Đó là một buổi tối hỗn loạn đến cực điểm.

Mỗi người đều không biết bản thân đang làm cái gì.

Yến Vô Úy, Yến Vô Quá đều tìm mọi cách, muốn đạt được nhiều hơn từ trên thân của Khuyết Thủy, dùng hết tất thảy thủ đoạn muốn để cậu và bản thân thiếp lại càng gần, càng chặt.

Khuyết Thủy chỉ chịu được có một nửa đã từ bỏ rồi.

Cậu cảm thấy hai kẻ kia dường như điên rồi! Bọn họ không ngừng nói thích cậu, không ngừng cầu xin cậu bỏ qua thù hận, không ngừng uy hiếp cậu yêu thương bọn họ một lần nữa… Bọn họ giày vò cậu tới hôn mê rồi cứu tỉnh, bắt cậu quỳ trên mặt đất cầu xin cảm thông của bọn họ, lại ôm cậu khóc lớn, bắt cậu làm hết những chuyện thấp hèn nhất, rồi lại như thương tiếc bảo bối quý giá nhất hôn khắp toàn thân cậu… Khuyết Thủy tới cuối cùng cũng không biết là cậu dằn vặt bọn họ tới phát điên, hay là bọn họ dằn vặt cậu tới phát điên.

Sau khi trải qua đêm đó cậu đã mê man bốn ngày, lúc tỉnh lại, tất cả đều thay đổi.

Yến Vô Quá ngồi trên ngựa, nghe thuộc hạ báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra ở tổng đàn trong khoảng thời gian này.

Cứ một lúc gã lại quay đầu nhìn một chiếc xe ngựa ở phía sau một chút.

Trong xe ngựa có một người đang ngủ.

Tên của cậu là Viên Khuyết Thủy.

Đêm đó gã vốn muốn giết chết cậu.

Gã tin Vô Úy cũng có cùng một suy nghĩ như gã.

Nhưng đáng tiếc việc thực hiện không dễ dàng như trong tưởng tượng của bọn họ, cho tới phút cuối, bọn họ vẫn không thể vượt qua cửa ải cuối cùng đó… Có lẽ bản tính của bọn họ chính là ích kỉ đi.

Ích kỉ tới mức dù yêu người nọ, dù biết rõ giữ người nọ bên cạnh chỉ có thống khổ bi thương, bọn họ cũng không muốn để cậu đi, càng không muốn giết chết cậu.

Sau khi trải qua một đêm kia gã và Vô Úy nhận ra rồi! Kiếp này chính là thua trong tay người ấy! Tùy ý cậu đi, cậu muốn dằn vặt bọn họ như thế nào cũng đều tùy cậu, phá hỏng danh tiếng của bọn họ cũng được, khiến cho bọn họ thân bại danh liệt cũng tốt, dù cho ngày ngày đều nghĩ cách ám sát bọn họ, bọn họ cũng chấp nhận! Dựa vào năng lực của gã và Vô Úy chẳng lẽ không thể xử lý những phiền toái Khuyết Thủy mang lại hay sao? Hai người liên thủ đối phó với một người, bọn họ sớm đã đứng ở vị trí bất bại rồi! Yến Vô Quá đắc ý khẽ cười.

“Thủ lĩnh, ngài đang cười cái gì?” Lã Tu Dĩ một trong những đường chủ nội đường Phi Ưng Xã hiếu kì hỏi.

Chuyện hắn đang bẩm báo hẳn không có nội dung nào khiến người ta buồn cười nha?

Yến Vô Quá nghe vậy cười càng thêm sáng lạn.

Gã đang cười, thời gian còn tận tám mươi năm nữa, gã không tin không thể đạt được một nụ cười thật lòng của Khuyết Thủy! Đứa trẻ kia nặng tình, thế thì gã sẽ dùng tình để giam cầm cậu! Một người không đủ, thế hai người thì sao?

Yến Vô Úy không đi cùng đường với nhóm người Yến Vô Quá, y thân là Minh chủ võ lâm, chuyện cần làm nhiều không thể tưởng! Tuy thuộc hạ thân tín y thầm huấn luyện đã chậm rãi thâm nhập tới Võ lâm minh, cũng dần nắm chắc một phần thực lực, nhưng bản thân mới là Minh chủ có một năm, chí ít ngoài mặt y không thể quá buông tay không hỏi.

Huống hồ ba năm đầu chính là khoảng thời gian quan trọng nhất để y củng cố thế lực của bản thân! Y vốn không nên phân tâm, nhưng y lại làm vậy.

Thậm chí vì người kia mà đánh mất sự bình tĩnh kiềm chế nhất của bản thân! Y của tối hôm đó đáng thương, khó coi tới mức chính y cũng không muốn thừa nhận! Nhưng y lại không thể không thừa nhận người đó chính là y! Một y sẽ đố kị, sẽ tức giận, sẽ bi thương, sẽ phát cuồng thậm chí sẽ cầu xin.

Y suýt chút nữa đã giết chết Khuyết Thủy.

Vừa nghĩ tới khả năng này, trái tim của y tới hiện giờ vẫn cảm thấy từng đợt co rút lạnh lẽo.

Trời ạ! Sao y có thể thích người ấy như vậy chứ! Thích tới mức không tiếc giống như người vợ bị chồng bỏ đê tiện nhất, quỳ trên mặt đất cầu xin cậu tha thứ, thê thiết cầu xin cậu cho y một cơ hội nữa! Y cho rằng Vô Quá nhìn thấy y như vậy sẽ xem thường y, không nghĩ tới Vô Quá so với y còn thẳng thắn hơn, cưỡng bức dụ dỗ thế nào cũng làm cả! Sáng sớm khi Vô Quá phát hiện Khuyết Thủy còn sống, gã đột nhiên vừa ôm Khuyết Thủy vừa bắt đầu khóc lớn, thiếu chút nữa là dọa y chết khiếp! Trong kí ức của y, Vô Quá dường như từ sau năm bốn tuổi liền chưa từng khóc nữa, chí ít trong ấn tượng của y không hề có.

Tên kia khi bị kẻ khác ức hiếp thê thảm cũng chỉ âm độc cười, sau đó nghĩ cách tìm cơ hội ăn miếng trả miếng.

Vừa khóc vừa cười thành như vậy có lẽ thật đúng là lần đầu tiên! Vô Quá nói gã chấp nhận rồi, cả đời này liền quyết cùng Khuyết Thủy dây dưa tới tận cùng! Mà y, y nghĩ trên thế gian này sẽ chẳng bao giờ có người thứ hai có thể khiến y cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất, cầu cậu đừng rời bỏ y đi? Bất tri bất giác, tình cảm y trả giá cho nam tử tên Khuyết Thủy này đã nhiều đến mức y nguyện dùng hết thảy để đổi lấy chân tâm của cậu! Khuyết Thủy, ngươi có đồng ý cho ta một cơ hội nữa? Không phải là Trần Mặc, mà là Yến Vô Úy ta?!

Khuyết Thủy không biết hai kẻ kia muốn làm gì.

Lúc đầu cậu cho rằng mình đang ở Vô Úy trang, bởi vì tất cả mọi thứ bên cậu đều quen thuộc như thế, nếu không phải cậu tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, e rằng cậu nhất thời cũng không phát hiện ra điểm kì quái trong đó.

Yến Vô Quá kia lại xây dựng cho cậu một tiểu lâu bên trong tổng đàn Phi Ưng Xã, nó giống hệt như Cầu Phàm lâu cậu đã sống hai mươi mốt năm ở Vô Úy trang! Kể cả bài trí bên trong.

Bước tới ghế đá đặt trong hoa viên trong viện ngồi xuống, tính toán, cậu tới Phi Ưng Xã đã năm ngày rồi.

Năm ngày, Yến Vô Quá tới xin cậu cùng ngủ năm lần, cậu cũng từ chối năm lần.

Mà tên kia cũng không hề lấy phụ mẫu của cậu ra uy hiếp, càng không thẹn quá hóa giận động thủ động cước với cậu.

Chẳng lẽ gã có cố kị? Bởi vì cậu đã hồi phục công lực? Đúng vậy, cậu khôi phục công lực rồi có thể sẽ chống lại bọn họ, Khuyết Thủy lập tức bừng tỉnh! Chuyện này đối với cậu hiện nay mà nói chẳng khác nào biến hóa kinh thiên động địa! Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? E cậu không có kinh nghiệm đối phó với bọn họ sao? Hay là còn có âm mưu quỷ kế nào? Chẳng qua có thể khôi phục công lực dĩ nhiên là chuyện tốt, chí ít cậu có năng lực để tự bảo vệ chính mình, không đến mức bị người ta hắt thẳng nước lạnh vào mặt còn không thể tránh được.

“Khụ.”

Khuyết Thủy ngẩng đầu, nhìn thấy Yến đại thủ lĩnh dáng vẻ quý công tử cực kì phong lưu đang đứng ở cửa viện.

Dùng lương tâm mà nói, hai huynh đệ Yến gia quả thực là hai người anh tuấn nhất trong số những người cậu từng gặp, bất kể là dáng người hay khí chất.

“Luyện công xong rồi?” Yến Vô Quá chú ý thấy trên trán cậu còn mồ hôi chưa khô.

Khuyết Thủy thật không biết nên trả lời gã như thế nào.

Năm ngày nay, đối phương tựa hồ luôn tìm cơ hội trò chuyện với cậu, cậu cũng tận hết khả năng duy trì vẻ trầm mặc.

Nhưng kiên nhẫn của đối phương lại tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu! Hơn nữa đối phương còn là Yến Vô Quá, cái kẻ nóng nảy dễ tức giận, hỉ nộ vô thường kia, điều này càng khiến cậu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Ta muốn rời khỏi nơi này.” Trầm mặc một hồi, Khuyết Thủy đột nhiên mở miệng nói.

“Rời khỏi?” Yến Vô Quá ung dung bước từng bước vào trong viện, “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi thăm phụ mẫu ta.” Khuyết Thủy thành thực trả lời.

Yến Vô Quá ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Khuyết Thủy, ngươi biết chúng ta không muốn cứ luôn dùng phụ mẫu ngươi uy hiếp ngươi, nhưng chúng ta cũng không muốn ngươi rời đi. Ngươi hiểu rõ ý tứ của chúng ta chứ?”

“Các ngươi để ta đưa phụ mẫu đi, ta thề sẽ không tiết lộ những chuyện của các ngươi, cũng sẽ không để phụ mẫu tiếp tục bước chân vào giang hồ.”

Khuyết Thủy lặp lại lời thề lúc trước.

Yến Vô Quá tựa hồ chẳng hề thấy kì quái khi cậu nói như vậy.

Với tính cách của Khuyết Thủy, nếu có thể cứu được phụ mẫu, nếu có thể cho võ lâm yên ổn, cậu có lẽ sẽ nuốt xuống hết thảy những khuất nhục trước đây, sau đó quy ẩn sơn lâm.

“Hơn nữa cho dù ta muốn làm mưa làm gió cũng sẽ chẳng là đối thủ của các ngươi, không phải sao? Ta không biết phụ thân ta đã biết được bao nhiêu, nhưng ta nghĩ ông trải qua việc này, cũng sẽ không tiếp tục còn ý nghĩ bước chân vào giang hồ nữa.”

Yến Vô Quá khẽ cười nhạo, “Khuyết Thủy, rõ ràng hiểu biết của ngươi về phụ thân mình là quá ít mà! Huống hồ, ta đã nói rồi, chúng ta sẽ không để ngươi rời khỏi. Lưu lại cùng chúng ta có gì không tốt? Nếu ngươi thực quá bài xích đối với chuyện sàng tử, ừm… Ta sẽ tận sức khiến Vô Úy ít chạm vào ngươi. Ngươi nói như thế nào?” Còn về phần ta á, đương nhiên là phải giữ nguyên rồi! Yến Vô Quá vươn tay không biết muốn sờ mặt hay tai của Khuyết Thủy nhưng bị cậu tránh khỏi.

Cánh tay vươn giữa không trung một hồi, lúc này mới chầm chậm thu về.

“Giữ ta lại có tác dụng gì? Các ngươi biết rõ ta hận các ngươi, thậm chí cố ý phá hoại danh tiếng, địa vị của các ngươi, thời thời khắc khắc muốn vạch trần bộ mặt thật của các ngươi với người trong thiên hạ, đối với các ngươi mà nói, ta hẳn phải là mối họa lớn nhất mới đúng! Nếu… Các ngươi chỉ là muốn tìm… Một người để hầu hạ mình, mỹ nhân trong thiên hạ có rất nhiều, dựa vào điều kiện của các ngươi muốn tìm kiểu người thế nào mà không được?” Khuyết Thủy cười khổ.

Cậu thừa nhận cái bọn họ gọi là chuyện sàng tử quả thực khiến cậu chịu không ít khổ, nếu có thể, cậu hy vọng cả đời này đều không cần có chuyện sàng tử đó với bất kì người nào!

“Đúng vậy…” Yến Vô Quá khẽ cười, nhìn Khuyết Thủy đặt hai tay lên trên đầu gối nói: “Ngươi quả thực gây tổn hại cho chúng ta không nhẹ! Nhưng phải làm thế nào đây? Ai bảo chúng ta làm Trần Mặc ở bên cạnh ngươi kia chứ.”

Khuyết Thủy có một loại cảm giác kì quái, cậu cảm thấy, trước đây khi cậu và Yến Vô Quá ở cùng nhau trong lòng hình như chưa từng bình thản như vậy.

Vì thế Khuyết Thủy cũng mỉm cười, “Ban đầu là ngươi sao? Sau này có vài khoảng thời gian Trần Mặc cũng lạnh nhạt với ta, cái kẻ xa cách ta đó hẳn chính là ngươi nhỉ?”

“Ha ha, không sai. Đúng vậy, ngươi còn nhớ tình cảnh chúng ta lần đầu tiên gặp nhau ở Trần gia thôn năm đó không?” Yến Vô Quá mỉm cười chăm chú nhìn người nọ, vô ý hỏi.

“Đó là ngươi?”

“Ngươi rất kinh ngạc?”

“Ta vẫn luôn cho rằng y là Trần Mặc, ta là nói…”

Yến Vô Quá hiểu, mỉm cười ra vẻ không quan tâm —– Kì thực trong lòng lại ấm ức muốn chết!

“Ta khi đó còn chưa luyện Âm Tuyệt Công.”

“Ta đã nói mà!” Khuyết Thủy nhịn không được vỗ đùi, “Ta sớm đã nói với ngươi đừng luyện môn võ công kia rồi! Loại tà công đó ảnh hưởng nhất tới thần chí, tính cách của con người. Chẳng lẽ ngươi chưa từng hối hận vì những chuyện ngươi đã làm sao? Ngươi giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ không sợ buổi đêm gặp ác mộng?” Lời này nói ra khiến Yến Vô Quá nhớ tới cảnh tượng Khuyết Thủy thân ốc chưa mang nổi mình ốc năm đó còn ngốc nghếch khuyên gã đừng luyện Âm Tuyệt Công, lúc này nhớ lại dường như còn mang theo vài phần ngọt ngào.

“Ác nhân chân chính buổi tối sẽ không gặp ác mộng.”

Khuyết Thủy vừa xoay đầu liền nhìn thấy cái kẻ ác nhân chân chính kia đang toét miệng cười với cậu.

“Ngươi không sợ gặp báo ứng?” Vẫn nhịn không được châm chọc.

“Ngươi không phải là báo ứng của chúng ta?” Nhìn dáng vẻ thanh niên á khẩu không trả lời được, Yến đại thủ lĩnh dựa sát đầu qua khẽ khàng nói: “Khuyết Thủy, ta thích dáng vẻ hiện giờ của ngươi. Ta cơ hồ đã cho rằng sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy nữa…”

Khuyết Thủy đứng mạnh dậy.

“Yến Vô Quá, ngươi nói thực cho ta biết, các ngươi còn muốn lấy được thứ gì từ người ta nữa? Bí mật võ học bất truyền của Viên gia ta? Ha, ta nghĩ chỉ cần là thứ ta biết, Trần Mặc hẳn cũng học đến thuộc làu mới đúng. Bí quyết Cửu Dương cũng sớm đã đạt được, hết thảy tài sản, khế đất hiện tại của Viên gia trang cũng đều nằm trên tay Yến Vô Úy. Còn có cái gì? Sợ ta tái xuất giang hồ cạnh tranh chức vị Minh chủ võ lâm với các ngươi sao? Điều đó làm sao có thể?! Đa tạ kế sách tốt hoàn hảo vô khuyết của các ngươi, ta hiện tại ra ngoài cho dù không phải là người người đánh mắng, cũng tuyệt đối sẽ không có người gọi ta một tiếng đại hiệp. Ta nghĩ cũng chẳng phải là thân thể của ta, một thân thể cứng ngắc như vậy, các ngươi chơi đùa một năm hẳn đã sớm chán ngấy rồi, bằng không các ngươi sẽ không khôi phục công lực cho ta hiện tại. Thế thì các ngươi rốt cuộc muốn lấy được thứ gì từ ta? Ta thừa nhận ta là kẻ giống như Trần Mặc nói, là một tên ngốc vô dụng, ta nhìn không thấu cũng không thể hiểu mưu kế của các ngươi, vì vậy xin trực tiếp nói cho ta biết, chỉ cần là thứ ta có đủ khả năng, hiện tại ta liền hai tay dâng lên cho các ngươi!… Xin đừng tiếp tục lừa gạt ta nữa…”

Yến Vô Quá ngây người hồi lâu, ngẩng đầu, nhìn vào mắt Khuyết Thủy nói: “Nếu ta nói ra, ngươi có phải sẽ thực sự cho ta?”

Khuyết Thủy không chút do dự gật đầu.

“Ta muốn… Tâm của ngươi.”

Lời nói vừa dứt liền nhìn thấy thanh niên bên cạnh không nói hai lời, hóa tay thành đao bổ xuống ngực của mình.

“Ngươi điên rồi!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Yến Vô Quá bước dài lên trước một bước, nâng chưởng cản đi cánh tay phải của Khuyết Thủy.

Đồng thời vì hóa giải nội công của đối phương mà không thể không xuất kình so đấu.

Thời gian hơn một năm, hai người lại một lần nữa so chiêu ở trong viện.

“Ư!” Lảo đảo một cái, Khuyết Thủy che ngực lùi về phía sau.

“Khuyết Thủy, ngươi không phải là đối thủ của ta. Ta khuyên ngươi sau này tốt nhất đừng nên làm chuyện nguy hiểm như vậy trước mặt ta.”

Sắc mặt của Yến Vô Quá rất khó coi, giống như muốn nổi giận lại cường hành khắc chế.

Khuyết Thủy cũng biết công lực của cậu hiện tại so với hai huynh đệ Yến gia đã không phải là chỉ kém một chút giống như năm đó, mà là… Một ngày không luyện thụt lùi ba năm, tuy có hơi khoa trương nhưng đó chính là sự thực.

Đối phương đang tiến bộ, bản thân lại đang thụt lùi, trước đây còn có thể liều mạng với đối phương một ngày một đêm, hôm nay còn không quá trăm chiêu đã trúng một chưởng của đối phương.

Mà một chưởng này đối phương còn thu hồi năm phần lực đạo.

Đáng tiếc mà lại đáng buồn! Khẽ than một tiếng, xoay thân đi vào trong phòng, y sam bị xé rách trong lúc giao đấu, cậu phải trở về thay một bộ.

Điều đáng chúc mừng là, từ sau ngày cậu tỉnh lại tới nay, cậu được phép có thể mặc quần áo giống như người bình thường, không đến mức phá hỏng một bộ quần áo liền phải lõa thể gặp người.

“Khuyết Thủy,” Yến Vô Quá hét lên ở phía sau cậu, “Ta tối nay qua.”

Tối hôm đó Yến Vô Quá tới, người kia ngồi bên giường vừa cởi áo, vừa tựa như tùy tiện tán gẫu với cậu: Bắt đầu từ một năm trước, trên người phụ mẫu của cậu bị gã và Yến Vô Úy hạ những độc dược khác nhau.

Giải độc bọn họ mỗi tháng sẽ cho người đưa tới Tô Châu, để hai người thầm ăn vào, tới cả phụ mẫu của cậu cũng không biết chuyện bản thân đã trúng độc.

Sau đó gã còn cười nói cho cậu hai loại độc dược này hiếm có cỡ nào, chỉ việc nhận ra độc tính của chúng đã tiêu phí bao nhiêu trí óc của kẻ tự xưng là thần y, càng đừng nói tới việc giải độc!

Đoạn đối thoại này đã đánh tan ý định chạy trốn cứu thoát phụ mẫu, thoái ẩn sơn lâm để kẻ khác muốn tìm cũng không thấy của Khuyết Thủy.

Sau đó nữa, khi người kia ngoắc tay ra hiệu cậu lên giường, cậu liền giống như bình thường, ngoan ngoãn cởi sạch y phục, ngoãn ngoãn nằm ở trên giường…

***

Ngày cứ như vậy trôi qua.

Vô Úy trang, Phi Ưng Xã, cậu vẫn qua lại giữa hai nơi này.

Ngẫu nhiên bọn họ sẽ tiện đường cho cậu nhìn phụ mẫu của mình từ xa.

Tuy rằng nhiệm vụ chủ yếu thường ngày của cậu vẫn là phụ trách thỏa mãn tính dục của hai kẻ kia, nhưng khoảng một năm lại đây, tự do sinh hoạt của cậu cũng nhiều hơn không ít.

Quan trọng nhất là cậu đã khôi phục công lực rồi, ban ngày nếu không bị “triệu kiến” cậu liền đi cần luyện võ học.

Lâu dần, cậu cũng bắt đầu nghiên cứu làm cách nào kết hợp nội công tâm pháp khác để bổ khuyết cho chân dương cậu đã mất đi, chỗ thiếu sót không cách nào luyện thành Cửu Dương Thần Công.

Qua lại nhiều lên, nhàn ngôn toái ngữ cũng tăng thêm.

Viên Khuyết Thủy cậu tuy vẫn luôn không hành tẩu giang hồ, nhưng danh tiếng so với Minh chủ võ lâm và thủ lĩnh Phi Ưng Xã thì chẳng kém bao nhiêu, cũng chẳng có cách nào, ai bảo người ta vừa nhắc tới hai vị kia thì ngay lập tức sẽ nhớ đến cậu làm chi! Vu Sơn Công Tử Viên Khuyết Thủy, một kẻ bị người phỉ nhổ nhất trong giang hồ, nhưng lại nhận được sự bảo vệ của hai nhân vật hàng đầu, người bình thường e rằng muốn nhìn thấy y một chút cũng không quá có thể.

Năm thứ hai bị bọn họ giam cầm, cũng là hai tháng sau khi công lực của cậu khôi phục, tổng đàn Phi Ưng Xã nghênh đón vài vị khách.

Bốn nam hai nữ, đều là nhân tài mới xuất hiện của võ lâm thế gia.

Mục đích tới đây của bọn họ ban đầu cậu hoàn toàn không biết.

Khi bọn họ tới, Yến Vô Uý đang áp trên người cậu dụng lực làm không ngừng! Lúc đó còn đang là ban ngày! Yến Vô Quá chân trước vừa đi y chân sau liền tới!

Sau này mới biết, Phi Ưng Xã và Vô Uý trang đều có một mật đạo chuyên dụng của hai huynh đệ bọn họ.

Khi ấy cậu cảm thấy bản thân mới chớp mắt một chút, Yến Vô Quá tối qua gần như lòng tham không đáy, lý do là cậu đã từ chối gã bốn ngày rồi.

Trên người chợt nặng, cậu cho rằng là Yến Vô Quá đã đi nhưng quay lại.

” Để ta ngủ đi… Ngươi chẳng phải nói… Không tiếp tục cưỡng bức ta sao? Ta thật sự rất mệt rồi… ” Chăn bị xốc lên, người tới dưới ánh sáng mơ hồ của mặt trời, tỉ mỉ ngắm nghía vuốt ve thân thể của cậu.

Cảm giác có điểm không đúng, suy nghĩ của Khuyết Thủy cũng thoáng thanh tỉnh một chút.

Từ trong chăn ló đầu ra ngoài, “…Là ngươi?” Đầu óc thoáng cái liền tỉnh táo.

Yến Vô Úy cười, tựa hồ đang tỉ mỉ quan sát thần thái và cảm xúc của cậu.

“Ngươi tắm qua rồi. Là Vô Quá?” Nghe ngữ khí, Yến Vô Úy tựa hồ khá kinh ngạc.

Cậu không lên tiếng.

“Hai tháng mười hai ngày không nhìn thấy ngươi, xem ra khí sắc của ngươi cũng không tệ lắm.”

Yến Vô Úy hình như rất vui vẻ.

Cậu quay mặt đi.

Đối diện với khuôn mặt của Trần Mặc trước mắt này, cậu làm thế nào cũng không thích ứng nổi.

Yến Vô Úy quả thực rất vui vẻ, nước cờ này bọn họ tựa hồ đã đi đúng rồi! Khuyết Thủy trước mắt nhìn qua đã không còn bộ dáng tử khí trầm trầm giống như hai tháng trước.

Với hiểu biết của y về Khuyết Thủy, đối phó với cậu vĩnh viễn luôn là mềm sẽ hữu dụng hơn cứng! Y chỉ là chứng minh đạo lý này một lần nữa mà thôi.

“Có thể không?” Nam nhân cọ cọ lên người cậu.

Cậu vẫn không nói chuyện.

“Ta rất nhớ ngươi, Khuyết Thủy.”

Nụ hôn của nam nhân rơi trên cơ thể của cậu.

Khuyết Thủy nhắm mắt, cậu thực sự không hy vọng nhìn thấy Trần Mặc ngủ với cậu.

Sau khi Yến Vô Úy thỏa mãn thì vừa ôm vừa nhìn cậu xuất thần.

Khuyết Thủy mệt tới mức chỉ muốn ngủ, trong mơ màng dường như nghe thấy người kia nói gì đó bên tai cậu.

Khuyết Thủy, Khuyết Thủy của ta.

Lần thứ hai tỉnh lại đã là xế chiều, hưng trí của Yến Vô Úy rất cao, lựa chọn cho cậu một bộ ngoại y màu lam nhạt, một cái khăn đội đầu màu lam nhạt, săn sóc giúp cậu mặc lên sau khi lau sạch người cho cậu.

Không biết nam nhân này có phải là bởi sống cùng cậu mười năm hay không, chăm sóc cậu đã trở thành thói quen, phàm là những chuyện xung quanh cậu y sẽ luôn xử lý rất tốt, đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa y và đệ đệ của y Yến Vô Quá.

Yến Vô Quá tuyệt đối sẽ không giống như y, hầu hạ cậu mặc quần áo, đi giày, cạo râu chải đầu cho cậu, có thể sau chuyện đó giúp cậu lau sạch thân mình đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.

Yến Vô Úy đề nghị đi xem Yến Vô Quá thuận tiện đi dùng bữa tối, Khuyết Thủy tuy không quá muốn ra khỏi tiểu viện này nhưng cũng không cự tuyệt rõ ràng.

Giáo huấn phải chịu một năm trước khiến cậu vẫn không quá dám tùy tiện cự tuyệt yêu cầu của bọn họ.

Vừa bước tới nơi ở trên danh nghĩa của Yến Vô Quá liền nghe thấy trong viện truyền đến tiếng đàn du dương, còn nhìn thấy hoa đăng được đốt lên, hình như là được đặc biệt trang trí cho tường viện, cây cối.

Có khách tới sao? Khuyết Thủy trực tiếp nghĩ tới.

Nói ra thì thực buồn cười, từ khi cậu tới Phi Ưng Xã, chỗ ở của Yến Vô Quá liền biến thành nơi trang trí, bình thường Yến Vô Quá đều làm việc và nghỉ ngơi trong căn tiểu lâu kia của cậu.

Hình như chỉ khi có khách tới, Yến Vô Quá mới có thể ngẫu nhiên sử dụng tới nó, cái vạn kim hoang phí kia, Úy Quá Uyển —- Nơi không thua gì ngự hoa viên hoàng cung.

Vô Quá đã khéo léo xếp đặt tên của hai huynh đệ, tăng thêm một tầng ý nghĩa.

Yến Vô Quá tương đối đắc ý đối với cái tên gã nghĩ ra này.

“Có lẽ là thiên kim Vương gia mang theo nhóm bằng hữu đệ tử thế gia đến đây bái phỏng Vô Quá.”

Yến Vô Úy giống như nghĩ tới điều gì đó hàm xúc cười nói.

Thiên kim Vương gia? Nhìn Khuyết Thủy nghiêng đầu nhớ lại, Yến Vô Úy buồn cười xoa đầu cậu.

“Không cần suy nghĩ, là nhi nữ của Vương Vũ Vương Chi Lan. Cùng đồng hành có lẽ còn có anh trai của cô ta Vương Thanh Trúc, đại công tử của Âu Dương thế gia Âu Dương Thăng, Đường Lục của Đường Môn Tứ Xuyên, quan môn đệ tử phái Tuyết Sơn Hoắc Phong cùng với thiên kim của trang chủ Thạch gia trang Thạch Yên.”

Dường như hiểu được Khuyết Thủy cảm thấy kì quái y sao còn chưa thấy người đã biết được rõ ràng như vậy, Yến Vô Úy giải thích nói: “Ta trên đường tới đây liền nhận được tin tức bọn họ đi về hướng này, bọn họ trước tới Vô Úy trang, thấy ta không ở đó liền chuyển hướng đi tới đây.”

Nghe thấy Yến Vô Úy nhắc tới nhi nữ của trang chủ Thạch gia trang, Khuyết Thủy nghiêng đầu liếc y, vừa vặn nhìn thấy Yến Vô Úy dùng một ánh mắt dịu dàng cậu quen thuộc nhìn cậu.

Quay đầu đi, suy nghĩ của Khuyết Thủy xoay chuyển, có thể biết được mục đích nhóm đệ tử thế gia này tới đây bái phỏng Yến Vô Quá.

Trước tới Vô Úy trang tám phần là bởi vì chuyện tốt giữa nhi nữ của Thạch trang chủ và Yến Vô Úy, tới Vô Úy trang còn chưa gặp được người liền chuyển hướng tới Phi Ưng Xã, đây có lẽ là bởi nhi nữ của Vương Vũ Vương Chi Lan.

Năm đó tại Vương gia, Vương Chi Lan đã biểu hiện dáng vẻ tương đối coi trọng với Yến Vô Quá.

Anh trai cũng cùng đến, có thể thực sự có ý tứ thăm dò ở bên trong.

Khuyết Thủy giật giật tai của mình, gần như có thể khẳng định sự xuất hiện của cậu ắt hẳn sẽ khiến người ta chán ghét!

“Khuyết Thủy!” Yến Vô Úy sửng sốt, không nghĩ tới Khuyết Thủy sẽ quay đầu rời khỏi.

Dừng bước, Khuyết Thủy ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nói: “Ngươi bắt ta vào là muốn để bọn họ vũ nhục ta, hay là hy vọng ta lấy chính mình để bôi nhọ các ngươi?”

Yến Vô Úy há miệng muốn nói gì đó.

“Khuyết Thủy, Trần Minh chủ, vì sao đã tới Úy Quá Uyển của ta rồi mà không tìm người thông báo một tiếng, ngược lại khiến người ta nói Yến mỗ ta chậm trễ, mau mời vào.”

Yến Vô Quá tai thính, có thể nghe thấy tiếng gọi cậu của Yến Vô Úy, trực tiếp bỏ lại khách tiến ra nghênh đón.

Khi Yến Vô Quá đi qua bên cạnh Khuyết Thủy, trên mặt tuy duy trì phong phạm tuyệt hảo của người đứng đầu một bang, nhưng lại âm thầm xoa mông cậu một cái.

Cái kẻ anh tuấn tài giỏi như vậy mà làm ra loại chuyện này… Cậu có thể làm thế nào đây? Nắm chặt tay, lại thả ra.

Yến Vô Úy đi ở phía sau tự nhiên cái gì cũng thấy cả, thấy Yến Vô Quá nhìn về phía y thì nhịn không được trừng gã một cái.

Yến Vô Quá thấy vậy kiêu ngạo nhếch mép, lại càng chen vào khoảng cách giữa y và Khuyết Thủy, theo sát phía sau Khuyết Thủy đi vào Úy Quá Uyển của gã.

Đám người huynh muội Vương Thanh Trúc từ xa đã nhìn thấy mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã đang ôm bả vai của Vu Sơn Công Tử kia, cực kì thân mật cùng y đi về phía bọn họ.

Bởi vì hai người bọn họ quá thu hút, trừ Thạch Yên, không một ai vừa liếc mắt đã chú ý tới Minh chủ võ lâm ở phía sau bọn họ.

Tiếng đàn véo von im bặt, Thạch Yên gảy đàn dường như có chút kích động, gương mặt xinh đẹp tức thì đỏ ửng.

Đường Lục tựa vào cột trụ trên hành lang hoa viên, vừa trò chuyện với Âu Dương ngồi ở bên chân y, vừa chú ý quan sát ba người kia.

“Khuyết Thủy, những vị này chắc hẳn ngươi đều đã biết mặt, Vương thiếu hiệp, Vương nữ hiệp, Hoắc thiếu hiệp, Âu Dương còn có Đường Lục.”

Yến Vô Quá phong độ cực đẹp nhấc tay giới thiệu từng người một.

Khuyết Thủy cũng ôm quyền chào hỏi từng người.

Nghe thấy Yến Vô Quá gọi thẳng tên của Âu Dương Thăng và Đường Lục, trong lòng khẽ động, thoáng nhìn kĩ họ một chút.

Âu Dương hữu hảo cười với cậu một cái, Đường Lục gật đầu với cậu.

Huynh đệ Vương gia hừ lạnh một tiếng, nét mặt có điểm khinh thường.

Hoắc Phong ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ thoáng hiếu kì đánh giá cậu từ trên xuống dưới một phen.

“Còn có, Khuyết Thủy, vị đánh đàn này là Thạch tiểu thư. Một trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm, hôm nay tứ đại mỹ nhân có hai người tới đây, thực đúng là vẻ vang, nở mày nở mặt cho Phi Ưng Xã ta. Đúng rồi, nói tới Thạch tiểu thư… Trần Minh chủ, Thạch tiểu thư hình như có chuyện quan trọng cần bàn bạc với ngươi.”

Yến Vô Quá không biết có ý gì, cố ý dừng lại một chút mới giới thiệu đến Thạch Yên.

Khuyết Thủy còn chưa nhìn về phía đối phương đã cảm nhận được địch ý rõ ràng.

Mọi người ở đây có lẽ chỉ có Yến Vô Úy hiểu rõ cái tên đệ đệ song sinh của y đang tính toán cái gì! Tên này hiển nhiên là muốn xem chuyện cười của y trước mặt Khuyết Thủy!

“Tại hạ Trần Mặc, ra mắt Thạch tiểu thư. Tại hạ nghĩ Thạch tiểu thư tìm tại hạ không ngoài chuyện trên Hoa Sơn ngày đó đi? Ha ha, cô nương có thể trả lời lệnh tôn, cứ nói Trần Mặc ta kính ông ấy là tiền bối võ lâm, chuyện nhục nhã sư đệ ta trên Hoa Sơn ngày đó đến đây hết thảy xóa bỏ. Nhưng, tuyệt đối không có lần thứ hai!” Yến Vô Úy vẻ mặt tươi cười nói.

Thạch Yên tức thì sắc mặt đại biến. Người sáng suốt đều biết cô tìm Trần Mặc vì cái gì, nhưng Trần Mặc vừa nói như vậy, ngược lại là Thạch Yên không cam lòng để em trai chịu nhục, tới đây gây khó dễ.

“Trần Minh chủ sao lại nói vậy! Thạch tiểu thư tới đây há có thể vì chuyện này? Kì thực Thạch tiểu thư tới là muốn xác thực một tin đồn với Trần Minh chủ…”

“Chờ đã. Các ngươi đứng ở đây nói chuyện không ngại mệt sao? Bằng không mọi người ngồi xuống rồi từ từ nói?” Âu Dương đột nhiên ngắt lời Vương Thanh Trúc, gãi đầu, dẫn đầu kéo Đường Lục ngồi xuống ghế đá trong đình.

“Đúng vậy. Thật ngại quá, tại hạ đột nhiên tới đây quấy rầy hứng thú của chư vị, xin hỏi chư vị vừa rồi đang…” Trần Mặc phất tay áo, tự nhiên chuyển hướng câu chuyện.

Yến Vô Quá thầm mắng một tiếng hồ ly chết tiệt! Ôm lấy Khuyết Thủy cũng tiến vào trong đình ngồi xuống.

Cũng chẳng biết là hữu ý hay vô ý, vị trí gã và Khuyết Thủy ngồi xuống vừa vặn chính là thượng vị.

Yến Vô Úy thầm trợn mắt, ngầm mắng một tiếng cái đồ tự đại cuồng vọng này! Khuyết Thủy vừa ở trước mặt gã liền bắt đầu hí hửng! Hành vi của người đứng đầu một bang, cho dù chỉ là biểu hiện cũng nên nhường ghế trên cho Minh chủ võ lâm y chứ? Chẳng còn cách nào, Yến Vô Úy chỉ đành tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Chẳng qua chỗ ngồi y tùy tiện tìm này vừa khéo lại là giữa Âu Dương Thăng và Hoắc Phong, hai nữ tử đều cách y rất xa.

Tiếp tục câu chuyện, đệ tử quan môn phái Tuyết Sơn Hoắc Phong cười nói: “Nghe nói tài đánh đàn của Thạch tiểu thư đệ nhất thiên hạ, Yến đại thủ lĩnh đặc biệt tại hoa viên này cho tai của đám người chúng ta được hưởng phúc.”

“Ồ? Đây thật đúng là… Phong nhã cực điểm.”

Yến Vô Úy ha ha cười, trong lòng phỏng đoán có khi cái tên Vô Quá kia biết y hôm nay sẽ tới, cố ý sắp đặt màn kịch này để y xấu mặt trước Khuyết Thủy ấy chứ! Bằng không với tình tình tự đại, kiêu ngạo, tự cuồng của tên kia sao có thể đặc biệt dành riêng một ngày chạy tới đây tiếp đãi đám tiểu bối không chút ích lợi nào này! Nghe đàn? Gã muốn nghe đàn tự nhiên sẽ kéo Khuyết Thủy chạy tới thanh lâu nghe đủ ấy!

Khuyết Thủy không thoải mái thoáng ngẩng đầu, cậu lại cảm thấy loại ánh mắt khiến cậu không thoải mái cực điểm.

Nhìn quanh bốn phía quả nhiên nhìn thấy ánh mắt của Vương Thanh Trúc đang chằm chằm nhìn cậu.

“Không dám. Tiểu nữ luyện đàn chưa quá mười hai năm, sao dám nhận lấy bốn chữ ca tụng đệ nhất thiên hạ. Ngược lại là Chi Lan tỷ tỷ tú ngoại tuệ trung (bên ngoài xinh đẹp, bên trong hiểu biết), cầm kì thi họa không gì không giỏi. Nếu Chi Lan tỷ tỷ đồng ý…” Thạch Yên tới tận khi có người nhắc đến tài đánh đàn của cô, trên mặt mới xuất hiện dáng cười.

Ánh mắt của Khuyết Thủy tự nhiên bị dáng cười của Thạch Yên thu hút.

Sau khi nhìn kĩ thì càng nhìn càng thấy đẹp, cô gái này quả không hổ là người đứng đầu tứ mỹ, khuôn mặt kia, thân hình kia thật đúng là xảo đoạt thiên công, không hề có chút khinh mạn, cho dù là giọng nói đó cũng giống như tiếng chân châu rơi trên đĩa ngọc, thanh thúy dễ nghe giống như tiếng hoàng oanh.

Lại nhìn xuống hai tay đang đặt trên mặt đàn của cô, chậc! Ngón tay búp măng là như thế nào? Chính là đây! Đặc biệt là khí chất của Thạch Yên này, quả nhiên là như yên như huyễn (như khói sương huyền ảo), tựa như tiên nữ trên chín tầng trời cao bất nhiễm yên hỏa.

Chẳng qua, người thực sự hấp dẫn Khuyết Thủy hoàn toàn không phải là Thạch Yên người đứng đầu tứ mỹ.

Dung mạo xinh đẹp cậu sớm đã nhìn thỏa đến không thể thỏa hơn, cho dù thực sự có tiên nữ trên chín tầng trời đứng trước mặt cậu, e rằng cậu cũng sẽ chẳng có bao nhiêu cảm giác kinh hồn.

Người thực sự thu hút cậu là một tỳ nữ đứng ở phía sau Thạch Yên.

Vóc người trung bình, khuôn mặt tròn tròn, dáng người có hơi phúng phính, ánh mắt tựa như biết nói, cái mũi nhỏ xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là một cô bé hoạt bát dịu dàng.

Cô bé này thấy Khuyết Thủy nhìn mình thì khẽ trộm cười với cậu.

Nụ cười này lập tức làm lộ ra hai lúm đồng tiền be bé.

Khuyết Thủy cũng nhịn không được nhếch môi.

Cậu phát hiện, cậu thích kiểu con gái giống như em gái nhà hàng xóm này.

Mà trong mắt của Yến Vô Quá, Yến Vô Uý lại chính là cậu bị mỹ mạo của Thạch Yên thu hút. Chỉ thấy sắc mặt của Yến Vô Quá càng ngày càng u ám, một chốc thì thử nhìn Khuyết Thủy, một chốc lại quét mắt liếc nhìn thiên kim Thạch gia đáng thương kia, thuận tiện còn trừng Vô Uý hai cái, tựa hồ đang oán trách y sao lại làm cho nữ nhân kia chạy tới đây mê hoặc Khuyết Thủy của bọn họ! Yến Vô Úy cười khổ, tâm nghĩ còn không phải là bản thân ngươi nhiều chuyện! Làm chuyện tốt đại hội thưởng đàn cái gì!

“Thạch Yên muội muội quá khen rồi, tài đánh đàn của Chi Lan sao có thể sánh với Thạch Yên muội muội. Chẳng qua Chi Lan cũng từng nghe nói Yến đại thủ lĩnh phong lưu hào phóng, cầm kì thi họa đều đạt tới cao nhân tương giao, nếu Yến đại thủ lĩnh có thể tấu một khúc vì chúng ta, thế thì Chi Lan hôm nay đúng là không uổng công rồi.”

Vài người nói qua nói lại, đều cố ý ngó lơ sự tồn tại của Khuyết Thủy.

Có người chú ý tới nhưng cũng không có biểu thị đặc biệt.

Yến Vô Quá biết đánh đàn? Khuyết Thủy thu hồi ánh mắt từ trên mặt của tỳ nữ kia.

Thấy Khuyết Thủy vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía gã, Yến Vô Quá cuồng vọng tự đại sao có thể giấu diếm tay nghề! Không sử dụng cổ cầm tuỳ thân Thạch Yên mang tới, Yến Vô Quá lệnh cho hạ nhân mang cổ tranh của gã lên, đồng thời còn lệnh cho họ mang tới một cây tiêu.

Yến Vô Uý nhìn thấy cây tiêu này, sắc mặt tựa hồ có phần lạ lùng.

Yến Vô Quá cũng không dựng giá đàn, đi tới lan can bên rìa đình phía sau người khoanh chân ngồi xuống, tùy ý đặt cổ tranh lên đầu gối của chính mình.

Vương Chi Lan thấy Yến Vô Quá không mảy may từ chối mà đồng ý thỉnh cầu của cô, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Yến Vô Quá ngẩng đầu, nhìn về phía Khuyết Thủy, phong tình vạn chủng nhoẻn miệng cười.

Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc.

Cho dù là Khuyết Thủy cũng bỗng chốc thất thần.

Tiếng đàn du dương phóng khoáng vang lên hòa cùng tiếng gió thu vờn quanh thân mỗi người trong uyển.

Trắng tựa tuyết trên núi, sáng tựa trăng trong mây.

Nghe người lòng đôi nẻo, nên đành uy hiếp thôi.

Hôm nay rượu sum vậy, đầu sông tiễn sớm mai.

Lững thững theo con nước, nước xuôi dòng cuốn trôi.

Đau thương vẫn đau thương, khó được ý Khuyết Thủy.

Nguyện lòng người chỉ một, bạc đầu không phân ly.

Chiếc cần sao lay động, đuôi cá sao cong cong.

Nam nhi trọng tình nghĩa, há bạc tiền đổi thay!

Trong tiếng đàn khoan thai, tiếng hát của Yến Vô Quá không chỉ có khí phách của nam nhi mà còn hàm chứa tình cảm sâu nặng.

Một câu “Nguyện lòng người chỉ một, bạc đầu không phân ly” gã nhiều lần ngâm xướng, từng câu từng câu đều nói về một người.

Yến Vô Úy có chút sửng sốt, không nghĩ tới Yến Vô Quá sẽ hát khúc “Bạch đầu ngâm” của Lưỡng Hán Nhạc Phủ này khi đánh đàn, còn sửa “Nghe lòng người đôi nẻo, nên quyết dứt nghĩa thôi” của câu thứ hai thành “Nên đành uy hiếp thôi”, “Đau thương vẫn đau thương, phu thê chẳng nên than” sửa thành “Khó được ý Khuyết Thủy”.

Sửa đổi này ngược lại thực hợp với cảnh ngộ của bọn họ và Khuyết Thủy hiện tại.

Sau khi nghe được, tâm Yến Vô Úy có sở cảm, quả nhiên là “đau thương vẫn đau thương”! Chẳng biết từ khi nào, trong tiếng đàn còn có thêm tiếng tiêu réo rắt ngân nga thê thiết.

Yến Vô Quá, Yến Vô Úy một đàn một tiêu, phối xứng tới mức hoàn hảo vô khuyết! Một người nhìn Khuyết Thủy hát, một người dựa vào bên Khuyết Thủy thổi tiêu nhìn cậu.

Trong đình không lớn, một góc này như trở thành thế giới của riêng ba người, dù là ai cũng chẳng cách nào chen vào!

(1) Đây là bài thơ Bạch đầu ngâm được cho là của tài nữ Tây Hán Thảo Văn Quân, dịch nghĩa các bạn có thể lên gg tìm hiểu, trong này chị Dịch đã chế thành như trên, cũng k thay đổi nhiều so với bản gốc. Chỗ trên là tớ vừa tham khảo trên mạng vừa tự dịch, nghe có thể hơi sida 1 tí =)))

Sau này trong phim Kì duyên trong gió bài thơ được phổ nhạc do Đinh Đang hát.