Chương mười tám

An bí[1] khó tù tâm phóng túng, cùng nhau sát cánh quản tiên phàm

Ngự Mã Giám Thiên Cung, mười Ti Mã Sử thay nhau quản lý, chuyên trách chăn thả thiên mã cho tiên gia sử dụng.

Thiên mã quý hiếm, trên thân đều có hổ văn long cốt, có thể hí ra mây xanh, chấn động lục phát, chân đạp phù vân, phi chạy như bay, so với chim én còn nhanh hơn. Thỉnh thoảng, khi theo hầu tiên nhân hạ phàm sẽ cùng giống cái phàm mã nhân gian lưu lại giống nòi, con cháu đời sau đều là bảo mã trân phẩm khó cầu, không ít Đế Vương nhân gian cũng vì đám con cháu này của chúng mà đại động can qua, tranh giành không dứt. Tương truyền năm xưa, Hán Vũ Đế cũng vì cầu bảo câu[2] của Đại Uyên mà không tiếc dẫn quân viễn chinh Tây Vực, rầm rộ giết chóc, đến cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ vì ba nghìn lương câu.

Thiên mã có linh tính, tự biết bản thân phẩm chất cực cao, đối với đám Ti Mã Sử chăm sóc từ trước đến này đều cực kỳ khinh thường, bản tính khó bảo, một khi mất hứng liền đạp nát lương thảo, đá vỡ mã tào[4], tính tình cực kém.

Thế mà hôm nay, đám thiên mã vốn luôn vênh váo tự đắc đột nhiên không hẹn mà cùng co cụm trong góc sâu nhất mã tào, ngay cả thở cũng không dám to tiếng, nếu nhìn kỹ hơn, thậm chí còn thấy có mấy con thiên mã bốn chân run lẩy bẩy, thiếu điều quỳ thẳng xuống đất.

Mặc kệ cỏ non bên bờ Thiên Hà mới cắt về trong máng, đám thiên mã vẫn sống chết không chịu bước ra nửa bước, kiên quyết không chịu tới gần cửa chuồng.

Mấy tên Ti Mã Sử bất đắc dĩ nhìn nhau, đồng loại trông về trước cửa mã tào.

Ở nơi đó, một con xích xà thật lớn đang nằm, thân rắn như rồng dù cuộn lại vẫn vô cùng bắt mắt, hai chiếc cánh dơi tối đen trên lưng như một tấm áo choàng phủ kín toàn thân, phần đầu bị chụp dây cương, hạn chế cái miệng lớn như bồn máu có thể nuốt trọn Kim Cương thân cao tám trượng trong một cú đớp của nó, dù như vậy vẫn không có ai dám tiến lên nửa bước.

Mã tào bình thường căn bản không thể chứa nổi nó, chỉ cần xích xà hơi ngẩng đầu một chút, mái ngói khẳng định sẽ bị nó đội vỡ trong nháy mắt, vạn bất đắc dĩ, Ti Mã Sử chỉ có thể để nó bên ngoài.

Nhìn nó hai mắt nhắm chặt lười biếng nằm trên mặt đất, xích lân xinh đẹp phản chiếu ánh nắng, thân thể cực đại thỉnh thoảng nhúc nhích một chút, chỉ một động tác bình thường thế thôi cũng đủ khiến đám thiên mã bên trong sợ đến nhũn cả người.

Thiên Đế đã có chỉ, Minh Xà này từ nay về sau sẽ do Ngự Mã Giám cai quản, có điều Ti Mã Sử bọn hắn nào có ai dám sai phái nó, tuy bảo miệng xà đã bị vây khốn, nhưng chỉ cần bị cái thân rắn thế kia quấn lên người, xương cốt toàn thân không nát mới là lạ.

Còn đang nghĩ không biết làm thế nào, một luồng gió bỗng nhiên từ đâu thổi tới, cả đám Ti Mã Sử nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng nói một câu: Lại tới nữa.

Nháy mắt sau đã thấy một vị hôi y thần nhân cưỡi mây mà tới, trên lưng y đeo một bao vải cực lớn, sau khi thu lại hành vân dưới chân, ngay lập tức đáp xuống mặt đất bên ngoài mã tào.

Trên thiên đình, Ti Mã Sử của Ngự Mã Giám bất quá chỉ là chức tiểu tiên, vừa nhìn thấy người đến liền vội vàng hành lễ: “Bái kiến Liêm Trinh Tinh Quân!” Đối phương chỉ gật đầu coi như đã biết, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng lại trên người đại xà bên kia. Y vội vàng bước qua, chiếc bao trong tay rung lên một cái liền lập tức mở rộng, bên trong toàn bộ là thịt sống.

Chúng Ti Mã Sử không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong bụng thầm nói: thần tiên thiên cung đều là ăn kim đan tiên quả, sao lại có thịt tươi ở chốn này, chắc chắn là từ hạ giới lấy về.

Có điều, vị Liêm Trinh Tinh Quân này tới đây không phải cũng quá thường xuyên rồi đi? Mỗi ngày đều đến một lần, lại không phải vì tìm tọa kỵ …… Bọn họ cũng không dám lắm miệng đi hỏi, lại nghe đám thiên nô hầu hạ trên thiên điện kể lại, con thượng cổ Minh xà này chính là do vị Tinh Quân kia thu phục làm tọa kỵ. Lại nghĩ, bảy vị Thất nguyên tinh quân tuy tiên vị không phải cao nhất nhưng mỗi người đều cực kỳ lợi hại, đương nhiên không phải loại mà đám tiểu tiên bọn hắn dám trêu vào.

Chỉ thấy Minh xà kia ngay cả mắt cũng không buồn mở ra, giống như đã biết ai đang tới, đầu xà cực lớn chậm rãi quay lại.

Tuy bị hàm thiếc giam cầm nhưng miệng nó vẫn có thể mở ra một chút để ăn, mấp mấp máy máy vài cái đã đem đống thịt trước mặt toàn bộ nuốt xuống bụng, thịt sống chồng chất như một ngọn núi nhỏ chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong cái miệng như bồn máu của nó. Cảnh tượng ghê rợn không khỏi khiến mấy tên Ti Mã Sử một trận mao cốt tủng nhiên, bụng nghĩ may mà có vị tinh quân này không quản vất vả ngày ngày đến cho ăn, nếu không, cái con xà kia mà đói lên, có đem tất cả bọn hắn cộng lại cũng chưa chắc đã đủ nhét kẽ răng cho nó.

Đám Ti Mã Sử đứng nhìn một hồi, dù sao mỗi ngày đều như thế, cũng chẳng có gì đẹp đẽ đáng xem, lại lần lượt rủ nhau tản ra.

Lại qua một hồi, đại xà cuối cùng cũng duỗi ra thân thể thon dài tráng kiện đang uốn cong của nó, đôi mắt từ từ mở ra, há mồm thoáng ợ một cái, cuối cùng liếc mắt nhìn xuống nam nhân đang ngồi dưới đất bên cạnh. Chỉ thấy y tuy vẫn diện vô biểu tình như trước nhưng trong đôi đồng tử xám trắng đã không khó nhận ra, tràn đầy sắc thái ủ rũ u ám.

Bị y nhìn như vậy, Minh xà liền không khỏi tức giận, hơi hơi há miệng, phun ra tiếng người: “Ta bảo ngươi rồi, đừng có dùng cái loại biểu tình như nhìn tử thi mà nhìn ta có được không!”

Thái độ kiêu ngạo, hoàn toàn không vì bị tù túng mà có chút thay đổi.

Nhưng Phi Liêm vẫn không hề nhúc nhích, toàn thân im lìm như một pho tượng bằng đá.

Nhìn Minh xà đỏ cực cuộn mình nằm xuống bên cạnh mã tào, nhìn hắn cùng đám cầm thú tọa kỵ kia lẫn lộn cùng một chỗ, y lại rơi vào trầm lặng.

Một khắc kia, một khắc y nhìn thấy Cửu Minh bị buộc vào yên cương, không biết tại sao, y cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, nơi nào cũng không muốn đi nữa, giống như từ trái tim có một loại cảm xúc vô lực cổ quái lan khắp toàn thân.

Pháp lực cao cường thân là tinh quân thì sao chứ?

Còn không phải ngay cả thứ quan trọng nhất đều không bảo vệ được sao……

Hai ngàn năm trước đã là như thế, trơ mắt nhìn Cửu Minh mình đầy thương tích, toàn thân máu tươi bị lôi lên thiên điện rồi bị ném vào Tỏa Yêu Tháp, lại qua hai ngàn năm…… Y cự nhiên vẫn như trước bất lực nhìn hắn bị hàm thiếc trói chặt, xà thân bị giam cầm.

Dị thú ngang ngược là thế, sao có thể khuất nhục cam chịu trở thành tọa kỵ của tiên gia?!

Cửu Minh có thể biểu hiện hắn bất cần, nhưng y vẫn rõ ràng nhớ kỹ, con dị thú kia ngửa đầu cúi đầu đều cực kỳ tự do tự tại, từ trước đến nay vẫn luôn luôn cố chấp. Ngày đó, lúc bại trận, Cửu Minh thà rằng bị bẻ một cánh cũng không chịu khuất phục trước thiên binh, một con yêu quái như vậy, giờ lại cam nguyện cúi đầu trước thiên điện, chịu đựng dây cương giam cầm, trở thành thú cưỡi……

Dây cương bằng vàng kia dù có hoa lệ đến đâu chẳng qua cũng chỉ là thứ xiềng xích đầy nhục nhã.

Một khắc kia, y chỉ muốn xông lên gạt phăng hai thiên nô kia ra, đem thứ dây cương vàng rực chói mắt kia đạp nát!

Thế nhưng, Tham Lang Tinh Quân bên cạnh lại ngầm ám thanh ngăn cản y lại.

‘Nếu không muỗn hắn chết thì đứng im cho bản quân.’

Thế là, y không thể động đậy.

Đúng vậy, chỉ có một cách này mới bảo trụ được tính mạng của Cửu Minh, trở thành thú cưỡi, dù sao cũng tốt hơi bị trói lên Trảm Yêu Thai câu ra hồn phách, nhận lấy thiên lôi.

Kết quả này …… Là tốt.

Thế nhưng, y vẫn khó chịu dị thường.

Bất luận làm việc gì, y lúc nào cũng chỉ đi con đường đơn giản nhất, phải làm cái gì, làm như thế nào, tất cả đều rõ ràng trong lòng.

Thế nhưng lúc này, y lại mê muội.

Y nỗ lực tìm kiếm nguyên nhân nhưng lại thủy chung tìm không thấy lý do khiến bản thân khó chịu, ngược lại càng lúc càng khó chấp nhận hơn.

Minh xà bị y thuần phục làm thú cưỡi được y tận tay đưa vào Ngự Mã Giám, nơi nuôi dưỡng tọa kỵ của thiên cung, là y tận mắt nhìn thấy Ti Mã Sử nơm nớp lo sợ tiếp nhận dây cương dẫn Minh xà đi vào. Sau đó, lời Tham Lang Tinh Quân nói trước khi rời đi là cái gì y cũng nghe không thấy. Y cảm giác bản thân lúc đó lơ lửng như hồn phách li thể, không biết mình nên làm cái gì, cũng không biết chính mình có thể làm gì……

Minh xà thoáng lướt mắt nhìn sang nam nhân đang ngồi bên cạnh, này là ý gì?

Vốn tưởng rằng Phi Liêm sẽ cứ thế buông tay, dù sao, hai ngàn năm trong Tỏa Yêu Tháp kia, y cũng chưa từng một lần đến liếc mắt nhìn hắn một cái, thế nhưng hôm nay……

“Thôi đi……” Bị tâm trạng của nam nhân ảnh hưởng, thái độ cố gắng chống đỡ của hắn cũng mềm xuống, dù sao bốn phía cũng không có người, đám thiên mã kia thì nửa con mắt liếc sang phía này cũng không dám, Minh xà ủ rũ rúc vào người Phi Liêm, thái độ kiêu ngạo chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Thựng cổ dị thú vốn ngạo nghễ tiêu diêu tự tại trong thiên địa, làm sao có thể quen được với yên cương khống chế trên người?

Hắn cũng uất ức chứ.

“Tại sao?”

Phi Liêm mấy lần trước đều chỉ buông đồ rồi ngồi im không nói, đến hôm nay cuối cùng cũng mở miệng.

Vì sao lại khuất phục? Vì sao chịu làm tọa kỵ?

Minh xà tức giận trừng mắt liếc y một cái: “Cái nền thiên cung kia quá lạnh, quỳ lâu không thoải mái.” Giọng nói nghe như hậm hực của hắn lại che giấu không được sự quan tâm, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn y tiếp tục quỳ gối trên nền ngọc thạch băng lãnh mà khúm núm cầu xin như thế?!

Cũng không biết Phi Liêm có nhận ra hay không, một hồi lâu vẫn không nói câu nào.

Tận đến khi xà lân trơn mượt lành lạnh cọ qua đầu gối, thân xà cực đại không biết từ lúc nào đã quấn lại đây, y mới giật mình lấy lại tinh thần.

Phi Liêm vuốt ve thân xà mềm mại, thì thầm nói: “Ngươi nếu đã không vui, ta làm sao vui được?”

Cự xà ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau đường nhìn chuyên chú, hóa ra trong lòng bọn họ đã sớm có người kia, tình cảm chẳng qua chỉ ngủ sâu trong trái tim chưa thức tỉnh.

Nếu hắn không muốn nhìn y khúm núm cầu xin, vậy thì y, làm sao có thể bằng lòng để hắn vì mình làm tọa kỵ cho kẻ khác được?

Làm sao lại không hiểu?

Làm sao có thể không hiểu?

Thần tiên cùng yêu quái, bởi vì năm tháng quá dài lâu khiến họ trở nên vô cảm, rồi lại dễ dàng buông tha……

Có điều bây giờ mới hiểu ra, liệu có phải quá trễ rồi không?

……

Lân phiến như lưu ly xinh đẹp tỏa sáng, dưới ánh nắng chiếu vào liền giống như từng tép lựu mọng đỏ trong suốt, thân thể xích xà trượt qua quấn quanh người Phi Liêm.

Phi Liêm nhìn xuống lân phiến trong lòng, màu đỏ như lửa mà sờ lên lại lạnh lẽo.

“Lạnh quá!”

“Ngại lạnh sao?” Cả thân xà đột nhiên phát ra hạn tức mãnh liệt, một trận gió khô nóng ập tới khiến toàn thân Phi Liêm như lập tức bốc lửa, lớp lớp tường vân lững lờ nơi đây đã nghìn năm lập tức bị hun đến không còn một mảnh, khí hậu bốn mùa như xuân về nháy mắt biến thành cảm giác ngồi phơi dưới ánh mặt trời chói chang trên sa mạc.

Phi Liêm thậm chí còn cảm thấy da mặt mình đang lách tách khô ròn như muốn nứt ra.

Thế nhưng y cũng không bắt Cửu Mình dừng lại, mà chỉ mặc hắn phát tiết hạn ý cuồng bạo trong lòng, đáng thương đám thiên mã bị nhốt trong chuồng sợ đến mức hí lên không ngừng, suýt nữa nhịn không được đạp phăng cửa chuồng tháo chạy.

Cửu Minh khinh thường liếc mắt nhìn đám thiên mã vô dụng kia một cái, bỗng nhiên, trong đôi xích đồng linh quang chợt lóe.

Răng nanh lộ ra, nụ cười quỷ bí như trước, xảo trá không đổi.

“Phi Liêm, ta đã là tiên kỵ, ngươi sao không lợi dụng lúc này mang ta ra ngoài đi dạo một vòng đi?”

Phi Liêm sửng sốt, nhất thời một chữ cũng không nói được.

Giống như ngày đó hai ngàn năm trước, cùng vu oan giá họa mượn tay Hắc Long trừ đi Diêu Chư, hai người ăn ý đến không một tiếng động.

Phi Liêm, gật đầu.

======================

Thiên Đế ngồi trên thiên điện, cúi đầu nhìn một đám tiên gia đang phẫn nộ đùng đùng bên dưới, nhíu mày hỏi: “Các vị tiên gia, vì sao lại tụ đến đây thế này?”

Nam Cực Tiên Ông hạc phát đồng nhan[5] chống quải trượng bước lên, tiên hồ lô cực to buộc trên đầu trượng bị lão rung đến lắc lư, to giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, trạch viện của thần vốn trồng vô số linh đan diệu thảo, buổi chiều hôm qua Liêm Trinh Tinh Quân cưỡi Minh xà đi qua, không ngờ lại đem đám thảo dược kia của thần đốt đến hạn khô!!! Cái khác thôi thì bỏ qua cũng được, nhưng gốc bạch ngọc linh chi kia là đồng tử của thần mỗi ngày dùng Bồng Lai Lộ tẩm ướt từng chiếc lá, công sức bỏ ra ước chừng cũng đến ba ngàn năm, thế mà giờ cháy đến đen thui rồi!! Xin bệ hạ làm chủ thay vi thần!!”

Tiên ông đã tức giận đến mức râu tóc như muốn dựng đứng lên, thế mà Cự Linh Thần Quân cao hơn lão hai cái đầu đứng bên cạnh khuôn mặt thậm chí còn phẫn nộ hơn, chỉ nghe giọng hắn như tiếng kẻng báo hồng thủy ầm ầm vang dội, chấn động đến mức toàn bộ tiên gia trong đại điện đều cảm thấy hai tai ong ong: “Bệ hạ!! Liêm Trinh Tinh Quân kia cũng cưỡi Minh xà qua phủ đệ của thần, này căn bản cũng không tính là gì, thế nhưng mỗi một cái cánh kia của Minh Xà đều thổi ra gió hạn, đem toàn bộ đám trân nhưỡng vi thần cất kỹ trong phủ chưng đến cạn sạch rồi!! Thứ rượu kia là thần cùng Tửu Tiên thật vất vả mới làm được ra a, thần ngay cả một ngụm chưa được nếm nữa! Cầu bệ hạ tác chủ!!”

Một tiên gia vừa mới lui xuống thì ngay lập tức đã có người khác đi lên tiếp tục ồn ào, nói đi nói lại cũng không ngoài tiên sơn bảo địa nhà ai trong nháy mắt biến thành đất cằn cây chết, là bàn đào nhà ai được Vương mẫu nương nương ban cho bị gió hạn thổi qua biến thành đào khô, vân vân và vũ vũ……

Thiên Đế nghe chúng tiên tố khổ liên tục, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nhíu mày chuyển mắt đi, hướng sang Tham Lang Tinh Quân đang đứng một bên nói: “Thiên Xu, ngươi nói trẫm nghe xem, đây là thế nào?”

Tham Lang Tinh Quân như không nhìn thấy nhãn thần chỉ trích phóng tới mình, thản nhiên mà nói: “Vi thần không biết.”

Nam Cực Tiên Ông nhịn không được hừ một tiếng: “Liêm Trinh là một trong Thất Nguyên Tinh Quân, Tham Lang Tinh Quân đã là người đứng đầu, làm sao lại không biết được?”

Tham Lang liếc mắt nhìn lão một cái, lạnh nhạt nói: “Minh xà là thượng cổ hạn thú, ở nhân gian vừa gặp sẽ là đại hạn, nơi nó đi qua, đương nhiên cây khô nước cạn.” Hắn nói đến cực kỳ đương nhiên, ngữ khí lãnh đạm như đang ám chỉ Nam Cực Tiên Ông ngay cả loại đạo lý cơ bản này mà cũng không biết, quả thật quá buồn cười, trực tiếp đem lão đầu nhi tức giận đến cả râu cũng phát run.

Cự Linh Thần Quân lại vội vàng nói: “Vậy thì cũng không nên loạn đi trong thiên cung chứ?!”

“Đã là tiên kỵ, không ở thiên cung thì còn ở chỗ nào?”

“Kia, kia……” Cự Linh Thần Quân nhất thời á khẩu.

Đúng lúc này, một tiên nhân bên cạnh cũng coi như lanh lợi, lập tức xen vào nói: “Thất Nguyên Tinh Quân không phải lĩnh mệnh hạ phàm tìm châu sao? Vậy để Liêm Trinh Tinh Quân mang Minh xà xuống trần gian cưỡi đi, thế không phải được rồi sao?”

“Như thế thì tốt quá!! Đúng! Đúng!”

Chúng tiên bên cạnh liên tục phụ họa, đồng thanh hướng Thiên Đế ban lệnh, chỉ thấy Đế Tôn đôi mắt phượng híp lại, cơn thịnh nộ như đông lạnh cả điện khiến không khí náo nhiệt xung quanh đột nhiên bị áp xuống, chỉ trong nháy mắt, chúng tiên đang ồn ào không ai còn dám nói một câu.

Lúc này Tham Lang mới tiến lên vài bước, tiếp tục nói: “Minh xà tuy chịu hàng phục nhưng giáo hóa chưa sâu, không khỏi không chịu khống chế, không bằng đem nó giao cho Liêm Trinh quản trách, không biết ý Đế Quân thế nào?”

“Ha Ha ……” Tiếng cười Thiên Đế tuy nhẹ nhưng lại khiến người ta toàn thân như ngâm trong nước đá, cả người lạnh đến khó thở, “Dã tính nan tuần sao? Trẫm còn nhớ lúc trước cũng có một con Hủy[6] chín đầu cũng không phục thiên quy, kết quả như thế nào, trẫm lại quên mất rồi, Tham Lang Tinh Quân, khanh có thể nhắc trẫm một chút không?”

Tham Lang tuy sắc mặt cứng đờ nhưng câu trả lời vẫn không hề mang theo nửa điểm do dự.

“Giết!”

Sát khí toàn thân hắn khiến chúng tiên xung quanh không khỏi tránh xa, Thiên Đế lúc này mới cảm thấy thoải mái, khoát tay nói: “Có điều con Minh xà kia cũng đã hàng phục, thiên thượng vốn có đức hiếu sinh …… Cũng được, liền theo đề nghị của các vị khanh gia đi!” Chưa để Tham Lang thở ra một hơi, thanh âm Thiên Đế đã lại vang lên lạnh buốt như băng, “Có điều, nếu trẫm còn tiếp tục nghe được Minh xà ở nhân gian bừa bãi làm càn khiến thành ấp đại hạn, cái con tiểu xà kia cũng không cần phải giải về đây nữa. Thiên Xu, ngươi cũng biết phải làm thế nào đi?”

Khuôn mặt chính trực của Tham Lang Tinh Quân vẫn như trước, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

Nhưng câu trả lời của hắn lại cực kỳ kiên định, giống như không có bất luận thứ gì có thể dao động ý chí cương nghị của hắn.

“Thần đã biết.”

===================

Tác giả có chuyện muốn nói: Tốt rồi, cuối cùng cũng chỉ còn một chương nữa, còn một cái vĩ thanh nữa là xong xuôi rồi~~

Live ta vẫn là một bà mẹ tốt nha~~~

=============

[1] An bí: An là yên cương, bí là dây cương cùng hàm thép

[2] Bảo câu: ngựa quý

[3] Đại Uyên: tên một nước ở tây vực đời nhà hán

[4] Mã tào: Chuồng ngựa

[5] Hạc phát đồng nhan: tóc bạc trắng, mặt lại hồng hào như trẻ con

[6] Hủy: chỉ những loài rắn có độc