Nửa đêm

Mỗi chúng tôi thay phiên nhau ngủ 4 giờ

Đến lượt gác của Gunjou. Tôi ngả lưng xuống cạnh đống lửa

Nhưng vì 1 lí do nào đó, tôi không ngủ được. Adrenaline chạy ầm ầm trong não tôi sau 1 ngày chiến đấu liên tục

Nhưng tất nhiên là tôi không trẻ con đến mức đòi nghe truyện chỉ vì không ngủ được đâu

Tôi nhìn lơ đãng lên bầu trời đầy sao

"...... Hey, Shinnosuke, cậu còn tỉnh không?"

"............"

"Hey."

"............"

"Cậu chưa ngủ à?"

"Tôi đang ngủ."

"Cậu tỉnh rồi?"

"Tôi-đang-ngủ."

"Cậu không ngủ được à?"

"Cô là người đã đánh thức tôi dậy đấy."

"Nếu cậu không ngủ được, tôi sẽ kể cho cậu Momotaro."

"Không cần."

"Ngày xửa ngày xưa...."

"Não cô bị làm sao rồi à?'

"Trên núi Ashigara, có 1 cậu bé khỏe mạnh, với sức vóc ngang 1 con gấu...."

"Đó không phải là Momotaro. Đó là Kintaro, đồ ngốc."

"Eh? Cậu bé đó làm rơi rìu xuống 1 cái hồ và tiên ông xuất hiện......"

"Đệt, đó thậm chí còn không phải là Kintaro nữa."

"Hả? Không thể nào! Sau đó cậu bé đi cùng 1 con khỉ, 1 con chó, 1 con bồ câu, 1 con gà, 1 con gấu-----"

"Bộ thằng này tính lập vườn thú hả?!"

"Này, sao cậu lại cười???"

"Vì nó buồn cười."

"B-Buồn cười chỗ nào chứ?"

"À, nhưng, tiếp tục đi. Tôi rất muốn biết cái câu chuyện ngớ ngẩn này sẽ đi đến đâu

"Erhm, uhm, cuối cùng, với sức mạnh của chiếc rìu vàng mà tiên ông dưới hồ ban cho, tất cả trở thành khổng lồ và đánh bại lũ orge...... và thế là Momotaro cùng các bạn lấy được kho báu ..... hey! Cậu đang cười vào mặt tôi!!!"

"Không không, nó hay mà. Chị cô đã kể cho cô câu chuyện này trước khi đi ngủ phải không?"

"......Ừ."

"......1 người chị tốt nhỉ."

"Ừ."

"Nhân tiện, câu chuyện tuyệt lắm."

"Thật chứ?"

"Ừ."

"Vậy cái cần cẩu đã trả ơn Momotaro như thế nào?"

"Eh? Làm gì có cái cần cẩu nào?"

"......Tôi cứ tưởng sau đống cắt ghép lộn xộn đấy thì có thêm vào cả 1 cái cần cẩu cũng không có gì là lạ chứ."

"Tôi chưa được nghe về cái gì như thế, với cả.....hồi đấy làm gì có cần cẩu đâu?!"

"Ờ. Tôi ngủ được chưa?"

"Chưa."

"Này..."

"Đùa thôi. Chúc ngủ ngon."

"Cảm ơn."

Tôi nằm xuống. Nhưng vẫn không ngủ được

Tôi nhìn Gunjou từ đằng sau

Chị của Gunjou là 1 người tốt. Và cô ấy đã chết

Người tốt sẽ chết

Thế giới này là như vậy

Nhưng Gunjou là 1 người như thế. Mong muốn cứu thế giới, và mọi thứ

Có phải như vậy nghĩa là cô ấy sẽ chết không?

Tôi không biết cái chết sẽ đến khi nào. Có thể là ngày mai. Có thể là 10 năm sau. 50 năm sau. Hoặc có khi 5 phút sau sẽ có 1 con quái vật xuất hiện và giết cả 2 chúng tôi

Vào thời điểm đó, tôi tự hỏi người ta sẽ nghĩ sao về việc "tốt bụng với người khác"?

Cho dù chúng ta có thể sống sót nếu bỏ đi lòng tốt

Liệu chúng ta có cảm thấy ân hận?

"............"

Ai cũng phải chết

Vì mê cung

Vì 1 tai nạn

Vì bệnh tật

Vì tuổi già

1 ngày nào đó, tất cả mọi người sẽ chết

Nhưng nếu vậy, 1 cái chết có ý nghĩa sẽ tốt hơn nhiều

Ví dụ như, chết vì người khác

Ví dụ như, chết vì giúp đỡ 1 người khác

Ví dụ như, chết vì bảo vệ 1 người khác

Trên bờ vực cái chết, người ta có lẽ sẽ hối hận vì đã không làm điều gì đó

Giờ tôi đang nằm đây, trong mê cung, nói mà mạng sống của tôi có thể mất bất cứ lúc nào.

Nhưng không hiểu sao tôi lại có 1 cảm giác ấm áp

Ngay cả khi tôi chết, ít nhất.......

"......Gunjou."

"Hn?"

"Tôi......"

"Ừ?"

".................................... Không, không có gì. Xin lỗi."

Tôi thì thầm nhẹ nhàng và nhắm mắt lại

Và thiếp đi với 1 nụ cười