Vào mùa xuân của năm nhất trung học, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được trải nghiệm cảm giác thế nào là có người yêu.
Và một tháng rưỡi là khoảng thời gian cho cái mối quan hệ yêu đương đó tồn tại.
Kí ức về những ngày dành ra thời gian để ở bên cô ấy vẫn in vào thẳm sâu tiềm thức tôi cho tới tận bây giờ, bất luận đã 7 năm trôi qua kể từ ngày hôm đó.
Dù có muốn, tôi cũng chẳng thể nào mà dễ dàng gạt hết đi những kỉ niệm kia được.
Tôi phải lòng người con gái ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tại phòng giáo dục thể chất nơi diễn ra buổi lễ nhập học.
Nước da trắng mịn với nét mặt thanh tú cùng mái tóc đen dài đầy dụ hoặc.
Chiếc kính gọng đỏ mà cô mang không khó để tạo ra một ấn tượng lớn với người đối diện, kèm với đó là sự minh triết tỏa ra từ chính bản thân, thật không thể nào có thể nghĩ đó lại là một người bạn cùng lớp.
Ngay khi mà học kì một bắt đầu được một khoảng thời gian ngắn, như một lẽ tự nhiên, các hội nhóm cũng dần được hình thành.
Gần như toàn bộ quỹ thời gian của tôi là dành cho những người bạn từ thời tiểu học hay anh em trong các hoạt động tại câu lạc bộ, cũng như những người ngồi gần tôi trong lớp. Trong khoảng thời gian nghỉ, tôi giao lưu với những thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ mà bản thân đang gia nhập.
Nhưng, cô ấy thì lại khác.
Người con gái tôi yêu không ở trong bất kì một câu lạc bộ nào, và cũng không có vẻ gì là muốn giao tiếp với những người xung quanh. Thậm chí, cô nàng còn chẳng có lấy một mối quan hệ nào với những người từng học chung với mình ở trường tiểu học.
Cô hoàn toàn không thuộc về bất kì một hội nhóm nào, suốt khoảng thời gian nghỉ cũng chỉ yên lặng mà ngồi đọc sách.
Đã từng có những người muốn kết bạn với cô ấy khi mới nhập học, nhưng những gì mà cô đáp lại không phải là một lời khen lấy thiện cảm hay điều gì đó có thể xây dựng nên một mối quan hệ tình bạn hữu hảo. Theo thời gian, sự cô lập ấy ngày một lớn và sâu sắc.
Tôi cũng không phải là ngoại lệ nếu so với những người đó. Những thật không dễ dàng gì khi mà cô luôn ở một mình. Và cho đến khi nhận thức được, tôi đã luôn coi sự tồn tại của người con gái ấy như một đoá hoa trên đỉnh núi rồi. Tôi không có bất cứ chủ đề nào để có thể bắt chuyện, thậm chí một lời chào hỏi đơn thuần tôi cũng không có đủ can đảm để làm. Một chút tinh ý, không hề khó, là đủ để nhận ra, tôi luôn dõi theo sự tồn tại dễ thương đó, ngày qua ngày.
——Nhưng rồi, một bước ngoặt đã bất ngờ xảy đến đến với tôi.
Một cuộc bốc thăm nhằm sắp xếp lại chỗ ngồi sau kì thi giữa kì đã được tiến hành, và may mắn thay, tôi đã được xếp chỗ bên cạnh cô ấy.
…….Nhưng nếu chẳng thể nói chuyện thì việc được ở bên cô ấy cũng hoàn toàn là vô nghĩa.
Sau khi di dời bàn ghế và yên vị ở vị trí cạnh bên đó, tôi suy nghĩ về điều này một cách tuyệt vọng.
Và kết quả cho việc này là tôi đã vướng vào vấn đề nhạy cảm của cô nàng mà đáng ra bản thân không nên bước quá sâu vào, chỉ vì thiếu tế nhị và không có sự chuẩn bị đàng hoàng đó.
Không, phải là ngược lại mới đúng. Rằng tôi không thể nào mà phớt lờ đi như thế được, khi mà ở thời điểm ấy, đó là một điều quá đỗi kinh ngạc đối với tôi.
“Vết thương đó……Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tôi mở miệng ngay trước khi kịp suy nghĩ khi nhận ra những bất thường trên「Cổ Tay」cô.
Có vô số những vết sẹo được khắc hằn trên đó.
Trong giây lát, cô nàng mở to mắt ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi.
Nhưng rồi một nụ cười dịu dàng nở ra trên khuôn mặt đã phần nào nhẹ nhõm đi đôi chút. Trông như thể đang chực chờ mà khóc vậy.
Cắt cổ tay - đó là hành vi tự làm hại bản thân, bằng cách cứa vào da bởi những thứ như dao hay kéo.
Có nhiều lí do để tự làm tổn thương mình, nhưng nghe nói nhiều người đã bộc phát những hành động như vậy để có thể đạt được sự an định trong tâm hồn. Và cô cũng không phải ngoại lệ, cũng là một người đã tự cắt cổ tay để kiếm tìm sự bình yên.
Trước câu hỏi mà tôi đưa ra, ban đầu cô chỉ trả lời một cách ngắn gọn rằng "Tớ tự cắt thôi". Nhưng sau đó, khi tôi đề cập tới lí do, nét mặt cô ấy bất chợt trở nên u ám. Sau khoảnh khắc yên lặng, cô ấy đã kể với tôi rằng, những hành động làm tổn thương đó là để giải tỏa đi sự căng thẳng khi phải sinh ra dưới một mái nhà với hoàn cảnh sống thiệt thòi.
Tôi nghiêm túc lắng nghe câu chuyện về bản thân đó như thể nó là về chính tôi vậy, và không quá lâu sau đó, tôi có thể nhận ra được sự thay đổi, rằng cô ấy đang dần mở lòng với tôi hơn. Vì gia cảnh của mình mà cô ấy không tin tưởng vào người khác, và cũng sợ dính dáng đến những người bạn học. Cô dường như rất muốn né tránh họ.
Vì quá đau đớn khi phải đối diện với sự cô đơn không chỉ trường mà còn cả ở nhà, cô cuối cùng cũng đã bộc lộ những cảm xúc bị kìm nén trong lòng suốt bấy lâu nay.
Kể từ ngày hôm đó, cô ấy dần bắt đầu chủ động trò chuyện với tôi hơn.
Cùng tâm sự về những bất mãn với hoàn cảnh gia đình, và cả những cuộc trò chuyện về sở thích của cả hai cũng như chuyện học hành, ngày qua ngày, tăng tiến từng chút một, và khoảng cách giữa trái tim chúng tôi cũng đã nhanh chóng được kéo gần lại.
Từ khi ấy, đến thời điểm mà hai bọn tôi hẹn hò chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Chúng tôi luôn hoạt động bên nhau trong buổi học ngoại khóa, ngay cả giờ ăn cũng chỉ có hai đứa cùng chuyện trò. Những chuỗi ngày ở bên cô ấy, chỉ riêng hai người trong giờ nghỉ cũng theo đó mà dần tăng lên.
Tuy nhiên, vì vẫn còn phải luyện tập ở câu lạc bộ bóng rổ mà tôi không thể sắp xếp thời gian để có thể hẹn hò cùng với cô ấy, dù cho đó có là cuối tuần đi nữa. Vậy nên khi ở trường, tôi luôn bên cạnh cô ấy nhằm bù đắp cho khoảng thời gian không thể cạnh bên đó.
Giống như một học sinh trung học thơ ngây với cuộc sống hạnh phúc xen lẫn những xúc cảm buồn vui lẫn lộn. Giờ đây, khi nghĩ lại về những ngày ấy, cả hai chúng tôi đã cùng trải qua một khoảng thời gian dài bên nhau, và có lẽ là cũng phụ thuộc vào nhau nữa nhỉ.
Việc dành quá nhiều thời gian với cô đã kéo theo việc mối quan hệ giữa tôi và những người bạn khác giảm dần xuống. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác khi sự thân thiết ngày một mất đi đó, nhưng tôi không hề cảm thấy một điều gì đó đặc biệt đau đớn, khi mà cô ấy luôn ở bên cạnh tôi.
Chỉ có điều là, niềm hạnh phúc sinh ra từ quan hệ giữa người và người thì lại là thứ mỏng manh hơn người ta tưởng, đôi khi cũng chỉ vì một nguyên nhân nhỏ thôi mà nó lại đón một kết cục chóng vánh.
Vào ngày mà các hoạt động của câu lạc bộ hoàn toàn kết thúc, tôi đã đi hẹn hò cùng cô ấy sau biết bao nhiêu kì vọng tại một trung tâm mua sắm gần đây. Cả hai đã cùng đi sưu tập artbook của những họa sĩ vẽ tranh minh họa theo sở thích của cô ấy.
Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ của cô khi xuất hiện ở điểm hẹn, với chiếc đầm liền thân, đôi giày đế cao buộc dây với tất cao tới đầu gối, kèm theo những phụ kiện trên người chỉ độc một sắc đen.
Một chút phấn đỏ được điểm nhẹ dưới mắt, và thay vì cặp kính gọng đỏ thường ngày, thì cô ấy lại sử dụng kính áp tròng khiến cho đôi mắt đen như được mở to hơn.
Bầu không khí khác hẳn mọi khi đó làm tôi cảm thấy hơi bối rối, nhưng hơn hết thảy, tôi đã vui đến thế nào khi được nhìn thấy dáng vẻ riêng tư đó của cô.
Một thời gian kể từ khi bắt đầu hẹn hò, tôi thực sự chìm đắm trong hạnh phúc.
Sau khi hoàn thành được mục đích của ngày hôm ấy trong hiệu sách, hai bọn tôi đã xoa dịu cơn đói tại khu ẩm thực, cùng trao đổi, bàn chuyện phiếm và cười đùa trong khi dạo một vòng bên trong cơ sở.
—Nhưng, một sự cố đã bất ngờ xảy ra trên đường.
Một cuộc gọi từ cô bạn thuở nhỏ đã khiến cho chiếc điện thoại thông minh của tôi rung lên.
Và tại đó, lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến sự「Khác thường」của cô ấy.
Cô nàng đột nhiên bật khóc ngay trên lối đi của khu trung tâm mua sắm.
Cô ấy dường như đã cực kì hoảng loạn khi biết tôi có giữ liên lạc với một người khác giới ngoài bản thân.
Tôi đã thử bắt chuyện với cô nàng ngay tại nơi đó, nhưng giọng nói của tôi có vẻ như không thể nào chạm đến được cô ấy, mặc cho đã hiểu ra được chút ít sau một khoảng thời gian, nhưng sự việc này đã gây ra một vết nứt lớn trong mối quan hệ của chúng tôi.
Sau sự kiện hôm đó, cô ấy bắt đầu trói buộc tôi không ngừng.
Nếu như tôi nói chuyện, dù chỉ một chút, với những cô gái khác trong lớp học, cô ấy sẽ khóc gào lên mà không chút bận tâm tới những ánh mắt từ người ngoài, và một khi sự việc trở nên tồi tệ, cô sẽ rút con dao rọc giấy từ bên trong hộp bút ra và lướt lưỡi dao từ từ trên cổ tay .
Những bạn học cùng lớp cho rằng cô ấy thật đáng sợ, và những ánh mắt hướng về chúng tôi cũng thay đổi thành những cái nhìn lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Cô ấy hoàn toàn không để tâm tới những điều này, nhưng với một đứa thần kinh mong manh như tôi ngày đó thì tình hình khi ấy đã vượt qua giới hạn của sức chịu đựng.
Và cuối cùng, vào một ngày nọ, đến khi không thể tiếp tục được nữa, tôi đã gọi cô ấy tới phòng học sau giờ tan trường và nói lời chia tay. Tuy nhiên, cô không để tôi chia tay dễ dàng như vậy được.
Cô ấy thậm chí không nói một lời nào cho đến khi sự việc đi xa tới mức định tự tử nhưng bất thành.
Nhờ có giáo viên chạy tới kịp thời nên đã tránh được trường hợp xấu nhất, nhưng những kí ức về ngày hôm đó vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí tôi một cách sâu sắc.
Kể từ đó, khoảng nửa năm nữa cho đến khi kết thúc năm nhất, cô không còn xuất hiện ở trường thêm bất cứ một lần nào nữa.
Dù khi ấy vẫn còn trẻ người non dạ, nhưng tôi cũng nhận thức rõ rằng bản thân phải có trách nhiệm và lo lắng khi cô ấy không còn đi học. Nhưng tôi đã chẳng thể làm được nổi một điều gì đó đáng để tự hào, khi mà rốt cuộc chẳng thể liên lạc được với cô ấy và thậm chí còn không có cả địa chỉ nhà.
Ngày đầu tiên tại trường sau khi lên năm hai, tôi đã đi tìm tên cô ấy trên bảng phân chia lớp được dán ở hành lang nhưng lại chẳng thể nào tìm thấy. Sau khi hỏi giáo viên, tôi đã nhận lại được duy nhất một câu trả lời rằng
「Em ấy chuyển trường rồi」.
………Và ừ thì, đây là những kí ức về người bạn gái đầu tiên của tôi.
Tôi đã chẳng thể gặp lại được cô ấy dù chỉ một lần sau cái ngày định mệnh ấy, cái này mà hai chúng tôi chia tay nhau, và đến bây giờ tôi không nghĩ là mình còn muốn nhìn thấy mặt cô ấy nữa.
Chỉ có duy một điều, cô ấy đã mãi mãi để lại trong tôi “Vết thương”.
Đó là nỗi ám ảnh về “Cô gái menhera”.
Menhera—với tên gọi chính thức, mental health. [note49424]
Là tình trạng tinh thần rơi vào trạng thái không ổn định, với một vấn đề nào đó về trái tim hay tâm hồn.
Tôi biết được từ "Menhera" trong một cuộc tán gẫu ở câu lạc bộ bóng rổ sau khi chia tay với cô ấy.
Sau khi nghiên cứu chi tiết hơn, tôi nhận ra có khá nhiều điểm tương đồng giữa những đặc trưng của Menhera với hành vi, lời nói và tính cách của cô ấy, và rồi chấp nhận một sự thật rằng bản thân tôi đã từng hẹn hò với một cô gái Menhera.
Nặng nề, phiền hà, rắc rối và không nên dây dưa vào ——toàn các ấn tượng tiêu cực xuất hiện tràn ngập trên thế gian này.
Dù rằng có nói như vậy nhưng ở thời điểm hiện tại, những ám ảnh tâm lí đó vẫn còn đang ở mức độ nhẹ. Chỉ là mức độ gây ra một chút ác cảm mà thôi.
Đến khi tôi trở thành học sinh năm ba trung học, một lần nữa tôi lại có người yêu.
Cô ấy là một người có nhiều bạn bè và tính cách hòa đồng cởi mở, đồng thời cũng là một học sinh xuất sắc chẳng bao giờ dính phải những tin đồn thất thiệt, và chúng tôi đã trở nên thân thiết với nhau sau khi cùng tham gia hội ủy viên.
Cô ấy thích một người nào đó trong câu lạc bộ bóng rổ nên đã nhờ tôi tư vấn tình cảm, kể từ đó những cuộc trò chuyện cứ lặp đi lặp lại và chất chồng lên nhau, và không biết tự bao giờ, tình cảm của cô ấy đã chuyển sang tôi mất rồi, tôi đã tỏ tình với cô và bắt đầu hẹn hò.
Nhưng, mối quan hệ đó đã chấm dứt chỉ sau ba tuần.
Một trận thi đấu bóng rổ đã đột ngột diễn ra vào đúng ngày dự định hẹn hò, khi tôi ưu tiên cho hoạt động của câu lạc bộ thì cô lại trở nên kích động, vì vậy tôi đã nói lời chia tay với cô.
Lần cuối cùng tôi có người yêu là khi là học sinh năm nhất cao trung.
Cô đi làm thêm tại một cửa hàng quần áo, khi tôi tư vấn với cô về mối quan hệ với mọi người tại nơi làm việc, quan hệ giữa chúng tôi ngày càng sâu sắc thêm, rồi cuối cùng phát triển thành mối quan hệ hẹn hò.
Nhưng, khoảng thời gian đó cũng chỉ kéo dài 1 tuần, ngắn hơn lần thứ hai
Những gì bên trong điện thoại tôi cô đều tự ý nhìn trộm và tất cả các thông tin liên lạc của những người khác giới với tôi đều bị xoá sạch, một cảm giác sợ hãi không đáy, tôi đã chạy trốn khỏi cô ấy nhằm tuyệt giao với mối quan hệ này.
Các ám ảnh tâm lí liên quan đến các cô gái menhera mà tôi phải chịu từ mức độ nhẹ sau mỗi một lần thất tình lại dần dần hoá lớn hơn, sau khi chia tay với người yêu thứ ba tôi đã cảm thấy thật sự chán ghét và ghê tởm cho đến tận bây giờ.
Trong huống trạng này, tôi buộc phải có một định kiến nhất định.
Ba cô gái menhera mà tôi đã từng hẹn hò có 2 điểm đặc trưng.
2 điểm đặc trưng đó là ——「 Phong cách thời trang Jirai kei」hay「Những vết thương do cắt cổ tay」. [note49425]
Cũng có những người mạnh dạn tiếp thu kiểu thời trang Jirai kei này và thích thú với nó, cũng có những người có thể chỉ vì một chút bốc đồng nhất thời hay vì những nông nổi của tuổi trẻ mà thử cắt cổ tay.
Tuy thế nhưng dù họ có những đặc điểm đó thì cũng không nên phán bừa luôn rằng họ là menhera.
……Tuy nhiên, những định kiến mà tôi đã giữ bên mình một lần rồi thật không dễ dàng gì để mà có thể xoá bỏ hoàn toàn được.
Từ những định kiến trên về những người theo kiểu thời trang Jirai kei kia hay những người có những vết cắt ở cổ tay, tôi đã bắt đầu tránh khỏi họ, khi tôi thấy đối phương có những đặc điểm đồng nhất, lập tức tôi sẽ cố tình mà giữ khoảng cách, bắt đầu tránh tương tác triệt để.
Tuy nhiên, ngay cả khi có tránh 2 điểm đặc trưng bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn còn tồn tại rất nhiều menhera trên thế giới này không có vẻ bề ngoài là Jirai cũng như không có kinh nghiệm cắt cổ tay.
Sau mối quan hệ hẹn hò cuối cùng vào năm nhất cao trung, tôi dần trở nên tiêu cực trong chuyện yêu đương, tôi dần dần tránh né, giữ khoảng cách ngay cả với những cô gái dù không có bất kì điểm đặc trưng nào.
Cứ cho là tôi sẽ lại hẹn hò với một ai đó đi, giả sử vậy đi, tôi sợ rằng sẽ lại có một kết quả tương tự sẽ lại tiếp tục xảy ra thôi.
Một người bạn thuở nhỏ của tôi biết rõ về sự tình từ trước đến giờ đã nói với tôi rằng, tại vì tôi cứ tư vấn cho bất kì ai, không kể người nào, vì thế nên tôi phải chuốc lấy sự phụ thuộc quá mức dẫn đến thất bại.
Quả thật là tôi có cái tính cách không thể từ chối được khi được nhận tư vấn, bằng cách nào đó mà tôi lại trót suy nghĩ rằng mình muốn giúp đỡ và giải quyết vấn đề của họ.
Tuy nhiên cũng không thể cứ nói rằng đó là một tính cách xấu, khó để có thể cái thiện cải thiện được.
Chắc hẳn, tình yêu không phù hợp để dành cho tôi rồi.
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi một viễn cảnh tôi hẹn hò với một ai đó trong tương lai khi mà đã có thể vượt qua được những chấn thương tâm lý này.
Ngay cả bây giờ khi tôi đã là sinh viên năm hai đại học, tôi vẫn bị ràng buộc bởi những tổn thương tâm lý trong quá khứ.