Trans + Edit: DreadlorD
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Con người bắt đầu những câu chuyện, nhưng viên đạn mới là thứ kết thúc chúng. Đây là nhận thức thông thường ở phương Tây, đây là cách mà mọi thứ vốn vẫn luôn vận hành.
Dẫu biết vậy, tôi vẫn không thể không tự hỏi bản thân dù thế nào đi chăng nữa.
Tại sao? Tại sao mà mọi thứ lại chuyển biến theo cách này?
"Em nói với anh rồi mà phải không? Những kỉ niệm, kí ức được sống trong tình yêu thương là phước lành lớn nhất của một người."
Cô gái dùng đôi tay nắm lấy bàn tay đang cầm súng của tôi.
"Tôi tin rằng mình có thể sống muôn đời, kiếp kiếp chỉ với kí ức này thôi."
Cô gái mỉm cười. Nỗi sợ ẩn giấu đằng sau nụ cười gượng cô đang cố phô ra cho tôi thấy khiến đôi mắt hồng ấy run rẩy.
Tại sao mọi việc lại kết thúc như này?
Tôi nhìn bàn tay đang giữ súng và tự hỏi bản thân thêm lần nữa.
Từ từ chậm rãi, cô gái nâng tay tôi lên.
Như thể muốn nói rằng tôi không cần phải chống chọi với sức nặng đang đè chặt lên bàn tay này. Sức mạnh không ngờ tới từ sự ủy mị yếu đuối đó thực sự đã làm vơi đi phần nào gánh nặng nơi tôi.
"Tôi sẽ không bao giờ quên đâu. Tôi sẽ không thể nào quên được."
Tôi tự nhủ rằng: Sẽ tuyệt biết bao nếu như giả kim thuật chưa từng tồn tại. Sẽ tuyệt biết bao nếu thứ sức mạnh lừa dối Thượng đế chưa từng tồn tại. Nếu điều đó trở thành sự thực, chúng ta đã có thể có được một kết thúc khác dù chỉ chút ít.
"Cảm ơn."
Hàng lệ thấm đẫm nụ cười của cô.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi và khẩu súng trong khi tôi không hề hay biết bản thân muốn làm gì.
"Sẽ không đau đâu."
Tôi cuối cùng cũng cố nói ra được một lời nói dối. Mặc dù nó có thể là sự thực. Mọi thứ có lẽ sẽ kết thúc trước khi cô ấy cảm nhận được cơn đau.
"Thực ra, em có chút sợ hãi."
Mắt chúng tôi chạm nhau. Khoảng cách giữa hai người dần nới rộng.
Sau khi từ từ nâng tay lên, nòng súng giờ đang chĩa thẳng vào giữa trán người con gái ấy.
Yeah, tại sao mọi thứ lại diễn ra như này?
Không. Thực ra, lí do chẳng hề quan trọng, điều tôi khao khát lúc này, là một phép màu duy nhất mà thôi. Tôi cầu nguyện.
Tôi van nài.
Tôi khẩn cầu bằng cả trái tim này.
Tôi nài xin.
Tôi cầu mong bằng mọi thứ tôi có.
Tôi bóp cò.
Ngón tay tôi an nghỉ nơi cò súng.
Hơi thở ấm áp của cô gái mơn trớn bàn tay tôi.
Tôi ép bản thân phải cười, và viên đạn xuyên thủng trán người thiếu nữ ấy.
Tôi tha thiết van nài.
Đôi mắt vô hồn của cô gái như đang xoáy sâu vào bên trong họng súng...
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇