Glenn nói cho Tisalia nghe rằng đám truy sát Kunai có thể đang lởn vởn trong thành phố, tuy nhiên cô chỉ đáp lại cậu bằng một nụ cười. Dù ban đầu cô chỉ muốn ra ngoài đi dạo, nhưng sau cùng Tisalia vẫn chấp nhận việc truy tìm đám sát thủ. Tisalia có mạnh thật, nhưng Glenn vẫn không chắc cô hạ được chúng – nghĩ lại thì, chính chúng là những kẻ khiến Kunai bị thương, thế nên tốt nhất là đừng chủ quan.
Dù biết trước Tisalia không phải kiểu phụ nữ biết nghe lời, nhưng Glenn vẫn nhắc cô đừng quá hấp tấp. Cậu muốn cô phải chừa đường lui cho mình, bởi mọi thứ không an nhàn như một chuyến dạo chơi đâu.
Sau khi nhắc nhở Tisalia hết lần này đến lần khác, Glenn cũng rời đi.
Giờ, là việc của Glenn, cậu cần tìm được Kunai, cô hẳn đang trốn đâu đó và thực sự cần phẫu thuật gấp. Kunai từng đánh ngang với 10 tên khi chỉ có một tay, vậy nếu cô có lại cơ thể hoàn chỉnh, việc truy dấu đám sát thủ sẽ dễ ràng thôi, Glenn tin vậy.
“Giờ thì ... cô đang ở đâu ...?” Glenn tự hỏi. Chân của Kunai – giờ bọc trong tấm vải mà cậu đang ôm, Glenn băng nhanh trên đại lộ. Cậu không ngừng chú ý tới bàn chân, thứ lộ ra dưới tấm vải, cậu mong rằng những ngón chân đang cố cử động kia, có thể giúp cậu chỉ ra nơi Kunai đang trốn. Glenn biết mình không thể cứ ôm chân của một cô gái trên phố thế này mãi. Nếu ai đó chú ý tới, họ sẽ nghĩ cậu là tên bệnh hoạn nào đó chạy vòng vòng với một phần của cái chân vậy. Nhưng cậu cũng còn cách nào khác đâu.
Và dĩ nhiên, rất nhiều người nhận ra cái thứ Glenn đang ôm ấy. Một nửa trong số họ cố né xa cậu, trong khi số còn lại cố gọi đội cảnh vệ.
Nhưng Glenn không rảnh để quan tâm họ. Là một bác sĩ, thứ mà cậu cần lo bây giờ là Kunai.
Cuối cùng cậu cũng tới được quảng trường trung tâm, nơi các cac quầy hàng xếp san sát nhau. Những quầy hàng không ngừng mọc lên bởi lượng khác đổ xô về đây để tham quan đài phun nước. Một thời gian dài sau khi đài phun nước được khánh thành, nó đã trở thành điểm hẹn hò lý tưởng, điểm đến tuyệt vời cho tuần trăng mật, hay cho các cặp tình nhân.
Glenn tới đây theo phản ứng từ chân Kunai. Nó đang cửa quậy ngày càng mạnh. Cậu thực mong mình tới thêm gần với Kunai, nhưng-
Trên sân khấu trung tâm của đài phun nước, giọng Lulala ngân vang, cắt ngang suy nghĩ của cậu. Dựa vào tiếng vỗ tay, Glenn đoán có lẽ đang là cuối buổi diễn của cô.
“Oh!” Cô nàng Mermaid da dám nắng la lên, hướng ánh nhìn của mình tới Glenn, người cũng đang nhìn về phía cô. "Ah! Bác sĩ Glenn! Anh đã ở đâu thế? Có biến rồi!”
“C-có biến?”,
Glenn đáp lời.
Trước đây, không hiểu vì xấu hổ hay gì, mà Lulala luôn trốn ngay khi thấy Glenn. Nhưng, hôm nay, cô có vẻ quên biến việc đó mà vẫy gọi cậu.
Mỗi khi cánh tay ấy đung đưa, những chiếc vây lớn cũng lắc lư theo. Ánh sáng lấp lánh phát ra từ đó tạo thêm vẻ kì ảo.
“Hey, hey, khắp nơi đang đồn ầm lên là anh đi đang thu thập các bộ phận cơ thể về làm thí nghiệm đấy, anh biết chứ?”, Cô nói.
“Ai lại đi đồn nhảm thế vậy..?” Glenn bối rối. Bởi cái tin đó quá sai, sai ngay từ đầu mà
“Đúng là có việc đó, nhưng không phải để thì nghiệm. Thứ này thuộc về một bệnh nhân.”
“Yeah, tôi biết chứ,” Lulala nói. Là Kunai-san đúng chứ?
“Cô biết cô ấy à, Lulala?”
Cô ca sĩ với nước da bánh mật gật gù . “Ừ, sau cùng thì, khi Quý nương Skadi tới tìm tôi, Kunai-san cũng có đó mà. Bề ngoài hơi đáng sợ thôi, chứ cô ấy thật ra tốt bụng lắm.”
Kunai có vẻ không ưa gì GLenn, nhưng không có nghĩa là với ai cũng thế. Lindworm rộng lớn, nhưng cũng nhỏ bé tới lạ lùng. Dường như những người Glenn quen lại được kết nối bởi những cách khác nhau.
Lulala tiếp tục nói. “À, tôi cũng nghe về việc cô ấy đang lần theo đám buôn nô lệ đang trốn trong thành phố này.”
“Cô biết cả mấy thứ đó, sao ...?” Glenn hỏi.
"Heh heh. Tôi biết vừa đủ, chỉ có thế thôi “. Lulala cười đầy ẩn ý.
Trong khoảnh khắc, đối diện với nụ cười của cô, Glenn nghĩ mình đã bị hút hồn bởi vẻ ma mị từ đôi mắt Lulala trong thoáng chốc, thứ mà cậu thấy ở Sapphee. Trong những câu truyện cổ, các mermaid thường quyến rũ đàn ông rồi kéo họ vào trong dòng nước, và có lẽ Lulala cũng thừa kế huyết mạch dị thường ấy.
“Mà, đây mới là lí do tôi tìm đến anh,” Lulala nói. “Mà không – tìm tới Kunai-san hay Quý nương Skadi cũng được nhỉ, thôi kệ đi.” Splash, Lulala lôi thật mạnh thứ gì đó từ dưới nước lên.
Là cánh tay, một cánh tay từ xác chết, với đầy những đường chỉ chằng chịt, và những phần cơ đủ loại nối liền với nhau, một thứ mà lúc này không lạ gì với Glenn nữa. Không cần đoán thêm, đây chắc chắn là thứ mà Glenn và Kunai đều đang tìm.
“Nó bị ném xuống kênh vài ngày trước. Có vẻ như đám truy sát Kunai-san vứt nó xuống để cho cá ăn. Thành thực mà nói! Con kênh không phải nơi mà cứ thích là ném rác xuống đâu, anh hiểu chứ!”
“Đây đã bị bỏ vào đường thủy ngày khác. Những kẻ đã tấn công Hoa hậu Kunai có lẽ chỉ nắm lấy cánh tay cô và ném nó đi vào kênh rạch. Thành thực mà nói! Các kênh không phải là một nơi để đổ thùng rác của bạn, bạn biết!”
“Oh, vâng..vâng ... Tôi hiểu mà.”
Ở những thành phố khác, con kênh chỉ là thứ rất bình thường, nhưng ở Lindworm này, nó là con đường duy nhất của các loại Monster sống dưới nước. Thật khó chịu khi thấy cảnh ai đó biết điều này mà cứ thản nhiên xả rác xuống kênh, và không đếm xỉa những thứ nó gây ra.
Tóm lại Lulala cực kì ghét những kẻ với thái độ thiếu tôn trọng như thế.
Đôi khi, người ta cũng bắt gặp những kẻ rửng rưng như thế, nhưng phần lớn, thủ phạm là những du khách tới từ ngoài Lindworm, họ chẳng hề nhận ra dòng nước là sinh mệnh của những Monster ấy.
Glenn đoán đám buôn nô lệ tấn công Kunai vốn không thuộc Lindworm, đó là lý do tại sao tay cô lại bị ném xuống kênh. Bởi chúng đâu ngờ được một Mermaid sẽ nhặt được nó.
“Cảm ơn Lulala”, Glenn nói. “Tôi tìm nó mãi ... Giờ chỉ cần tìm Kunai nữa thôi ...”
Cô ấy lúc này đã mất một tay và một chân. Glenn tin Kunai không thể chạy quá xa trong tình trạng ấy được, nhưng tới tận đây rồi mà cậu vẫn chưa tìm thấy cô ấy thì quả là lạ
“Mà, Lulala-san, có vẻ chẳng ngại ngần gì khi phải giữ cánh tay này nhỉ?”
Mới hồi nãy, Tisalia còn hoảng cả lên đấy, vậy mà với Lulala thì vậy ấy cứ như không vậy
“À, thì..tôi từng sống tận đại dương cơ mà”
“Đại dương sao?” Glenn thốt lên
Hầu hết các Merfolk đều đã tiến hóa đến mức có thể sống dù là nước mặn hay ngọt. Thế nên, chả có gì lạ khi Lulala nói cô từng sống ở đại dương, mà thế thì liên quan gì đến việc thản nhiên ôm cánh tay của một xác chết đâu.
“Anh thấy đấy, có đủ thứ trôi nổi khắp đại dương mà... Dù hơi khác với cách chúng ta hay nói, nhưng ai cũng coi đại dương là một bãi rác khổng lồ, đúng chứ?”
“Tôi cho là thế ...” Glenn nói lí nhí.
“Kiểu mấy còn tàu chìm và đủ thứ rác rưởi kèm theo ấy”
Không phải rác, đấy là thứ trôi dạt từ con tàu
Glenn muốn hét lên thế lắm, nhưng Lulala đã chặn họng cậu luôn rồi.
“Ngày tiếp theo sau khi bão thật kinh khủng!” Lulala liến thoắng. “Biển động dữ dội, kèm theo đủ thứ đi cùng cơn bão, và rồi mọi thứ bay biến sạch! Ngon, giờ đi tắm nắng được rùi! Rồi, Bam, một con tàu chìm chắn ngay tầm mắt gia đình anh!”
“Ờ-Ờm”
“Và anh cũng chả còn cách nào khác ngoại việc dẹp nó đi, nhưng, anh biết đó, trên tàu thì có nhiều người lắm. Nếu họ chỉ là đống xương khô còn đỡ, đằng này mấy cái xác đang thời điểm phân hủy, da chúng thâm đen xì lại, rồi còn nhão nhão nữa và...”
“T-tôi biết rồi..!” Glenn lắc đầu nguầy nguậy. “ Tôi không muốn nghe thêm nữa đâu.”
Glenn cũng từng thấy xác người chết đuối rồi, thật ra cậu chả ngại ngần gì khám nghiệm loại tử thi đó cả, nhưng nghe từ chính miệng một cô ca sĩ kể ra thì...
Cái kiểu vô tâm và chán ghét mà Lulala nói mới là thứ khiến Glenn sởn gai ốc
“Mà, sau cùng thì, vũ khí với mấy món đồ trên đó cũng được lắm” Cô ấy chốt lại
Chà, câu chuyện dài ngắn, tôi đã hoàn toàn ổn với vũ khí và đồ đạc, cô nói.
“Tôi hiểu rồi....”
Một lần nữa, Glenn lại được thấy thêm một khía cạnh khác từ Lulala. Hiểu thêm về quá khứ dữ dội của cô.
Dù sao thì, Glenn mừng vì Lulala tìm ra cánh tay, nếu là cậu thì việc này rất khó. Sau cùng thì, đâu phải ai sống trên cạn cũng lặn được xuống nước mà kiếm đồ được đâu.
Cậu lau khô tay Kunai bằng tấm vải đang cầm. Có lẽ vì nằm dưới nước khá lâu, nên Glenn gần như không cảm thấy gì từ nó, dù là một tử thi thì khó mà có thân nhiệt như bình thường. Ngoài ra, nhờ tác dụng từ chất bảo quản, mà cánh tay không hư hại gì dù ngâm nước lâu đến thế.
Cánh tay bất ngờ giãy dụa, những ngón tay cử động liên hồi như thể đang bị cù vậy.
“Wow ...” Mắt Lulala lộ rõ vẻ hiếu kì, ngay khi cánh tay quẫy liên hồi như một con cá. Phản ứng của cô khác hẳn Tisalia,.
Sau khi lau khô cánh tay, Glenn kiểm tra lại nó. Có vẻ không có thêm vết thương nào. Nếu nó chỉ cần mất một ngón tay thôi, có lẽ cậu sẽ phải lật tung mọi con kên của Lindworm để tìm nó mất, nhưng giờ khỏi cần lo rồi.
Nhìn kĩ thì, cánh tay này có vẻ là của nam giới. Các bó cơ săn chắc và rất mạnh mẽ, không giống cánh tay bất kì nữ giới nào. Theo những gì Glenn nhớ, tay trái của Kunai chỉ là một cánh tay nữ bình thường. Có lẽ bộ khung chính là một xác chết nữ, các bộ phận còn lại thì được chọn từ đủ loại cơ thể khác nhau.
“Ngon nhá, Kunai-san? Nếu là Bác sĩ Glenn, thì cô sẽ lành lại sớm thôi!”Lulala khẽ cười khi nói với cánh tay. Không rõ có phải vì nghe được không, mà những ngón tay khẽ giật giật.
“Giờ tôi chỉ cần tìm Kunai-san nữa thôi,” Glenn nói.
“Có cần tôi nhờ vài merfolk giúp không?” Lulala hỏi.
“Nếu được thế, thì tốt quá...”
"Okay! Tôi sẽ báo rằng Bác sĩ Glenn đang kiếm chủ nhân một cặp chân tay bị cắt đứt!”
Cái kiểu nói ấy chắc chắn sẽ gây hiểu lầm, nhưng Lulala đã lan rộng nó trong dòng nước trước khi Glenn kịp phản ứng.
Đài phun nước quảng trường nối với vô số các kênh đào, thông qua nó, người ta có thể di chuyển khắp Lindworm. Nhanh thôi, cái thông điệp đầy rùng rợn về Glenn của Lulala sẽ đến tai bất kì ai ở các con kênh.
“Mình xong thật rồi,” Glenn thều thào. “Bác sĩ Cthulhy cũng nhận đủ loại tìn đồn về cổ mà nhỉ...”Glenn thở dài và thốt ra lời mà nếu giáo viên của cậu có mặt ở đây, cổ chắc sẽ buồn lắm đó. “Tay-san à. Nếu được, cô chỉ chỗ chủ thể của mình giùm tôi với..?”
Cánh tay đứt lìa im lặng môt hồi. Sau đó…
“Hm?”
Sau đó, ngón trỏ uốn cong và chỉ về phía tây nam của quảng trường. Thoạt đầu, Glenn còn tưởng mình hoang tưởng. Nhưng sau khi xoay cánh tay qua đủ hướng, mà nó vẫn chỉ về một phía, cậu mới dám chắc . Rốt cục, nó đang thực sự chỉ về phía tây nam.
“Vậy, ra là vì cái chân không thể cử động như nó muốn thôi à” Glenn lẩm bẩm.
Dùng cánh tay như một la bàn, Glenn rời khỏi quảng trường.