Vào giờ nghỉ trưa một ngày trước Tuần lễ vàng.

[Naachi, ra ngoài với tao đi.]

Một thằng bạn cùng lớp đã gọi tôi.

[Đen cho mày rồi, vì tao không có sở thích hẹn hò với một thằng đực rựa.]

[Không phải thế.]

[Ồ, Không phải à? Tao an tâm rồi. Và đừng có gọi tao là Naachi]

Mà, tôi thừa biết nó là chuyện khác.

[Vậy, mày định đi đâu?]

[Dĩ nhiên là bên khối nghệ thuật rồi. Cụ thể là năm ba khối nghệ thuật. Tao sẽ đến gặp Katase Senpai. Tao đã nói trước với mày rồi mà.]

Tôi chẳng hiểu sao lại có ”Dĩ nhiên” ở đây cả.

[Phải rồi…]

Tôi ngẫm nghĩ.

Câu chuyện về Katase Senpai đã truyền đến tai ngay khi tôi đặt chân vào trường cao trung Seirei Gakuen này. Nào là ”Hoa khôi của trường” hay “Idol của Seirei” chẳng hạn. Có vẻ như một số người gọi là vậy.

Một senpai được đồn đại như thế.

Xem chừng có khi điều tốt.

“Được rồi, đi nào.”

Chúng tôi cùng đi và đích đến là một lớp học của năm ba.

Trên đường, hai thằng có quẹo về 2 ngã rẽ khác biệt, nên đã dừng lại và nhìn nhau.

[Ê? Đường này mà?]

Tôi đang lên cầu thang, do đã nghĩ tầng trên là của các lớp học năm 3. Trong khi đó, thằng bạn tôi thì ngược lại, nó cố đi tiếp tới cuối hành lang, nơi phía bên hành lang kia sẽ dẫn tới một khu nhà học khác.

[Chỉ có khối thể chất với khối nghệ thuật có phòng học riêng thôi.]

[Ờ, phải rồi.]

Theo như lời giải thích trên, thì khối nghệ thuật sẽ phải thường xuyên lên phòng chuyên dụng do tính chất vốn có của bộ môn, và khối thể chất cũng vậy, nhà thể chất hay sân vận động của bộ môn này đã được xây ở những nơi thuận tiện. Tuy nhiên, tôi lại không biết điều đó vì chẳng quen một ai ở hai khối này.

Vì đã hiểu ra cái sai nên tôi liền chỉnh lại lối đi.

Chúng tôi băng qua dãy hành lang để tới một khu nhà học khác và xuống tầng dưới. Ngay khi gần tới lớp học của khối nghệ thuật, thằng bạn tôi liền mở lời.

[Có vẻ chị ấy không ở đó rồi.]

[Sao mày biết?]

[Không hẳn, Tại nếu senpai ở đó, lũ nam sinh sẽ tụ tập đông lắm.]

[…]

Ngạc nhiên thật.

Dù vậy, nếu không đi kiểm tra tận mắt thì biết đâu sẽ lại hối tiếc, nên cả hai vẫn tới căn phòng đó.

[Sau cùng…]

Thằng bạn tôi ngó vào trong và đi đến kết luận.

Nhìn qua số bàn học, thì có vẻ như số học sinh khối nghệ thuật ít hơn những lớp khác. Và giờ số học sinh đang có mặt ở đây cũng chỉ bằng nửa số bàn trong lớp. E là Katase senpai không có ở trong đó rồi. Tôi có chút thất vọng, vì dù sao cũng đã cất công đến đây mà.

[Mà, đâu còn cách nào khác …]

[Ờ...]

Khi hai thằng đã chắc chắn chị ấy không ở đó thì liền quay lại.

Cho dù sau đó đã đi hết mọi khu nhà học, và cả đi trên đường về lớp, nhưng vẫn chẳng có kết quả.

Tên này hình như trước đây đã từng gặp Katase senpai vài lần, nên vì thế suốt dọc đường mồm cứ luyên thuyên không ngừng về sự hấp dẫn của chị ấy.

[Xin lỗi nhé. Tao chỉ muốn gặp Katase senpai thôi.]

Có vẻ nó thấy thất vọng rồi.

[…… Ah ờ]

[Thôi thì cũng đã xảy ra rồi, thay vào đó mày có muốn đi gặp Asukai-senpai không?]

Với mày ai cũng được đấy à? Thôi tùy mày quyết.

Nhưng tôi đã không hề mở miệng, thậm chí còn chẳng muốn vặn lại, chỉ cứ thế mà đi.

Sau đó, một khung cảnh thú vị giang rộng ra trước mắt chúng tôi, hầu hết học sinh ở hành lang đều nhìn ra ngoài.

Ngoài đó có UFO à?

Không, không phải. Ánh nhìn đều hướng xuống dưới hết. Dưới đó ắt hẳn là sân trong.

[Chị ấy đấy]

Thằng bạn tôi, người đầu tiên đến kiểm tra phía bên ngoài, đã hét toáng lên quả quyết.

[Naachi. Chị ấy ở đó.]

[Ồn ào quá. Thế đã xảy ra chuyện gì? Mà đừng gọi tao là Naachi.]

Tôi cũng bước tới gần cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Bằng cách này---- tôi đã thấy.

Một vài nữ sinh đang cười nói trò chuyện quanh chiếc bàn được đặt trên thảm cỏ ở sân trong. Khung cảnh là vậy đó. Và hóa ra người đó lại đang ở trung tâm của vòng tròn.

Tôi thấy chị ấy giống như một con búp bê vậy.

Diện mạo từng bộ phận được sắp xếp tỉ mỉ theo một đường nét nhỏ. Ở đó cân bằng hoàn hảo giữa sự dễ thương và trưởng thành phù hợp độ tuổi. Mái tóc thắt nơ màu nâu vàng, trông rất mượt mà.

Phải, đó chính là Tsukasa Katase.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy senpai. Thực sự chưa từng có ai nói với tôi rằng đó là chị ấy cả. Ngay cả vậy, chỉ cần liếc thoáng qua là tôi cũng biết cô gái kia chính là Katase senpai mà bản thân đã được nghe thấy suốt. Thấy chị ấy dễ dàng đến vậy.

Tôi bỗng cảm giác thấy sốc, đôi mắt cứ như bị hút trọn.

[Katase-san!]

Vài tên nam sinh đã hét toáng lên. Vậy mà Katase-senpai lại không hề tỏ ra khó chịu, chị ấy đáp lại bằng một nụ cười và còn vẫy tay về phía cửa sổ khu nhà học nữa. Tôi đã từng nghe rằng chị ấy là “Idol of Seiryo”. Trông chẳng khác gì một thần tượng đang đáp lại sự cổ vũ của fan hâm mộ cả.

[Katase senpai]

À, đó là giọng của thằng bạn ngốc ngay cạnh tôi.

Cũng như trước đó, Katase senpai liền quay mặt lại.

Và rồi….

Sau khi ánh mắt chăm chú của chị ấy dịch nhẹ sang bên cạnh, hai chúng tôi đã nhìn nhau.

[……]

Cảm giác như là…..

Một khoảnh khắc cảm tưởng như bất tận– sến súa quá, nhưng lại là những gì tôi thực sự cảm thấy vào lúc này. Chắc do trầm trồ trước đôi mắt to, tròn của Katase senpai và đang bị chúng hút hồn rồi.

…….

Sau cùng, senpai đã quay lại nói chuyện tiếp với bạn bè, và dù cho tôi không còn được tiếp xúc bằng mắt nữa, nhưng trái tim thì vẫn đang bị mắc kẹt trong đôi mắt sâu thẳm đó.

[Êu, bây giờ mày đã thấy chưa? Chị ấy vẫy tay chào lại tao đó.]

Giọng nói của thằng bạn tôi đã trấn tĩnh tôi lại.

[…… À, ờ, phải rồi. Nhưng chị ấy đâu có vẫy tay với mỗi mình mày, phải không?]

Cả tao nữa mà.

Chuyện ánh mắt hai đứa giao nhau chẳng có nghĩa lý gì, mà có lẽ cũng chỉ là ảo tưởng. Đừng để bị đánh lừa nào. Đó là một bông hoa mọc trên đỉnh đồi đó. Với mấy thằng năm nhất như chúng tôi, chị ấy chỉ là người nên ngưỡng mộ từ xa mà thôi.

[Mà, cũng tốt mà, phải không? Với điều đó tao tin chắc sẽ có gì đó tốt đẹp sẽ xảy vào Tuần lễ vàng đấy.]

[……] Ngưỡng mộ cái lạc quan ấy thật.

Hiểu rồi. Mai là tuần lễ vàng rồi sao? Một khoảng thời gian cho việc đi chơi với bạn bè hay bận bịu việc dọn dẹp nhà cửa.

Nhưng khi kết thúc, tôi sẽ lại trở về với cuộc sống học đường chán ngắt mà thôi. Thôi thì, tốt hơn là nên sống yên bình.