Sau buổi hẹn hò ở bể bơi, Chinatsu-chan và tôi cùng nhau trở về nhà.

“Cảm ơn em đã dạy bơi cho anh. Để anh mời em đi hẹn hò lần tới để trả ơn nha”

“Anh chỉ muốn đi hẹn hò với em thôi chứ gì, Masa-kun?”

“Vậy em không muốn đi cùng anh sao, Chinatsu-chan?”

“…Em có muốn cùng đi cùng anh mà.”

Rủ được em ấy đi hẹn hò, tôi quả thực giỏi quá đi mà.

Khi đến ngã rẽ, tôi hướng về phía nhà của Chinatsu-chan.

“Hôm nay anh sẽ đồng hành cùng em cho tới khi em bước vào cửa.”

“Vâng…”

Sau vụ việc với Osako lần trước, tôi không thể không lo cho được. Chinatsu-chan không phàn nàn mà chỉ gật đầu đồng ý.

“Dù sao thì, lần sau khi tới bể bơi, chúng ta cùng đua đi. Anh cũng biết bơi rồi đó.”

“Ara, anh mới biết bơi hôm nay, và đã muốn đua với em sao? Kỹ năng bơi của em khá tốt, anh biết đó.”

Matsuyuki vẫn nắm giữ bí mật ấy, và tôi không muốn che dấu nữa.

Ngay trước sự chứng kiến của Chinatsu-chan, tôi cúi đầu xuống thấp đến mức suýt chạm đất.

“Này, có chuyện gì đột ngột vậy anh, Masa-kun!?”

“Anh…đã có mặt tại đó.”

“Eh, ở đó? … anh đang nói về chuyện gì vậy?”

Em ấy tất nhiên không hiểu nếu tôi tự dưng nói vậy rồi. Nội dung không hề mang chút ý nghĩa nào.

Nên vì vậy, tôi đã giải thích một cách chậm rãi để em ấy hiểu.

“…Hôm đó ở ngay tại trường, cái hôm Chinatsu-chan bị Osako bắt nạt, anh đã ở đó chứng kiến toàn bộ.”

“…Eh?”

Chinatsu-chan thốt lên một cách bối rối. Tôi vẫn tiếp tục giải thích.

“Đầu tiên đó chỉ là tình cờ khi anh bắt gặp em lúc ấy. Nhưng sau đó, anh đã vờ như mình không thấy gì để có thể tiếp cận em… Anh nghĩ rằng nếu anh là người an ủi em,… em sẽ hướng cảm tình về phía anh…”

“…”

Tôi đã nghĩ mình sẽ giấu kín chuyện này suốt đời.