơi, cùng làm việc chung một chỗ.

Sau khi làm việc mệt mỏi, trở về nhà, hôn nhau, ôm nhau đắm đuối, sex đến khi mệt nhoài cả người, ngủ, thức dậy cùng một nụ hôn. Rồi cùng nhau đi đến chỗ làm.

Cô bạn gái đã loại bỏ cái trò giả vờ của tôi.

Tối hôm đó, cái hôm mà tôi nhìn cậu, tôi đứng trước cậu mà muốn nói như thế.

Bởi vì ánh sáng của cậu đã soi sáng cho tôi những lúc tôi buồn rất nhiều lần cho đến giờ.

Lần nào sau khi ra khỏi quán nhậu cùng Seiko-san, đi bộ dọc theo con sông, cũng sẽ thấy ngay nơi tuyệt nhất để ngắm cậu tự tin khoe hào quang rực rỡ của mình.

×××

Trên cây cầu bắc ngang con sông.

Getto đứng trên nơi có thể ngắm nhìn được ánh trăng khuyết mà cất lời cầu hôn.

Getto: "Seiko-san, hãy cưới anh nhé."

Seiko đã chấp nhận lời cầu hôn ấy, ngắm nhìn gương mặt ngập tràn hạnh phúc của Getto mà nói.

Seiko: "Cảm ơn anh. Em, người đã mất 3 người thân, 4 - 3 là 1. Còn Getto-san thì・・・"

Getto: "3 - 2 bằng 1."

Seiko: "Gia đình cả hai đứa đều làm phép tính trừ thế, nhưng mà bây giờ hãy 1 + 1 = 2, cùng biến nó thành 3 thôi. Hay 4 luôn nhé."

×××

Đường trở về từ Ủy ban Nhân dân phường.

Getto cùng Seiko trên giấy tờ giờ đã là vợ chồng.

Cùng nhau vừa tản bộ, Seiko cất lời.

Seiko: "Em không cần nhẫn cưới. Cũng không cần đi tuần trăng mật. Nhưng có một thứ em rất muốn đó."

Getto: "Là gì vậy?"

Seiko: "Anh vẽ chân dung cho em được chứ?"

Getto: "・・・Được rồi."

【Getto】

Mình đã hứa rồi. Mình sẽ vẽ chân dung, thứ mình luôn trốn tránh bấy lâu nay.

Mình sẽ vẽ nụ cười của Seiko-san.

Nếu như tôi có thể vẽ trước mặt cậu thì tốt biết mấy.

Tôi đã chờ đợi đến tháng sau, ngày mà cậu xuất hiện.

Mỗi ngày, tôi luôn tưởng tượng mình nên ghi lại khoảnh khắc nào khi nhìn thấy nụ cười của Seiko-san.

Rồi, đã đến ngày cậu hiện ra.

Tôi đã hứa với Seiko-san rồi.

×××

Phòng của hai đứa.

Ngay cái lúc chuẩn bị ra khỏi nhà đi làm thì Getto bảo với Seiko.

Getto: "Tối nay, cho anh vẽ chân dung của Seiko-san nhé." [note41387]

Seiko: "Nhờ anh giúp đỡ nhé!! Được rồi, hôm nay cũng hãy làm việc đến mỏi nhừ người luôn nhé————"

Seiko đầy nhiệt huyết. Trông cô thật vui sướng.

Getto: "Nụ cười của Seiko-san sau khi trở nên uể oải là tuyệt vời nhất!"

×××

Hai người họ trước khi mỗi người lên một xe tải của trung tâm phân phối hàng.

Getto nói với tới Seiko, người đang chuẩn bị lên xe.

Getto: "Hôm nay trước trường tiểu học Nishiyama có công trường nên là đi đường vòng rồi đỗ xe giữa đường thì tốt hơn đấy."

Seiko: "Cảm ơn anh! Thế thì đỡ quá. Ui———Hôm nay cũng phải thật nhiệt lên nào————"

【Getto】

Thực ra thì hôm đó, công trường đã thi công xong mất rồi.

Nhưng mà Seiko-san vẫn nghe theo lời khuyên của tôi đi đường vòng, rồi xuống xe giữa đường.

Ngay cái lúc Seiko-san vừa bước xuống xe, một chiếc xe tải khác lao đến đó.

Người lái xe thì có cồn trong máu・・・

Chiếc xe tải đó, đâm trúng Seiko-san. Seiko-san ngã xuống tại chỗ.

Thế nhưng, Seiko-san vẫn không nhận thức được mình vừa bị tông rồi đổ sầm xuống đất.

Trên cơ thể của Seiko-san vừa ngã xuống là bánh xe của chiếc xe tải đó cán lên・・・

Chiếc xe tải nặng bốn tấn cán lên người của Seiko-san nhỏ bé.

Cơ thể Seiko-san bị đè bẹp.

Seiko-san được đưa đến bệnh viện.

Ngay cái lúc tôi vừa đến hiện trường, người bị nạn đã được ICU [note41388] chuyển đi.

Trong cơn ý thức mơ hồ.

Nếu tôi không cho cô ấy lời khuyên thừa thãi đó.

Nếu cô ấy không đi đường vòng như tôi nói, nếu cô ấy không dừng xe giữa đường như tôi khuyên.

Tôi lúc ấy, trên sân thượng của bệnh viện đứng nhìn lên, nhìn lên cậu mà cầu nguyện, phải chứ?

Xin cậu đó. Cầu xin cậu mà.

Hãy giữ cho Seiko-san được sống.

Cậu đã không đáp lại lời cầu xin của tôi.

Cái lúc mà cậu biến mất khỏi bầu trời. Cũng là lúc Seiko-san trút đi hơi thở cuối cùng.

Tôi cuối cùng cũng đã gặp được.

Seiko-san đã không còn cần những liệu pháp hồi sức tích cực nữa, cô ấy đã không cử động nữa rồi.

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi mà.

Tôi biết chứ, dù có xin lỗi cũng chẳng thay đổi được gì.

Nhưng thứ duy nhất tôi có thể làm là nói lời xin lỗi.

Tôi bắt đầu suy nghĩ xem hiện tại, mình có thể làm gì.

Tôi nghĩ mình phải thực hiện những điều mình đã hứa.

Tôi đã nằm kế bên, vẽ gương mặt cô ấy khi Seiko-san đang ngủ.

Tôi đã vẽ chân dung người.

Vừa vẽ vừa nhìn một Seiko-san không cảm xúc, không biết cười.

Tôi tưởng tượng gương mặt Seiko-san lúc cô ấy cười rồi vẽ lại.

Seiko-san trong bức tranh của tôi tuy đang cười, nhưng Seiko-san ngay trước mắt tôi thì không.

Tôi bị sao thế này・・・・

Sao tôi không vẽ chân dung Seiko-san nhanh hơn được nữa vậy?

Chứng sợ vẽ chân dung lại tái phát nữa sao?

Là lỗi của mẹ sao?

Hay là do nỗi ám ảnh của tôi?

Cái gì thế này!

Tôi có khoác lên cái mặt nạ nào mà sống đâu chứ! Tôi có giả vờ đau khổ đâu chứ!

Trở về nhà, tôi lấy ra những món đồ của còn vương lại mùi của Seiko-san ôm trọn vào lòng.

Tôi lấy hết toàn đồ của cô ấy ra, đuổi theo Seiko-san.

Rồi trong lúc đó, tôi tìm thấy có một quyển sổ tay nhỏ bên trong cái ba lô Seiko-san lúc nào cũng đeo bên mình.

Tôi mở ra thì những trang đầu tiên đã có viết sẵn những dòng chữ "Sổ thuyết minh của Getto-san".

Sổ thuyết minh của Getto-san.

Không muốn nói chuyện của bản thân.

Không quen với phụ nữ.

Ảnh không được sến nên người sến phải là mình.

Không thích người khác thấy mình khóc.

Không kén ăn, nhưng kén uống.

Khi mệt mỏi thì dễ thấy nhất là quầng thâm trên mắt.

Uống Highball [note41389] vào mặt đỏ dễ thương cực.

Khi mình ráy lỗ tai cho ảnh, ảnh bảo đau đau, nhưng thật sự thì có đau tí nào đâu.

Ba mẹ ảnh có vẻ như đều còn sống, nhưng mình không nghĩ ảnh muốn gặp họ.

Không có kỳ vọng gì vào tương lai.

Nhưng mà, bây giờ thì đã có chút thay đổi.

Chưa từng nói với người ta câu "Anh yêu em" lần nào.

Nhưng mà bây giờ thì, ảnh nói được rồi.

Vì yêu mà đau, vì yêu mà ngập tràn, rồi lại muốn được yêu.

Cực kỳ dịu dàng.

Vẽ tranh "ngon" cực nhưng lại không vẽ chân dung.

Nhưng mà mình nghĩ thật sự thì ảnh không muốn vẽ.

Mong một ngày nào đó ảnh sẽ vẽ được chân dung người.

Nè, cậu nhận ra rồi đúng không? Đó là lỗi của tôi đó.

Việc mẹ bỏ đi ấy, không phải là vứt bỏ tôi.

Mà là trong cuộc sống của mẹ・・・・đã không còn cần tôi nữa.

Không còn cần tôi nữa.

Điều đó đó. Cậu nhận ra rồi đúng chứ?

Cậu đã gửi cho tôi bao nhiêu lời nhắc nhở suốt bấy lâu nay, thế mà tôi vẫn cứ giả vờ không nhận ra.

Vậy mà tôi lại phớt lờ cậu, gặp Seiko-san, để rồi biết đến cái thứ gọi là tình yêu này.

Chính vì tôi đã không nhận ra những thông điệp của cậu,

Nên Seiko-san đã phải biến mất, có đúng không!!!!!

Thức tỉnh đi!!!!!

Khi tôi đến công ty, mọi người đều nói. "Sự việc lần này thật đáng tiếc", "Không phải lỗi của cậu đâu".

Không, là lỗi của tôi đấy chứ! Tôi biết đó là lỗi của tôi mà!!!

Nếu không phải lỗi của tôi, thì đó là lỗi của ai! Do xui rủi sao? Đó là số phận sao?

Đừng có mà đùa tôi chứ!

Là lỗi của tôi mà!!!

Vì thế tôi đã quyết tâm rồi. Vì thế hôm nay, tôi mới đến đây đấy!!

Cậu hiểu rồi chứ? Cậu hiểu tôi đến đây làm gì rồi chứ??

Tôi có thể thấy cậu thật gần gũi.

Nhìn cậu thật kỹ・・・・Cậu đẹp thật.

Tôi sẽ treo dây lên cây, đưa cổ qua・・・・Anh đến gặp em đây.

Seiko-sa———n・・・・

Getto tròng cổ qua sợi dây rồi thả lỏng cơ thể mình.

Tự kết liễu sinh mạng của bản thân.

Đáng lý là thế, nhưng cành cây gãy xuống, Getto đập đầu rơi xuống mặt đất.

Rồi.

Anh mở mắt ra lần nữa・・・・

Trong khu rừng tối tăm sâu thăm thẳm.

Getto: "Chưa chết sao? Mình, chẳng lẽ mình chưa chết sao?"

Ngước nhìn lên bầu trời đêm, chỉ có duy nhất một vầng trăng khuyết vẫn đang thật lòng soi sáng nơi đây từ suốt thuở còn thơ.

Getto: "Chẳng lẽ, mình rơi xuống・・・mình được cứu sao? Mình còn sống sao?"

Getto xác nhận lại sự tồn tại của bản thân.

Getto: "Tại sao vậy chứ—————?"

Đối diện với Getto lòng đầy hối hận, vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm lần đầu tiên mở miệng, bắt chuyện với cậu ta.

Trăng Khuyết: "Nói chuyện chút đi, được không?"

Getto: "Trăng đang・・・nói chuyện sao?"

Trăng Khuyết: "Ừm."

Getto: "Nghĩa là sao?"

Trăng Khuyết: "Cuối cùng chúng ta cũng đã có thể nói chuyện được với nhau rồi nhỉ. Cậu và・・・・tôi."

Getto phẫn uất, bức xúc trước vầng trăng khuyết đến bây giờ mới chịu nói chuyện.

Getto: "Đừng có đùa tôi chứ——————————"

Trăng Khuyết: "Này, cậu nhầm rồi~"

Getto: "Nhầm cái gì!?"

Trăng Khuyết: "Nếu tự kết liễu mạng sống của bản thân thì sẽ không thể gặp được Seiko-san đâu."

Getto: "Tại sao?"

Trăng Khuyết: "Vì người tự kết liễu sinh mạng của bản thân sẽ đến nơi khác cơ."

Getto: "Không thử làm sao biết được?"

Trăng Khuyết: "Cậu muốn chết đến vậy ư?"

Getto: "Tôi muốn chết. Tôi muốn biến mất. Sau đó, tôi muốn gặp Seiko-san."

Trăng Khuyết: "Nếu kiểu gì cậu cũng chết thì tại sao không làm cho cái chết của cậu trở nên có ích với ai đó một chút nhỉ?"

Getto: "Có ích gì chứ? Tôi mà có ích gì cho người khác à?"

Trăng Khuyết: "Có đó. Tranh. Cậu có thể vẽ tranh. Không phải cậu vẽ tranh suốt đó còn gì?"

Getto: "Vẽ tranh thì có ích gì đâu chứ?"

Trăng Khuyết: "Tôi sẽ cho cậu một năng lực, vẽ tranh, cậu có thể vẽ nên được sinh mệnh."

Getto: "Năng lực vẽ nên sinh mệnh là cái gì cơ chứ?"

Trăng Khuyết: "Giả sử như có một con bọ sắp chết đi. Cậu vẽ con bọ đó vào tranh."

Getto: "Vẽ tranh con bọ sắp chết sao?"

Trăng Khuyết: "Không phải. Mà là tưởng tượng dáng vẻ của nó rồi vẽ tranh có con bọ đó khỏe khoắn bay lượn."

Getto: "Chi vậy?"

Trăng Khuyết: "Nếu như thế, con bọ đáng lý phải chết nay sẽ một lần nữa sống lại, khỏe khoắn trở lại."

Getto: "Sao có thể?"

Trăng Khuyết: "Vì nó sẽ lấy đi sức sống từ linh hồn của cậu."

Getto: "Rút đi sinh mệnh của tôi sao?"

Trăng Khuyết: "Cho đến bây giờ, tuổi thọ cậu còn 53 năm nữa."

Getto: "Tôi không muốn sống lâu đến vậy."

Trăng Khuyết: "Nghĩa là hơn 50 năm lãng phí."

Getto: "Tôi không cần."

Trăng Khuyết: "Cũng có người thích lãng phí sinh mạng của mình nhỉ, giống như cậu vậy."

Getto: "Tôi không lãng phí."

Trăng Khuyết: "Vậy thì hãy vẽ tặng người khác đi. Dùng chính sinh mạng cậu."

Getto: "Nghĩa là tôi có thể vẽ nên mọi thứ sao?"

Trăng Khuyết: "Phải."

Getto: "Nếu có thể làm những chuyện như vậy thì tôi là thần thánh à."

Trăng Khuyết: "Nếu kiểu gì cậu cũng phải chết, thì tại sao cậu không thử vẽ nên sinh mệnh, vẽ nên sinh mệnh rồi chết?"

Getto: "Nếu làm vậy mà chết thì, đó chẳng phải là tự sát sao?"

Trăng Khuyết: "Nếu cậu vẽ tặng hết sinh mạng của mình, cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này."

Getto: "Nếu làm vậy, liệu tôi có được gặp lại Seiko-san?"

Trăng Khuyết: "・・・"

Mặt trăng đưa ra một cuốn tập vẽ, một cây bút rồi biến mất.

Getto: "Là sao vậy? Thế nghĩa là sao vậy??? Nè? Nói cho tôi biết đi chứ————————"

Getto cách đó vài hôm sau.

Getto lại hướng lên vầng trăng khuyết mà nói chuyện.

【Getto】

Tôi không thể tin chuyện có thể vẽ được sinh mệnh này được. Không lý nào tôi tin.

Thế nhưng khi bước chân trong rừng sâu, có một con chim bồ câu bị xé toạc một bên cánh đang sắp chết.

Tôi tưởng tượng hình ảnh chú chim ấy khỏe khoắn bay lượn. Rồi vẽ sinh mạng của nó.

Con chim bồ câu đang hấp hối trước mắt kia bỗng dưng mọc lại đôi cánh tuyệt đẹp・・・

Nó bay đi rồi.

Khi cánh chim trắng bay vào bầu trời đêm, thì bức tranh tôi vừa vẽ trên tập cũng vừa biến mất.

Rồi bỗng, tim tôi nhói đau một nhịp.

Thật sao? Có thể vẽ nên sinh mệnh, là chuyện thật sao?

Tôi đi tản bộ trên núi, đi tìm những thứ đang dần rời khỏi thế giới này.

Tôi vẽ rất nhiều sinh mệnh của những con bướm bị mắc kẹt vào mạng nhện đến chết.

Tôi vẽ sinh mệnh của những đàn ong rơi xuống đâm đầu vào tổ.

Tôi vẽ sinh mệnh của chú sóc bị thương chấn thương, máu chảy đến gục ngã.

Rồi, tôi vẽ sinh mệnh của những bông hoa úa tàn trải dài khắp cả một vùng・・・

Nó đã trở thành một thảm hoa màu tím.

Tranh của tôi luôn biến mất cùng với những sinh mệnh.

Cùng lúc đó, tim tôi lại nhói một phát. Tôi có thể cảm nhận được bản thân đang thực sự dùng sinh mệnh của chính mình để vẽ nên sinh mệnh.

Tôi đã hiểu được rằng, sinh mệnh đó càng lớn thì tiếng nhói kia càng đau đớn hơn.

Vậy cũng được. Thế cũng tốt. Tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ vẽ thật nhiều sinh mạng. Xóa sổ cái sinh mệnh quèn này thôi.

Như vậy, tôi sẽ mau chóng gặp được Seiko-san hơn.

Tôi đã thề rằng như vậy.