Khi mở mắt ra, tôi thấy cô ấy đang nhìn mình.
Bờ môi của chúng tôi rời xa nhau, phản chiếu trong mắt em ấy là hình ảnh của một tôi đầy cô đơn.
Khi đứng dậy, tôi có thể thấy rằng em ấy đang dịu dàng ôm mình vào ngực, cơ thể em ấy trông thật mong manh và mảnh mai.
“…anh thấy an tâm hơn chưa?”
Bạn gái của tôi, Alice, khe khẽ hỏi thầm với khuôn mặt tràn đầy vẻ tự tin.
Bốn con mắt của chúng tôi nhìn nhau, trong mắt tôi là Alice đang ngồi trên giường, hai tay ôm chặt đầu gối như đang muốn che đi sự xấu hổ của mình.
“Anh không còn lo lắng chút nào nữa, nhưng mà vẫn hơi chút sợ hãi.”
Đó là bởi vì Alice, người mà tôi trân quý nhất, đã chữa lành vết thương cho tôi, thế nên trong lòng tôi lúc nào cũng cứ canh cánh nỗi lo một ngày nào đó sẽ đánh mất em ấy.
“Cuộc gặp gỡ nào rồi cũng sẽ đến ngày chia ly. Khi gặp một ai đó, thì trong lòng ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho khoảnh khắc tạm biệt nhau rồi. Chia cắt hai người họ, là chuyện tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra.”
Có vẻ như khi gặp Alice, cả hai chúng tôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chia tay.
Dù vậy, tôi vẫn ước rằng hai người sẽ bên nhau mãi mãi, Alice đã chọn cùng một con đường với tôi.
“Cho dù là bạn bè, người yêu, hay là người thân, thì tất cả rồi một ngày đều sẽ phải nói lời chia tay. Dù là kết hôn sinh con, sinh cơ lập nghiệp, sớm muộn gì thì chúng ta đều sẽ chết, đều sẽ phải nói lời biệt ly.”
Không sớm thì muộn, ngày mà chúng ta ly biệt chắc chắn sẽ tới.
Dù tôi có vắt não ra để hiểu quy luật ấy như thế nào thì cũng chả thể chấp nhận sự thật đó được.
“Vì thế nên cứ lo lắng về ngày chúng ta chia tay sẽ chả có tác dụng gì cả, cảm thấy sợ hãi lại càng không, cứ toàn lực mà tận hưởng cuộc sống hiện tại là được. Em nghĩ đó mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống này.”
Alice đã hoàn toàn chấp nhận hiện trạng. Em ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ để mà dốc toàn bộ sức lực hưởng thụ cuộc sống hiện tại.
“Anh phải khắc ghi điều đó đấy nhá.”
Alice, người vừa thuyết giáo tôi, lúc nào cũng tràn đầy tự tin, thế nên những gì em ấy nói rất thuyết phục.
“…anh biết.”
Mặc dù Alice hơn tôi hẳn ba tuổi, nhưng nếu xét theo tuổi tinh thần thì có lẽ cô ấy còn già dặn hơn nhiều.
Sống một cuộc sống lặc quan, nhìn sự đời qua lăng kính muôn màu. Đầu óc nhanh nhạy, lại còn rất giỏi ăn nói.
Đối với tôi, em ấy không chỉ là bạn gái, mà còn là một tồn tại mà tôi tôn kính như một người thầy.
Dù vậy nhưng tôi cũng không thể cứ ỷ lại Alice và làm nũng em ấy mãi được. Tôi nhất định phải thay đổi bản thân.
“Dạo gần đây anh thường rất hay nghĩ về Alice.”
“Nghĩ gì thế? Nói cho em biết đi chứ.”
Tôi biết rằng mình phải nói chuyện này cho Alice, nhưng tôi không có đủ dũng khí để giữ chuyện này cho riêng mình.
“Nếu như người Alice gặp không phải là anh, thì có lẽ em đã hạnh phúc hơn rồi…”
Nghe tôi nói xong, Alice liền đứng dậy và cúi đầu xuống nhìn vào mặt tôi.
Những lời vừa rồi dường như đã khiến tôi quên đi nỗi xấu hổ mà tôi đã giấu đi bấy lâu nay.
“Aoi này, những gì anh vừa nói là điều tồi tệ nhất mà em nghe được từ anh đấy.”
“…thật vậy sao?”
“Đúng rồi đấy. Em chả có từ nào để miêu tả nó ngoài cực kỳ tồi tệ hết.”
Rõ ràng Alice vừa nói tôi là cực kỳ tồi tệ. Em ấy vẫn cứ tàn nhẫn như vậy nhỉ.
“Vốn dĩ anh nói vậy có thể là do anh cảm thấy không tự tin.”
Đúng như Alice nói, quả thực tôi không còn chút tự tin nào trong người nữa.
Trước khi gặp Alice, tôi là một người lúc nào cũng tự tin một cách vô căn cứ. Ví dụ như tôi vượt trội hơn hẳn những người khác, và tôi nên làm tất cả những thứ mà tôi mong muốn trong lòng, đại loại như vậy đó.
Thế nhưng khi kiểm tra khả năng của mình, tôi chưa bao giờ đạt được kết quả như mong đợi cả. Tôi phát hiện ra rằng, mình đã đánh giá quá cao bản thân.
“Em nhất định sẽ biến anh thành một người có thể thốt lên câu “Thật hạnh phúc khi được ở bên em”.”
“Nghe có vẻ…hơi khó nhỉ.”
“Cho dù là bao lâu đi nữa, chỉ cần anh chân thành nói với em một câu như thế là được.”
Alice rất là bướng bỉnh, vì thế miễn là tôi không nói thì em ấy sẽ không bao giờ quên, và cũng sẽ không bao giờ đổi ý.
“Nếu không thì em sẽ không làm mấy chuyện bậy bạ với anh nữa đâu.”
“Như, như thế thì sẽ khá là khó chịu nhỉ.”
Nghe tôi nói xong, Alice cười tôi với một vẻ mặt đầy dâm đãng.
“Em cũng sẽ khó chịu lắm đó nha.”
Hoá ra cả tôi và Alice đều có chung suy nghĩ với nhau. Khi phát hiện ra điều đó, một tình yêu đầy trìu mến liền dâng trào từ đáy lòng tôi.
“Lí do khiến cho Aoi không tự tin là vì ngoài em ra thì sẽ không có ai xung quanh đánh giá đúng về anh cả.”
“Đúng là thế thật, anh đã không nhận ra rằng chỉ có mỗi Alice ở bên để lắng nghe những gì mình nói.”
“Chiếm lấy cảm tình của ai đó, cứu rỗi ai đó, để được ai đó tin cậy, để được ai đó quý mến. Hãy cứ kiên trì làm từng bước, và rồi sẽ có ngày anh có thể thể hiện sự tự tin của mình thôi.”
Alice thao túng tôi bằng chính sự nghiêm khắc và dịu dàng của em ấy, để rồi tạo dựng nên con người tôi.
“Cho dù anh có tự mình vượt qua được khó khăn thử thách, cho dù anh có hoàn thành mục tiêu của mình, thì anh cũng không thể tự tin lên được, anh nhất định phải nhớ lấy điều đó nhé. Thứ gọi là sự tự tin vốn được sinh ra một cách tự nhiên từ đánh giá của những người xung quanh. Sự tự tin cũng chả khác lòng tự tôn là bao.”
So với người khác thì em ấy lúc nào cũng nghĩ đến tôi trước tiên, và còn yêu thương tôi hơn bất cứ ai.
Em ấy chính là Alice, một tồn tại độc nhất vô nhị đối với tôi.
“Nếu như anh được những người xung quanh khen giỏi, thì chắc chắn rằng Aoi là một người rất xuất sắc. Nếu như họ thích anh, thì chắc hẳn Aoi là một người đàn ông tốt. Như vậy mà chẳng lẽ anh vẫn sợ rằng sẽ không bao giờ có thể nói ra những lời thật lòng với em sao?”
“…anh sẽ cố hết sức.”
“Aoi tự tin bảo em rằng, “Thật tuyệt khi được làm bạn gái của em”, ước gì ngày đó nhanh nhanh đến nhỉ~. Em đã yêu anh sâu đậm đến vậy rồi, nếu giờ anh thực sự nói như thế thì… Chắc chắn rằng em sẽ không thể kiểm soát cảm xúc của mình được nữa.”
Em ấy đã kỳ vọng vào tôi như thế, nên dù có thế nào đi nữa thì tôi cũng nhất định phải thành công.
“Đến lúc đó thì có lẽ hai đứa mình có thể kết hôn rồi nhỉ. Vậy một thứ như lời cầu hôn thì sao?”
Alice mạnh miệng nói, dường như trong đầu em ấy vừa nảy ra một ý tưởng hay.
“Em, em nói cái gì thế?”
“Em nói nghiêm túc đấy…Em chắc chắn sẽ chờ anh, hứa đấy.”
Alice móc ngón út của em ấy vào ngón út đang thả hờ của tôi.
“Anh biết. Chắc chắn rồi sẽ có ngày anh nói ra.”
“Tốt tốt tốt, đây mới là Monaka Aoi chứ. Anh sẽ là người đàn ông đầu tiên và cuối cùng mà em yêu.”
Nhất định phải giữ lời hứa. Alice đã dạy tôi như thế.
Tôi nhìn vào khoé miệng Alice, nốt ruồi dưới môi em ấy lúc nào cũng cứ cám dỗ lấy tôi.
“Nếu anh muốn thì cứ làm đi.”
Như thể biết được tôi đang nghĩ gì, em ấy liền cho phép tôi hôn rồi ôm tôi một cách dịu dàng.
“Không sao đâu, chắc chắn em sẽ chờ đợi anh mà.”
Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi tôi giữ vững được sự tự tin của mình.
Với lại, tôi chắc chắn sẽ phải cầu hôn Alice.
Bởi vì vào đêm Giáng Sinh hôm nay, tôi đã thề với em ấy rằng…