Vào hoàng hôn, cậu cùng người em gái bước chân trở về nhà. Tiếng ve sầu bùng lên những nỗi hoài niệm cùng với một kỳ nghỉ hè vui tươi đang đến. Người em gái đang mặc chiếc yukata mới mua và mỉm cười. Cậu cười nhẹ từ tận đáy lòng khi nhìn thấy được người em gái của cậu mong chờ đến lễ hội mùa hè sắp tới.
Một thân một mình--- Kazuma mơ thấy những ký ức đã qua.
Cậu nhớ lại những làn gió mát cuối mùa hè yên bình vắng lặng.
Lời hẹn cùng đi xem pháo hoa ở bờ sông Sumida với mọi người... Đây là những ký ức cuối cùng của Kazuma Shinonome.
Ngày hôm đó, cậu và người bạn thân kiêm sư huynh đệ đồng môn của mình--- Tatsumi Yasuda đang cùng nhau ngồi trên bờ sông khoáng đãng, tay cầm kiếm trúc mà bất mãn thở dài.
"...Hôm nay cũng không thắng nổi ông nội."
"Chuyện đương nhiên mà, kể cả có là Kazuma cậu thì cũng không thể dễ dàng thắng được như vậy chứ. Dù sao người đó cũng đâu phải một ông lão bình thường, đó là người được tôn xưng [Kiếm Thánh] ngay cả trong thời kỳ Heisei, được cả Hiệp Hội Võ Đạo và Hiệp Hội Kiếm Đạo công nhận là nhân vật cấp quốc bảo đấy."
Nghe Tatsumi Yasuda vừa cười vừa chọc vào nỗi đau của mình, Kazuma đáp lại bằng vẻ mặt không hài lòng. Bởi lẽ cậu biết rất rõ những chuyện đó nhưng vẫn kiên trì khiêu chiến. Bị người như thế này thuyết giáo cho nghe thì không phục là đương nhiên.
Ông nội của Kazuma đã lấy được rất nhiều chiến tích và danh hiệu trong cả giới võ đạo lẫn giới thể thao, thậm chí khiến hiệp hội nguyện ý mở lại đẳng cấp cao nhất đã bị bỏ đi trong quá khứ cho ông.
"Kiếm Thánh Heisei", "nhân vật cấp quốc bảo duy nhất trong giới võ đạo".
Tatsumi lắc lắc tay phải tỏ vẻ không thể đồng tình với hành vi khiêu chiến cái thể loại quái vật như thế không chỉ một mà rất nhiều lần này của Kazuma.
"Cháu trai của Kiếm Thánh có mục tiêu to lớn thật đấy. Người phàm như tôi còn chẳng thể thắng cậu được một lần, chưa kể kiếm đạo còn chẳng phải sở trường của cậu nữa chứ. Nói trắng ra là tôi đang rất đau lòng đây."
"Vậy à? Nhưng xin lỗi nhé, tôi cho rằng từ đây đến 5 năm nữa tôi cũng sẽ không thua cậu đâu."
"...Thành thật lắm, tới nỗi tôi muốn khóc luôn rồi này."
Sở trường của Tatsumi là kiếm đạo, còn Kazuma là hậu duệ của tông chủ kiếm thuật cổ lưu.
Môn sinh hai bên chẳng những sử dụng chung một đạo trường, mà còn hay tiến hành thi đấu trao đổi với nhau để hiểu được sự khác biệt của kiếm đạo và kiếm thuật.
"Kazuma rất mạnh, thật sự rất mạnh. Chỉ cần đối thủ không phải ông ấy, cậu chưa từng thua bất cứ ai. Quả nhiên tài năng mà con cháu của tông chủ kiếm thuật cổ lưu sở hữu cũng khác với người thường sao?"
"Làm gì có chuyện đó, sự khác biệt ở đây là phương pháp vận dụng cơ thể."
"Phương pháp vận dụng?"
"Ừ. Tôi không giải thích chi tiết được, nhưng... Cậu từng nghe tới huấn luyện phản hồi sinh học (Bio Feedback) chưa?"
"Không, chưa nghe bao giờ."
"Vậy có giải thích đại khái cũng vô nghĩa thôi. Nói ngắn gọn, kiếm thuật tinh túy cực hạn thân thể học mà ông nội tôi dạy ấy, nghe nói cơ sở sáng tạo của nó là y thuật được phát triển ở khoảng giữa và cuối thời kỳ Edo."
Kiếm thuật cổ lưu truy cầu tính hợp lý một cách tối ưu để đề cao lực sát thương nên cần phải hiểu rõ cấu tạo của cơ thể người và cơ thể sinh vật, nếu không thì không thể tiếp tục phát triển. Dòng kiếm thuật này được sáng lập ở khoảng giữa và cuối thời Edo, bởi vì đó là thời kỳ bắt đầu tìm hiểu sâu về cấu tạo cơ thể người. Nhiều dòng kiếm thuật cổ lưu đã xây dựng xong kết cấu hoàn chỉnh ở những năm cuối thời Edo, nhưng lưu phái của Kazuma chỉ mới được hoàn thiện vào hai thế hệ trước.
Bởi vì lưu phái của Kazuma--- là sự dung hợp của cơ học và y học cận đại, thứ kiếm thuật này vẫn luôn một mực phát triển suốt 300 năm kể từ khoảng giữa Edo đến tận thời Heisei.
Tiến hành nghiên cứu và rèn luyện các hệ cơ có thể làm tăng tốc độ của kiếm, sử dụng những chuyển động chân thích hợp để đáp ứng sự chênh lệch thể trọng giữa ta và địch và còn có thể khống chế cả tín hiệu phản hồi sinh học, phương pháp hô hấp hay tình cảm bằng vào ý thức của bản thân. Thứ kiếm thuật cổ lưu được áp dụng đa dạng nhiều lĩnh vực như cơ học, y học, dinh dưỡng học đó thậm chí có thể chống lại cả kỹ thuật cận chiến thời cận đại.
Mà người góp lại những thành tựu đó chính là ông nội của Kazuma Shinonome.
"Tôi có thể cạnh tranh với ông mình trên phương diện kiếm thuật là nhờ việc sử dụng những chuyển động và chiêu thức phù hợp với cơ học thân thể người dựa trên những phản xạ liên tục không ngừng. Với lại phương pháp rèn luyện và cấu tạo cơ thể tôi cũng khác với các cậu."
"A--- Thì ra là vậy, tóm lại thì sự nghiệp của ông cậu không chỉ gói gọn trong mỗi kiếm thuật chứ gì, gọi ông ấy là người huấn luyện thể năng hàng đầu Nhật Bản thì có lẽ sẽ đúng hơn nhỉ, tiêu chuẩn bình quân của các bộ môn thể thao trong vài năm gần đây được nâng cao rất nhiều, tất cả là công lao của ông cậu."
"Ông nội từng nói, so với việc giữ lại cho riêng mình, ông quyết định chọn con đường có thể để cho những kết quả nghiên cứu mà lưu phái tích lũy cho đến nay được sử dụng hợp lý. Ngược lại, nhà chúng tôi vẫn sẽ chỉ là một tông phái với kiếm thuật không tên, làm vậy thì hợp với xu hướng của thời đại hơn."
"Tôi nhớ là cha của Kazuma có thể tham gia nghiên cứu thể hạt là nhờ vào quan hệ trên phương diện đó đúng không? Ông ấy hiện giờ chắc đã không còn rèn luyện kiếm thuật nữa?"
"Ừ. Người phụ trách khiêu chiến ông nội, kiếm thuật gia danh tiếng đó... Mình tôi là đủ rồi."
Kazuma mỉm cười hơi chút tự hào. Chỉ khi tham gia so tài kiếm đạo, cậu mới có cơ hội thể hiện kiếm kỹ của mình, và kể từ khi so tài chính thức tới nay cậu đã đạt kỷ lục chưa từng chiến bại.
Mặc dù chỉ mới tham gia Đại Hội Ngọc Long Kyuushu nhưng tên tuổi của cậu lại dần dần khuếch trương.
"Đại Hội Ngọc Long của mùa hè năm nay, cái tên Kazuma Shinonome sẽ trở thành chủ đề bàn tán xôn xao lắm đây. Trong trận thi đấu lần đó, cậu đã liên tục đánh bại năm đối thủ, khiến tôi mặc cảm nhưng cũng rất rung động. Cậu không định tham gia Đại Hội Mùa Thu thật à?"
"Không là không. Cuối hè có lễ tế điển, mùa thu thì bận học với lễ văn hóa trường nữa. Không phải hôm nay vừa mất cả nửa ngày để luyện tập biểu diễn võ thuật bái tế thần linh sao?"
Một số lưu phái trong kiếm thuật cổ lưu có truyền thống biểu diễn võ thuật bái tế thần linh khi tổ chức tế điển. Năm nay, với thân phận là cháu trai của Kiếm Thánh, Kazuma phải tham gia biểu diễn võ thuật kính dâng lên các vị thần trước mặt mọi người.
Trong thời đại bình yên này, kiếm thuật thực tiễn không chỉ vô dụng mà thậm chí còn bị coi là dư thừa.
Thứ kiếm thuật không tên đã được hoàn thiện này chỉ có thể phát huy kỹ thuật phân tích đến từ nền tảng của nó, nhờ vậy mà đạt được rất nhiều thành tựu.
Vẫn không thể tin phục được, Tatsumi bất mãn nhìn Kazuma.
"Bái tế thần linh... Bái tế thần linh tốt thật đấy, nhưng tôi cảm thấy, cảm thấy rất đáng tiếc."
"Rất đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì?"
"Nếu ở một thời đại khác, Kazuma và ông cậu nhất định sẽ trở thành một đại kiếm hào. Nếu là vậy, hai người sẽ được đánh giá rất cao, nói không chừng còn có một cuộc sống tốt hơn bây giờ nhiều nữa. Cậu không hi vọng cái thế giới này hoàn toàn sụp đổ, để hai người có thể sử dụng kiếm thuật của mình một cách hữu hiệu nhất sao?"
Những giả thiết và khen ngợi thái quá này khiến Kazuma khó được trừng to hai mắt kinh ngạc.
"Không... Xin lỗi, vì phải phủ định lời của cậu, nhưng cậu quá coi trọng tôi rồi. Không nói tới việc ông nội nghĩ thế nào, tôi vốn chưa từng nghĩ tới chuyện này. Bởi vì khiến bản thân mạnh mẽ hơn nên tôi mới lựa chọn học tập kiếm thuật, cuộc sống tốt hơn bây giờ nhiều sao, đó không phải mục tiêu mà tôi theo đuổi."
Kazuma học tập kiếm thuật không phải để lấy được gì cả, mà là vì cậu hi vọng tự bản thân mình có năng lực để bảo vệ gia đình này thay cho cha và mẹ hay vắng nhà. Lựa chọn dựa vào kiếm thuật để có được năng lực là một phương pháp ngây thơ mang tính trẻ con, cậu vẫn tự hứa rằng thân thể và tinh thần mình đã được rèn giũa thành công.
"Thì ra là thế... Nhưng cậu vẫn như cũ, không, phải nói là lòng không tạp niệm hay đã giác ngộ gì đó mới đúng đây? Tóm lại là không có dục vọng gì cả. Sau này tôi cũng sẽ kế nghiệp gia đình, nhưng còn thua cậu nhiều lắm."
"Vậy à? Nhà của Tatsumi là đầu tàu trên phương diện ngư nghiệp ở Hokuriku phải không? Xét về mặt truyền thống lịch sử thì cực kỳ nổi bật, cái hồi học thực tế ở vùng biển cạnh trường, tri thức mà cậu biểu hiện cũng khiến rất nhiều người cảm thấy ngưỡng mộ."
"Xin cậu đừng nhắc tới việc này được không. Đúng là tôi rất thích biển, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nghẹn tới buồn bực rồi, nếu không thì sao lại nhao nhao với người trong nhà sẽ lên Tokyo để học cao trung chứ... Nói thật, tôi vô cùng ước ao mình được như Kazuma, rõ ràng là con em của gia đình tông chủ kiếm thuật vậy mà lại có thể tự do như thế."
Tatsumi nhìn về phương xa.
So sánh với những đứa trẻ khác, con cháu những gia đình có sự nghiệp truyền thống thường sẽ không được sinh hoạt tự do. Chạy từ Hokuriku tới Tokyo để học cao trung, Tatsumi gánh trên lưng một áp lực nặng nề mà Kazuma không thể nào biết được.
Tatsumi ném một hòn đá vào dòng sông Sumida phía đối diện, bực bội nói:
"Truyền thống văn hóa cổ xưa, quang cảnh thành phố cổ xưa, phương thức suy ngẫm cổ xưa... Nhân loại đang chuẩn bị bay lên hành tinh khác, còn cố hương của tôi thì vẫn cứ nắm chặt những tập tục cổ xưa mãi không chịu buông. Bây giờ đang là thời kỳ hoàng kim của nhân loại mà...!"
"...Chuyện này..."
Thành phố với dòng thời gian trì trệ, khoảng thời gian bị thói quen hằng ngày chi phối.
Dù có sức sản xuất, nhưng cuộc sống kiểu này không thể mong được một tương lai phát triển.
"Sau khi nhận phụ cấp quốc gia thì sẽ có một cuộc sống thật tốt. Nhưng--- tiếp tục thế này thì cả đời tôi cũng không thể tìm được ý nghĩa của việc mình được sinh ra trong thời đại hoàng kim này."
Tatsumi muốn biết ý nghĩa của việc mình được sinh ra trong thời đại này.
Có lẽ vì cậu sống trong môi trường lấy "không thay đổi" làm động lực để sinh tồn, nên cảm xúc không nhất quán này mới được sinh ra. Sau sự xuất hiện của thể hạt ngôi sao và Tháp Điều Khiển Môi Trường, loài người đã có những bước tiến nhảy vọt. Vậy mà cuộc sống của mình vẫn không chút thay đổi, điều này khiến Tatsumi cảm thấy sợ hãi.
Sợ rằng nếu mình trở lại cố hương thì liệu có phải sẽ chỉ lặp lại cuộc đời giống như cha mẹ hay không?
"---..."
Hay người nhìn lấy ánh chiều tà chạng vạng, đồng thời chìm vào im lặng.
Khi hai người cảm thấy lúng túng vì đã nhắc tới chủ đề không nên nhắc tới, em gái của Kazuma Shinonome--- Rikka Shinonome dẫn theo bạn học xuất hiện ở bên kia bờ sông.
Cô chạy đến chỗ hai người, mái tóc dài tung bay theo gió, ý cười tràn đầy khắp mặt.
"Nii! Tatsumi-san! Lại có thể gặp hai người ở đây, trùng hợp thật đấy!"
"Ái chà, Rikka-chan. Sao hôm nay về muộn thế, sinh hoạt câu lạc bộ sao?"
"Rất tiếc, đoán sai rồi, là họp hội học sinh cơ. Hai người vừa luyện tập xong chuẩn bị về nhà đấy à?"
"Ừ. Hôm nay chủ yếu chỉ tập biểu diễn tế bái thần linh thôi, nên kết thúc tương đối sớm."
Nghe tới biểu diễn tế bái thần linh, mắt Rikka sáng lên.
"Là buổi diễn ở tế điển mùa hạ phải chứ! Em và bạn cũng sẽ đi xem nii biểu diễn đấy, thật mong chờ!"
"Vậy à... Anh phải cố gắng thật tốt mới được."
Kazuma lập lờ nước đôi đáp lại qua loa. Thật tình thì biểu diễn trước mặt bạn của người trong nhà khiến cậu cảm thấy không dễ chịu lắm, nhưng em gái đã cao hứng như vậy, chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.
Nhưng khi Tatsumi nhìn lấy vẻ gắng gượng phản ứng của Kazuma, thì mỉm cười mờ ám đặt tay lên vai cậu.
"A--- nếu Rikka-chan muốn đi thì anh cũng phải rủ bạn đi xem mới được, có khi phải gọi học sinh cả trường đi cùng luôn."
"Ái chà, Tatsumi-san có tiếng nói tới vậy cơ à...?"
"Nói thế dễ làm anh tổn thương lắm đấy! Em phải biết anh mà trèo lên chỗ nào cao cao hô một tiếng thì ít nhất cũng kéo được nửa cái câu lạc bộ."
"Nghe thì thanh thế có vẻ lớn lắm. Cá nhân tôi thì không sao lắm... Nhưng khi người xem nhiều lên, thành viên phụ trách biểu diễn cũng phải được tăng thêm, tới lúc đó người bị bắt đi làm thành viên dự khuyết chắc chắn là cậu đó Tatsumi."
Bất ngờ bị phản công, mặt Tatsumi hiện lên vẻ đắng chát. Với tính cách của cậu, biểu diễn võ thuật công khai chắc chắn là một nỗi đau.
Thấy phản ứng của hai người, cả Rikka lẫn bạn cô đều che miệng mỉm cười.
Trên bờ sông Sumida bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, đoàn người Kazuma cất bước về nhà.
"---..."
Cô em gái hạnh phúc vì bộ Yukata mới mua, cùng người mẹ hiếm khi ở nhà và những bạn học ồn ào dành nhiều thời gian bên nhau.
Tới bây giờ Kazuma vẫn còn nhớ rõ, khi pháo hoa của lễ hội được bắn lên, ngay cả người ông nghiêm khắc của cậu cũng sẽ khẽ vuốt ve bình rượu ngon mà ông cất giữ với nụ cười hiếm thấy trên môi.
Bởi từ nhỏ đã khổ luyện kiếm thuật, nên việc trải qua một kỳ nghỉ hè sôi động với các bạn học đối với Kazuma là một trải nghiệm mới mẻ. Tuy còn chưa tới mức hoàn toàn thỏa mãn mọi thứ, nhưng nó vẫn là một cuộc sống hằng ngày bình yên không thiếu sót.
Sau khi mùa hè kết thúc, lập tức liền phải tham gia các buổi học tập ngoài thực tế.
Sau đó là chuẩn bị cho khai giảng năm học mới.
Đến đoạn thời gian này, cô em gái từng nói muốn vào học cùng trường với anh trai mình của Kazuma bắt đầu lo sợ vì kỳ thi chuyển cấp đang tới gần.
"---"
Khoảng thời gian cùng nhau trải qua những cơn mưa mùa hè.
Cùng nhau ngắm hoàng hôn bên bờ sông.
Nơi phòng học mọi người vừa ồn ào vừa thảo luận chuyện mai sau.
Hết thảy mọi thứ--- phải chăng đều đã chìm vào đáy biển?
"---..."
Những họ hàng thân thích thường xuyên ghé thăm, những sư huynh đệ vui buồn có nhau.
Ông chú nghiêm khắc ở chỗ làm việc bán thời gian và các tiền bối, hàng xóm ngay ở cạnh nhà.
Còn cô thiếu nữ mà cậu có chút tình cảm nữa.
Tất cả họ--- đều đã rời xa nhân thế?
"---..."
Nghĩ tới đây, Kazuma không khỏi cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo.
Không phải cậu không tin lời của Ryuujiro và Natsuki.
Chỉ là bất kể nghe được cái gì, bất kể thấy được cái gì, cậu đều cảm thấy không chân thật.
Em gái đã chết, mẹ đã chết, cha đã chết, ông nội cũng đã chết.
Bạn bè đã chết, huynh đệ đồng môn đã chết, ông chú và các tiền bối đã chết.
Còn có cô gái cậu thích... Đến thời đại này cũng chỉ còn là quá khứ xa xôi.
Mỗi khi Kazuma hiểu rõ thời đại này thêm một chút, sẽ có một cơn gió hiu quạnh thổi qua nội tâm, làm sự trống rỗng mở rộng ra thêm.
Mặc dù cảm giác như đang chìm trong mộng huyễn khiến cậu cảm thấy vây khốn, Kazuma vẫn quyết định băng qua biển lớn để trở về Nhật Bản. Bởi cậu cho rằng, chỉ cần tận mắt nhìn thấy cố hương hoang tàn đổ nát, thì nội tâm cậu sẽ bị những cảm xúc mãnh liệt hơn lấp đầy.
Như cơn phẫn nộ dành cho trận tai ách khủng khiếp tới vô lý này.
Nỗi đau thương vì mất đi gia đình và bằng hữu.
Hoặc là cảm giác nóng nảy bực bội vì rơi vào tình huống không thể giải thích được.
Vốn dĩ Kazuma cho rằng... Sẽ có rất nhiều loại cảm tình tuôn ra không ngừng.
Nhưng trên thực tế, mặc kệ cậu biết được bao nhiêu chuyện về thời đại này, nội tâm lại càng ngày càng không hợp. Thậm chí còn cảm thấy bản thân vậy mà bội tình bạc nghĩa tới nỗi không thể chìm đấm trong đau thương dẫn tới việc cậu bắt đầu ghét bỏ chính mình.
Nhìn thành phố hoang tàn chìm trong lòng biển, cậu tiếp tục tiến về phía trước như một bóng ma bên trong ảo cảnh thiếu thốn cảm giác thực tế.
...Nói không chừng, thời đại này tất cả chỉ là một giấc mơ.
Sâu trong nội tâm Kazuma vẫn đang ôm lấy huyễn tưởng, cho rằng bản thân rồi sẽ tỉnh lại nếu bị cái gì đó kích thích.
Những người bạn trải qua cuộc sống bình yên bên nhau.
Người ông nghiêm khắc dạy cho cậu kiếm thuật, để cậu có năng lực "bảo vệ gia đình".
Cha mẹ cố gắng phấn đấu tại tiền tuyến trước nhất của công trình nghiên cứu thể hạt.
Cô em gái mặc dù hướng nội nhưng vẫn lẽo đẽo sau lưng Kazuma, hi vọng sang năm có thể vào học cùng trường với anh trai.
Nếu như chính mình còn sống, vậy nếu thời đại này vẫn còn có người sống sót như cậu thì cũng chẳng phải chuyện lạ gì... Ôm lấy ảo tưởng đó, Kazuma quẩn quanh bốn hướng trong thế giới suy tàn này.
Chỉ cần có thể tỉnh lại khỏi giấc mộng này, bất kể cơ hội có là gì, cậu cũng sẽ không quan tâm.
Để chịu đựng cơn gió thổi qua nội tâm trống rỗng và sự trống trãi đang mở rộng không ngừng trong tim, Kazuma hi vọng có thể tìm được một nơi để gửi gắm.
--Làm yếu đi cơn gió đang thổi trong lòng.
Cho đến tận lúc Kazuma hiểu được ý nghĩa của việc chỉ có mỗi bản thân đơn độc sống sót, cơn gió này sẽ không dừng lại.
Cho đến khi cơn gió này thổi bay mọi suy nghĩ và cảm xúc trong cậu, sự trống rỗng ấy sẽ không thể được lấp đầy.
Lang thang giữa ảo mộng và hiện thực như một bóng ma, chỉ vì giữ vững lời hứa ngày xưa.
Cậu tiếp tục trôi theo dòng chảy thời đại, tìm kiếm nơi mình có thể trở về.