“Cả thế giới này là một sân khấu, và tất cả mọi người đều là những diễn viên; họ đều có lúc đứng sau cánh gà và lúc đứng trên sàn diễn. Và một người thủ rất nhiều vai xuyên suốt cuộc đời họ.”

William Shakespeare – “Xin tuỳ ý thích”

Đó là lời thoại của một vở kịch đã được chắp bút cách đây 400 năm, thế nhưng, đối với tôi thì nó vẫn là một điều gì đó vô cùng mới mẻ.

Khoảnh khắc tôi đọc được dòng chữ đó, dường như có một thứ gì đó nhè nhẹ thổi qua. Cứ như là cuộn len được gió cuộn lại một cách gọn gàng đang bung ra, khiến cho một thứ gì đó tuôn trào.

“Quá tuyệt! Quả thực rất xuất sắc!”

Miri cười đầy vui vẻ và trao cho tôi một tràng vỗ tay. Có lẽ vì tự ý thức được rằng cơ thể của bản thân khá nhỏ nhắn nên cậu ấy đã cường điệu hoá các động tác lên và dùng cả cơ thể để biểu thị cảm xúc.

“Nếu cậu cứ khen ngợi một cách phô trương như thế thì sẽ khiến người ngoài như tôi đây hiểu lầm đấy!”

Tôi đưa tay ra gãi gáy, nói.

“Không đâu, cậu thật sự có tư chất mà. Chả ai nghĩ đó là buổi diễn đầu tiên của cậu cả. Lần sau hãy cố dùng đan điền để nói thì có lẽ sẽ hay hơn đấy.”

“Đan điền?”

“Là phần dưới rốn cậu ấy.”

Tôi kiểm tra lại lời thoại được in trên tờ giấy A4, đó là phần mở đầu rất dài của nhân vật Jaques trong vở “Xin tuỳ ý thích”. Tôi cố bắt chước vẻ mặt, giọng nói và động tác bi quan của nhân vật rồi tạo ra âm thanh từ khoang bụng.

“Cả thế giới này là một sân khấu”, tôi làm theo những gì Miri đã chỉ, chú ý đến cường độ và tiết tấu, cảm giác giống như tôi đang chơi một bản nhạc vậy. Tuy vậy tôi lại cảm thấy khá xấu hổ trong lúc biểu diễn, khiến cho cả hai bên má đỏ ửng lên. Chú mèo mướp nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu. “… quên sạch, không có răng, không có mắt, không có vị, không có gì hết.”

Khi đọc xong lời thoại, tôi ôm Saburo lên và hỏi.

“Này Miri, đoạn vừa rồi thế nào?”

Thế nhưng, không may là Miri trong lúc đang quay lưng về phía tôi liền dốc sức mà kiễng chân trên thang, cố gắng kéo những quyển sách dày cộp trong giá ra. Đó là quyển thứ tư trong bộ bảy quyển “Shakespeare toàn tập” được phát hành bởi nhà xuất bản Hakusuisha. Chiếc váy màu vàng tươi của Miri có chút đung đưa trong khi cô cố dùng đầu ngón tay để rút quyển sách ra từng chút một.

“A”, tôi không khỏi hét lên.

Trọng lượng của cuốn sách khiến Miri mất cân bằng.

Tôi chuyển động theo phản xạ. Thế nhưng dù tôi có làm vậy thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Lông của Saburo dựng đứng lên vì sợ hãi. Miri tự mình đứng dậy, tay vẫn ôm quyển sách trước ngực, và thở dài nhẹ nhõm. Rồi cô bước xuống thang và ngồi tại bàn, đọc quyển sách một cách chăm chú.

Những tia nắng dịu dàng xuyên qua cửa sổ đặt phía trước Miri. Vầng hào quang của thiên sứ đung đưa phía trên mái tóc ngắn của cô ấy. Mái tóc của Miri có màu nhạt, và phần ngọn thì trong suốt tựa hổ phách, trông cứ như chúng đang tản chảy trên khuôn mặt trắng noãn của cô. Miri lúc nào trông cũng nhẹ nhàng và đáng yêu như vậy, thế nhưng gò má của cậu ấy lại đẹp đẽ đến khó hiểu khiến tôi không khỏi bị mê hoặc.

… lúc này, đột nhiên tầm nhìn của tôi di chuyển về phía trước.

Nhưng cơ thể tôi lại đang đứng yên nên chắc là do não bộ bị nhầm lẫn gì đó, khiến cho tôi có cảm thấy một quán tính không có thật. Cảm giác lắc qua lắc lại khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu. Thế nhưng tầm nhìn của tôi vẫn chẳng may may quan tâm đến cảm xúc của bản thân mà cứ thế tiến về phía trước. Nó đi qua phía dưới bàn sách và đến bân chân Miri… tôi có thể thấy được gầm bàn. Khi tầm nhìn của tôi hạ xuống, những ngón chân tựa phím đàn dương cầm liền đập vào mắt tôi.

“A, không được, nhột lắm đấy nhé!”

Trong lúc tầm nhìn của tôi không ngừng xoay mòng mòng thì đột nhiên Miri xuất hiện trước mắt tôi lúc nào không hay. Ánh mắt của hai người chạm nhau khiến cho trái tim tôi đập liên hồi. Miri hốt hoảng lẩm bẩm gì đó, khuôn mặt đỏ đến mang tai.

“… vừa rồi, cậu thấy rồi sao?”

Tôi dùng hết sức bình sinh mà lắc đầu.

“Tớ không thấy gì hết!”

“Đồ nói dối! Cậu diễn tệ quá!”

“Hơi quá rồi đấy, vừa rồi cậu còn khen tớ diễn tốt mà!”

“Có thật là cậu không thấy không? Cậu không nhìn thấy quần lót của tớ chứ? Nếu cậu dám nói dối thì… cậu dám nói dối thì… thì tớ tát cậu đấy nhé!”

“Nhưng cậu cũng đâu thể tát tớ mà, đúng không?”

Dù đó là vì tính cách dịu dàng của Miri hay do thể chất… thì cô ấy cũng không thể tát tôi.

Miri lộ vẻ khó chịu, cứ như là không cam tâm, cũng giống như tức giận, thậm chí là có chút cô đơn. Rồi cậu ấy dùng hai tay vỗ vỗ vào mặt.

“Thật là, hình như ngoài trời nóng hơn rồi thì phải…”

Miri đứng dậy và mở chiếc cửa trượt. Những tấm rèm làm bằng vải lanh ngay lập tức phồng lên một cách nhẹ nhàng. Trên bầu trời trong xanh không một gợn mây, những cánh hoa anh đào bay phấp phới trông như những lá thư không có người nhận, chúng bay vào phòng như không có chuyện gì xảy ra, và mái tóc của Miri cũng tung bay theo.

“Bên tớ hiện giờ cũng nóng lắm, tớ đi mở cửa sổ đây.”

Nói đoạn, tôi thả Saburo trong lòng xuống, tạm thời ngắt kết nối.

Tay đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Lo rằng âm thanh sẽ lọt sang nhà hàng xóm nên tôi đã đóng tất cả cửa sổ lại khiến cho không khí trong phòng trở nên rất oi bức. Nếu không sửa được điều hoà thì e rằng là tôi sẽ chết mất… Những đám mây vũ tích, giống như núi Unzen, đứng sùng sững phía trên kia lan can ban công. Khi tôi mở cửa ra, tiếng ve kêu ồn ào cùng cơn gió mang theo hương vị nhẹ nhàng của mùa hạ liền ùa vào.

Khi tôi quay sang chỗ khác, thứ lọt vào tầm mắt của tôi là Saburo đang đưa chân sau lên gãi tai. Hiện giờ bên trong căn hộ lụp xụp này chỉ có tôi và Saburo mà thôi, và tất nhiên là không có bóng dáng của cô gái dễ thương nào cả.

Tôi ôm Saburo lên, nhìn thẳng vào đồng tử của nó và kết nối hai nhãn cầu lại với nhau.

Miri cười tươi rói.

Thông qua đôi mắt của Saburo, tôi ngắm nhìn dáng hình Miri, rồi cô dùng giọng nhẹ nhàng nói.

“Yo-kun vừa rồi diễn vai Jaques không tệ chút nào đâu nha. Cách phát âm so với lúc trước cũng cải thiện rất nhiều nữa.”

“Cảm ơn nhé”, tôi ra vẻ ngượng ngùng, “mà tại sao cậu lại đọc “Shakespeare toàn tập” thế?”

“Hửm? À, tại lúc nãy tự nhiên tớ muốn biết Yushi Odajima-sensei đã dịch câu đó như nào thôi.”

Bên trong căn phòng của Miri có một giá sách rất lớn. Trên đó có bày đầy các loại sách, từ các tác phẩm của Shakespeare, Miyazawa Kenji, J. D. Salinger, Shouji Terayama, cho đến cả shoujo manga nữa. Chỉ cần nhìn qua thôi là ai cũng sẽ nghĩ rằng Miri là một người rất thích đọc sách. Những cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, xung quanh còn được điểm xuyết thêm bằng một số vật trang trí nhỏ, tất cả đều khiến ta cảm thấy rằng đây là căng phòng của một cô gái rất thời thượng, khiến cho tôi không khỏi xấu hổ mỗi lần nhìn vào phòng cậu ấy.

“Bản dịch của các dịch giả khác nhau có sự khác biệt lớn đến vậy sao?”

“Điểm khác biệt đây nè.”

Nói đoạn, Miri liền đọc lời thoại của cô gái mặc quần áo đàn ông Rosalind. Một giọng nói đầy tinh tế và đáng yêu nhưng cũng không kém phần truyền cảm, kết hợp với cách phát âm xuất sắc khiến tôi không khỏi bị mê hoặc.

Ngay lúc đó, có thêm một khán giả nữa cũng xông vào căn phòng của Miri. Con chim sẻ bay qua cửa sổ và bắt đầu rỉa lông dưới ánh mặt trời ấm áp. Thế là Saburo hiện đang ở trong liền bắt đầu trở nên bồn chồn, rồi nó đảo mắt giữa Miri và chú chim sẻ, và trong nháy mắt, nó ngay lập tức nhào lên. Thế nhưng, chú chim sẻ chỉ lặng lẽ cất cánh bay đi dưới nền trời trong xanh của mùa xuân. Hình dáng cô đơn của Saburo liền phản chiếu lên chiếc cửa kính, Saburo trong căn phòng của Miri là một chú mèo có đôi mắt tròn xoe, và có vẻ như nó còn không thể phân biệt được đâu là một chú chim và đâu là một cuộn len.

Tôi đưa tay vuốt ve Saburo bên trong căn phòng mình, nói.

“Ngươi to hơn nhiều nhỉ.”

Saburo của tôi đã hoàn toàn trưởng thành, thậm chí còn trông có vẻ rất oai phong. Nó kêu lên một tiếng đầy vui vẻ rồi dụi dụi mũi vào tay tôi.

Bỗng nhiên từ phía ngoài cửa vang lên tiếng chim, tôi quay sang nhìn thì thấy một chú chim sẻ đang đứng ở trên cửa. Tôi đã ngay lập tức tưởng rằng đó chính là chú chim vừa ở trong phòng Miri, thế nhưng có vẻ tôi đã nhầm.

… tôi và Miri ở hai nơi khác nhau, hai thời điểm khác nhau, thông qua đôi mắt của Saburo mà có thể trò chuyện với nhau. Chú mèo con tên Saburo ở trong phòng Miri lúc này vẫn còn rất nhỏ và chưa từng gặp tôi lên nào.

Để giải thích mọi chuyện thì khá là phức tạp, nhưng cũng vô cùng đơn giản. Chỉ cần giải thích rõ ràng mọi quy tắc thì chuyện gì cũng có thể dễ dàng hiểu được. Giống như sự chuyển động hỗn loạn của các vì sao vậy, sau khi người ta phát minh ra thuyết nhật tâm thì ngay lập tức, chuyển động của chúng đã được đơn giản hoá thành những chuyển động theo đường tròn.

Tóm lại, để khái quát tình hình hiện tại thì cách nói tốt nhất sẽ là:

Miri ngự trong đôi mắt mèo.