Edit + Beta: Vũ

----------------------------

"Cha tôi từng là giáo sư khai thác nguồn tinh thể và chịu trách nhiệm phát hiện các tinh cầu có nguồn tinh thể dồi dào hơn cho chính phủ."

"Trong một lần làm nhiệm vụ, cha tôi phát hiện ra rằng có một hành tinh có vấn đề. Ông ấy hy vọng chính phủ đừng nên khai thác tài nguyên của hành tinh đó, dù vậy đám người lãnh đạo chẳng mảy may lắng nghe chỉ vì bố tôi có những suy nghĩ nhỏ nhặt khác."

"Cha tôi làm việc cật lực trắng đêm là để đưa ra bằng chứng nhằm khiến chính phủ từ bỏ ý định khai thác."

"Sau nhiều lần bị ngăn cản và từ chối, cha tôi đã đích thân đến hành tinh đó và làm một văn bản báo cáo đặc biệt."

"Nhưng vào ngày hôm đó, khi ông chuẩn bị nộp báo cáo lên chính phủ thì tử vong ngay trong phòng thí nghiệm."

......

Sắc mặt Kỳ Ngôn lãnh đạm mà kể chuyện, còn Dornier ở một bên nhíu mày.

"Vậy báo cáo thực nghiệm đó chắc chắn gây bất lợi! Nội bộ chính phủ muốn cha cậu để diệt khẩu!" Dornier suy đoán: "Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy thi thể của cha cậu sao? Nếu có người khác giết ông ta, nhất định sẽ lưu lại dấu vết!"

Kỳ Ngôn nở nụ cười gượng đầy sự châm biếm: "Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cha tôi thì ông ấy đã thành một hũ tro rồi."

Dornier ngẩn ra, chợt nhớ lúc mình nghe lén thì hình như Kỳ Ngôn có từng đề cập đến......

Đám chính phủ lạy ông tôi ở bụi này thực sự khiến người nhà đau xé lòng. Nhưng chính vì bọn họ là người cầm quyền nên người dân không thể làm gì được.

"Vậy cậu vì chuyện này mới muốn trở về à?" Dornier ngồi trên chiếc ghế, ngửi thấy hương thơm của gỗ cây dù đầu óc lại trống rỗng. Y sẽ không an ủi và cũng không biết cách an ủi người khác...... Điều buồn cười nhất là y muốn an ủi người của chủ tinh Shuta, người mà y hận đến tận xương tủy.

Kỳ Ngôn không nói, chỉ gật đầu. Không muốn tiếp tục chủ đề này, Kỳ Ngôn cầm viên tinh thể đặt trên bàn gỗ đi về phía gian phòng trên tầng ba: "Nếu bọn trẻ tới thì nhớ kêu tôi nhé."

Dornier nhìn bóng lưng cậu, trong mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp.

Người thanh niên này thoạt nhìn có vẻ rất thích trẻ con và còn cực kỳ tốt bụng. Tuy có chút thờ ơ với mọi thứ nhưng lại sẵn sàng chia sẻ những tâm tình sâu kín nhất của mình với người khác, sự đơn thuần này đồng thời cũng đặt cậu ta vào vị thế không thể tự vệ được.

Nếu bản thân y là người có dã tâm thì dù có đâm một dao sau lưng, cậu ta cũng sẽ chẳng hay biết.

Từ giờ tới tối vẫn còn nhiều thời gian, hôm nay hiếm khi y được rảnh rang chi bằng chuẩn bị gì đó cho ngôi nhà mới này...... Đợi đã, nhà mới?

Dornier bị suy nghĩ của bản thân làm giật mình, khẽ chửi thầm một câu, sau đó vội che miệng. Y thoáng nhìn về hướng tầng ba, bực bội đấm vào không khí rồi đi ra ngoài, chuẩn bị mang về một ít trái cây.

Thế giới bên ngoài có thể dùng hai chữ hòa thuận để hình dung.

Trên khuôn mặt người dân Samod tràn ngập nụ cười hạnh phúc, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ được sống trong một thế giới tuyệt vời như vậy. Họ luôn tin tưởng vào Dornier 100%, còn đối với Kỳ Ngôn thì đã có thái độ thoải mái hơn.

Điều Kỳ Ngôn thích nhất có lẽ là những đứa trẻ ngây thơ, đáng yêu.

Câu chuyện mỗi đêm nay trở thành bài hát ru trước khi ngủ của chúng. Trước đây, đám nhóc luôn mong chờ màn đêm buông xuống thật mau, nhưng bây giờ bọn chúng lại mong chờ nhất ánh chiều tà.

Ngày đầu tiên nghiên cứu không hề có kết quả, Kỳ Ngôn đã dự liệu trước chuyện này. Dù sao cũng chẳng thể thực nghiệm, trang thiết bị còn không đầy đủ nữa thành ra cậu không trông mong ngày đầu phát hiện được bí mật vĩ đại nào.

Buổi tối, lũ trẻ đến chơi với Dornier một lúc rồi ồn ào muốn nghe chuyện cổ tích. Dornier bất lực, lòng thầm nghĩ bọn nhóc này thật nhẫn tâm. Hồi trước đám "Dornier nhỏ, Dornier lớn" thường vây quanh y, còn giờ chúng bỏ rơi y chỉ để được nghe kể chuyện... Nhân tiện, mấy câu chuyện đó bộ rất hay à?

Tuy bất lực, nhưng yêu cầu của đám trẻ con nên y cũng không thể không đáp ứng.

Đến căn gác trên tầng ba, y thấy Kỳ Ngôn đang tập trung nghiên cứu tinh thể: Khuôn mặt của thanh niên đó có góc cạnh rõ ràng, rất đẹp và cảm giác ngũ quan lập thể cực kỳ. Dornier bị mê hoặc bởi khuôn mặt sạch sẽ không tì vết, đôi lông mày thanh tú của cậu bây giờ đặc biệt rõ nét.

Dornier ngắm đến độ mê mẩn cho đến khi Kỳ Ngôn phát hiện ra sự tồn tại của y.

"Anh đến đây làm gì?" Kỳ Ngôn nghi hoặc hỏi: "Bọn trẻ tới rồi hả?"

"A......" Dornier ngẩn người một chút mới đáp: "Ừ, chúng đang ở đây...... Nhưng không cần vội, cậu nghiên cứu được gì rồi à?"

"Không có." Kỳ Ngôn có chút thất vọng lắc đầu: "Tuy nhiên tôi khẳng định, cho dù đây không phải Suối Nguồn Tươi Trẻ thì cũng không phải vật bình thường, rất có tính nghiên cứu."

Dornier bước tới, y đi dạo vòng quanh viên tinh thể kia một vòng.

Kỳ Ngôn bảo vệ rất kỹ viên tinh thể, ngay cả lúc nghiên cứu cũng chỉ nấu chảy một ít nước rồi thử nghiệm trên đủ loại lá khác nhau.

Chỗ đó bày các giống lá cây khác nhau. Nhìn thấy Dornier nhìn sang thì trong đầu Kỳ Ngôn chợt lóe, sau đó cậu nhặt nhạnh từng chiếc lá lên và chuẩn bị đi xuống.

"Cậu định đem đống lá đi đâu?"

"Để giảng bài cho bọn nhỏ." Kỳ Ngôn cười cười: "Vừa vặn ở đây đủ loại lá rất hợp để làm ví dụ cho đám trẻ."

Dornier tiến lên, đưa tay ra chậm rãi xoa trán của Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn sửng sốt, cậu khó hiểu nhìn chằm chằm vào Dornier. Dornier rũ mắt xuống vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen láy như trời sao của Kỳ Ngôn.

Hai người đồng thời ngơ ngẩn. Vài giây sau, Dornier dường như không còn khống chế được nữa bèn chậm rãi cúi đầu, hướng về phía đôi môi đầy đặn hồng hào kia......

"Anh Kỳ Ngôn!" Đột nhiên giọng nói hưng phấn của Nana vang lên từ cầu thang: "Mau tới kể chuyện cổ tích cho tụi em đi!"

Kỳ Ngôn nghe thấy tiếng gọi lập tức đẩy Dornier ra, sắc mặt ửng hồng xoay người, bước chân hoảng loạn bước xuống dưới.

Phía trên gác mái, Dornier lấy tay che mặt, chôn giấu sự ôn nhu trong ánh mắt lẫn khuôn mặt đỏ bừng......

Thời tiết hôm nay nóng nực và oi bức ghê...... Đúng, chắc chắn là do nó.

[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 70]

Kỳ Ngôn hoang mang pha chút bấn loạn đi xuống cầu thang, nguyên đám trẻ con nhìn sang cùng lúc, ánh lên tia vui sướng không gì sánh được.

"Anh Kỳ Ngôn!"

"Hôm nay chúng ta sẽ kể câu chuyện gì đây ạ......"

"Em muốn nghe chuyện về công chúa nhỏ và hoàng tử bé!"

"Chỉ có mấy đứa con gái các cậu mới thích nghe chuyện này thôi! Em muốn nghe chuyện về người thợ săn chiến đấu với chó sói cơ!"

"Em cũng muốn nghe! Em không thích câu chuyện công chúa nhỏ đâu!"

Con trai với con gái có những ý kiến bất đồng nên chúng cãi nhau chỉ để được nghe chuyện cổ tích gì. Kỳ Ngôn cười tủm tỉm nhìn đám nhóc, bọn nhỏ tràn đầy sức sống thật là tốt......

Đột nhiên, hai mắt Kỳ Ngôn sáng ngời.

Phía sau lũ nhóc, Mass đứng dựa người vào cạnh cửa mang thần sắc tự nhiên nhìn vào đây. Khoảnh khắc ánh mắt thằng bé tương tác với Kỳ Ngôn thì nhóc con xấu hổ cúi đầu, làm bộ không hề thấy cậu.

Kỳ Ngôn cũng không vạch trần mà chỉ ho nhẹ một cái, nói: "Hôm nay trước khi kể chuyện thì anh muốn dạy các em về thực vật trong khu rừng này."

"Như các em đã biết, từ nay về sau đây chính là nhà của các em, thế mấy em có thích ngôi nhà hiện tại của mình không nào?"

Dứt lời, đám nhóc đồng thanh đáp "Thích".

"Như vậy thì có vài loại cây có thể 'cắn người' đó, mấy em nhất định phải chú ý nha. À, anh có một ít lá ở đây, các em phải nhớ kỹ cái nào có thể ăn và cái nào không thể."

Trẻ con thường rất tò mò về những điều mới lạ. Kỳ Ngôn giảng giải, còn bọn chúng chăm chú lắng nghe.

Trong lúc nhất thời, âm thanh giảng dạy chảy nhỏ giọt mà trong trẻo từ ngôi nhà trên cây, thu hút lấy những người đi ngang qua ở bên ngoài liên tiếp đứng lại nghe.

Dornier đi xuống cách một tầng, trông ở phía xa xa. Đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng đối với người đang bị đám trẻ vây quanh.

—— Thật là một ngày tốt lành.

___end chương 13___