Bầu trời trở nên u ám khi giờ nghỉ trưa thường ngày trên tầng thượng sắp hết.
Tôi lại lấy cái phong bì từ trong cặp và lôi lá thư ra. Đó là một lá thư viết tay với nét chữ cuốn hút trên một tờ giấy trắng thông thường.
Xin chào ạ. Em là Tetra, chúng ta từng học chung trường hồi cấp 2 đó. Em thì nhỏ hơn anh một khối cơ. Và lá thư này em viết để hỏi anh vài lời khuyên về việc học toán.
Trước giờ em lúc nào cũng có vấn đề với toán hết. Thêm nữa, em mới nghe là càng lên cao toán càng khó, nên đang tìm cách để vượt qua chứng "sợ toán" này.
Em biết là mình đòi hỏi hơi quá, nhưng em mong anh có thể dành thời gian để trao đổi. Em sẽ đợi ở khu giảng đường sau giờ học ạ!
Từ Tetra.
Tetra ư? Kiểu như mono- di- tri- nhỉ?
Mà ngạc nhiên là tôi và em ấy học chung một trường trung học cơ sở... Nhưng quả thực, tôi cũng chả nhớ nổi là ai. Còn vụ học toán thì bình thường hơn, cũng kha khá học sinh bị phải, đặc biệt là những đứa mới vào cấp 3.
Và có vẻ bức thư này thực sự nghiêm túc. Nhưng bằng một cách nào đó, tôi lại thấy hơi hụt hứng nếu so với những gì đã mong về lá thư đầu tiên, mà một cô gái gửi cho bản thân.
Dẫu thế, tôi đã đọc nó bốn lần.
2.4 Phục kích
Ngay khi tiết cuối cùng kết thúc, tôi liền đi đến tòa giảng đường, nhưng Miruka chẳng biết từ đâu xuất hiện và chắn tôi lại.
"Thế tổng chúng bằng bao nhiêu?" Cô ấy chợt hỏi.
"2047". Tôi trả lời không thiếu một nhịp.
Cô ấy hơi cau mày. "Hình như tôi cho cậu hơi nhiều thời gian thì phải".
"Chắc thế. À tôi đang..."
"Tới thư viện hả?", Miruka nháy mắt hỏi.
"Hôm nay thì không. Tôi cần đến một nơi trước".
"Vậy hở? Thế để tôi giao bài tập cho cậu".
Nói rồi cô ấy viết vài thứ lên giấy.
Bài tập về nhà từ Miruka.
Trình bày cách tính tổng các ước số của một số nguyên dương n cho trước.
"Tức là bà muốn tôi đưa ra một công thức chung theo n đúng không?". Tôi hỏi.
"Không đến mức đấy đâu. Các bước của cách làm là được rồi."