Gió rít gào dưới bầu trời mây. Những cơn gió khô mạnh mẽ nhấc bổng những hạt cát trên bãi đất hoang, buồn bã đung đưa những ngọn cỏ thấp héo úa. Cái mảnh đất hoang vu như vậy lại bị chà đạp một cách dã man bởi móng chân của những con chiến mã và đế giầy của quân đội.

“Chỉ huy Reheath. Quân địch đã ở trong tầm mắt.”

Cưỡi ngựa của mình, mang theo nhiệm vụ theo dõi quân địch qua kính viễn vọng, người lính trẻ tuổi Azure thông báo cho sĩ quan chỉ huy. Trả lời anh, “Ta biết.” Cho dù đó thực sự là một câu trả lời vô cùng ngắn gọn, giọng nói đó lại quyến rũ đến mức có thể nhẹ nhàng khiến cho màng nhĩ của người khác rung động và tan chảy. Rời mắt khỏi chiếc kính, Azure liếc qua chủ nhân của giọng nói.

Kích thước lớn hơn con mà Azure cưỡi, một con chiến mã đen nhánh đến mức tưởng chừng như bóng tối đã nhuộm lấy hình dáng của nó. Cái người đang cưỡi nó để cho mái dài tóc vàng óng của mình lắc lư theo chuyển động. Cho dù cô đang mặc một bộ giáp thô kệch và xù xì, chuyện đó vẫn không giấu nổi sự thật cô chính là nữ yêu quái người mà quyến rũ tất cả những ai từng nhìn thấy cô ta.

Nữ Hoàng Tia Chớp, Kẻ Giết Rồng, Kẻ Hủy Diệt Quốc Gia. Có rất nhiểu biệt danh, truyền thuyết do cô tạo ra. Và không chỉ trong những bài hát rong, cô còn xuất hiện trong lời ru để dỗ cho trẻ ngủ. Cô đã dễ dàng tạo ra cả một truyền thuyết ở mức độ như vậy, và thậm chí bây giờ, cô vẫn tiếp tục con đường chinh phục của mình.

Nhưng trên hết, những người lính vẫn đi theo cô, cho dù đích đến của họ là địa ngục hay xa hơn, các tín đồ của cô sẽ vui vẻ mà tiến vào trận chiến. Có một cái tên khác mà bọn họ, những người đàn ông dũng cảm thích sử dụng, bản thân Azure cũng thích cái tên đó, và đó cũng là cái tên cô luôn nghĩ mình phù hợp nhất.

Bất khả chiến bại và vô song, chúa tể của chiến trường, thần của máu tươi, nữ thần chiến thắng, vì cô ấy là… Nữ Thần Chiến Tranh, Marianne Phull Reheath.

“Azure.”

“Vâng!”

Nghe thấy giọng nói từ một chiến binh mà anh kính trọng, Azure sửa lại tư thế của mình.

Đối mặt với anh, cô bắt đầu nói với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

“Nhân tiện, tôi nghe nói cậu vẫn còn là trai tân.”

Azure phụt một ngụm nước miếng ra.

Tại sao lại là chuyện này trong tất cả mọi chuyện? Bản thân Marianne hẳn là biết chắc nơi này sẽ sớm trở thành chiến trường điên cuồng tràn ngập máu tươi, nhưng cũng có thể đó chính xác là lí do cô lại nói về việc đó. Một người đàn ông bình thường như Azure không thể hiểu được những suy nghĩ của Nữ Thần Chiến Tranh.

“Ôi trời.” “Đây là…” “Ôi Azure, vậy là chú vẫn còn nguyên tem.” “Thật đáng yêu!”

“Vẫn còn là trai tân là điều không thể chấp nhận được đối với một chiến binh trong quá khứ đó!”

“Im đi, dừng trò đùa ấy lại!”

Sau khi Azure hét vào mặt mấy người lính trung niên, người mà bỗng nhiên đổi sang giọng nữ tính và cúi người xuống, “Ôi, sợ quá đi,” họ cười sặc sụa và rời đi. Khúc khích cười trước gương mặt đỏ bừng của Azure, Marianne dẫn con ngựa của cô tiến về phía anh và gọi anh lại.

“Nelly đang phàn nàn, cậu biết đấy. Cô ta than ở tuổi của cậu mà chẳng có một mảnh tình vắt vai...”

“Chị…! Chị chỉ cần đi và…!”

Nelly là tên của chị gái Azure, và cũng là người hầu gái đã phục vụ Marianne từ nhỏ. Khi chị ta từng không ngừng đau buồn vì mình đã quá tuổi cập kê thì gần đây, chị kết hôn và bắt đầu lên mặt. Mặc dù Azure sẽ chẳng bao giờ dám nói to ra. Đấy sẽ chỉ là anh ta hành động như một kẻ thất bại đau khổ, và chồng của chị ấy, người đã trở thành anh rể của Azure là một người tốt đến mức anh không thể đưa ra nổi một lời phản đối. Anh thậm chí còn cảm thấy thảm hại khi mình từng cố gắng.

“Nhưng nghĩ đến việc cái con ngốc đó có thể tóm được một người đàn ông tốt như vậy. Có lẽ ta nên thử cho cô ta bị mọc sừng.” (ngoại tình với chồng cô ấy)

“Tiểu thư Reheath, xin hãy giữ trò đùa của người ở mức độ vừa phải…”

“Ha ha ha, ta biết, ta biết.”

Nữ Thần Chiến Tranh Maria cười vui vẻ. Đó là thói quen xấu của cô, hoặc cũng có thể là dấu ấn của một anh hùng, nhưng bất kể trường hợp nào, khi nói đến vấn đề tình cảm, cô đưa mọi thứ đến một mức độ không thể tưởng tượng được. Nếu từ “mọc sừng” phát ra từ miệng cô, cô sẽ thực sự làm điều đó, nhưng chỉ khi nó liên quan đến Nelly, đó sẽ trở thành “không thể,” những người hiểu cô có thể chắc chắn với điều đó. Bản thân Marianne chắc chắn sẽ phủ nhận nó. Như mọi khi, cô sẽ gọi Nelly bằng “con ngốc,” “đồ ngu,” “đáng sợ.” Nhưng nếu ở với cô ấy đủ lâu để chứng kiến mối quan hệ giữa Marianne và Nelly, thì nó rõ ràng như ban ngày. Sự thật là… “Marianne vô cùng trân trọng và yêu thương Nelly.”

Thực lòng, Marianne trân trọng Nelly đến mức độ hoàn toàn không hề cường điệu khi nói cô yêu cô ấy. Cho dù cô có xấu miệng đến mức nào, Nelly sẽ dễ dàng cười và bỏ qua, nó chỉ là một trò đùa nhẹ giữa hai người bạn đáng tin cậy, và cô chắc chắn sẽ không bao giờ hại Nelly, hay nói ra bất cứ cái gì tổn thương đến cô ấy.

Cái thời điểm một thằng thiếu gia ngu ngốc nào đó cố gắng đụng tay vào Nelly, Marianne thực sự rất đáng sợ.

Khi Marianne và Azure tình cờ có mặt ở hiện trường, nhìn thấy quần áo rối bù và những giọt nước mắt của Nelly, Azure ngay lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra và cơn giận dữ của anh buộc anh phải rút ra thanh kiếm ở thắt lưng. Nhưng anh không thể. Thực ra là anh không cần.

Tên quý tộc đang cố gắng chạy trốn trong sợ hãi trước sự xuất hiện của Marianne và Azure, ngay khi hắn ta vừa mới bước một bước đã biến thành một cục thịt.

Azure không thể nhìn thấy gì. Tất cả những gì anh nghe được là tiếng cạch từ thanh kiếm của Marianne trở về với bao kiếm của nó, và chỉ đến lúc đó anh mới nhận ra rằng, một con người vừa mới bị xẻ ra thành nhiều mảnh nhỏ với một tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Marianne, bằng thanh kiếm của mình, chém với một tốc độ vượt quá giới hạn của con người, nhưng hiện tại, “Không sao đâu,” “Ngươi có sợ không?” cô ấy đang cố gắng an ủi Nelly. Hình bóng của Nữ Thần Chiến Tranh, Azure nhớ lúc đó giống như của một cô gái nhỏ đang bám lấy mẹ cô ấy. Marianne không muốn Nelly chịu bất kì nỗi buồn hay tổn thương nào. Thậm chí có thể nói rằng cô ấy rất sợ chuyện như vậy sẽ xảy ra.

Từ đó trở đi, có một vài quý tộc, chẳng hạn như cha của cái thằng ngu nào đó đã tạo ra một vài vụ ồn ào nhằm kéo cô xuống chân mình, nhưng mấy tiếng hót của lũ hèn hạ kia đã ngay lập tức bị cho câm lặng bởi quyền lực, gia tài và hơn tất cả, tài hùng biện vô cùng bạo lực của cô.

“Vì ngươi, số lượng công việc của ta lại gia tăng nữa rồi, Nelly ngu ngốc.”

“Ow, ow, ow! Má của em, má của em sắp rơi ra rồi! Nhưng thế này cũng không tệ!”

“Nelly, ngươi đúng là rất đáng sợ!”

Azure thích nhìn ngắm hai bọn họ từ một bên và nghĩ, “Chà, tôi đoán là anh ta sẽ ổn thôi,” anh vẫn còn nhớ Marianne đã lặng lẽ cầu nguyện cho đám cưới của Nelly. Có lẽ anh rể của anh là người đàn ông được Nữ Thần Chiến Tranh công nhận nhất cả nước, đó có thể thấy Marianne trân trọng Nelly như thế nào.

Nhưng đó là một câu chuyện khác!

Tại sao lại thông báo cho sĩ quan chỉ huy của em trai về việc anh còn là trai tân, chị gái ngu ngốc!?

“Ha ha ha! Đừng lo, tôi chắc chắn cậu sẽ tìm được một cô gái tốt sớm thôi, Azure! Nếu là chuyện tình cảm, thì khi chúng ta trở lại, tôi sẽ đưa cậu đến một quán tốt. Tôi tình cờ là một chuyên gia trong mấy thứ như vậy đó.”

Azure không thể ngắm nổi cái mặt cười toe toét của Marianne nữa, thật xấu hổ. Sao cô không giết tôi luôn đi? Không, chờ đã, nếu tôi chết ở đây, nó sẽ giống như là vì tôi chết trận, điều này thật khó chịu, vậy nên hãy về nhà trước và nói một tiếng với chị gái trước khi tự kết liễu đời mình.

Hoàn toàn không biết gì về cách nghĩ vô cùng tiêu cực của Azure, Nữ Thần Chiến Tranh bắt đầu kêu lên khẩu lệnh.

“Nào, giờ chính là thời gian săn bắn của chúng ta! Đây sẽ là một cuộc săn chó tuyệt vời! Các quý ông, hãy cầm lấy vũ khí của mình nào!”

Trong tiếng thét vang trời đó, dù trong đầu họ có trả lời có hay không, sĩ khí của cả quân đội đã được nâng lên đáng kể. Vẫn còn đang giữ gương mặt đỏ bừng, Azure dần bình tĩnh lại, chuyển sang vẻ mặt trang nghiêm của một chiến binh và duỗi thẳng lưng mình. Marianne bên cạnh anh đã hoàn toàn biến đổi so với trước đây, cầm lấy thanh kiếm ngắm về phía trước, góc miệng nhướng lên như một con sư tử và rồi thả một quả bom cực lớn ở cuối cùng.

“Hoặc nếu cậu muốn, tôi có thể trực tiếp “giúp” cậu khi chúng ta trở lại. Azure.”

Azure lại một lần nữa phụt nước miếng.

Bỏ cho anh một cái liếc, Marianne nhanh chóng chạy ra tiền tuyến một mình “Yahoo, Mariannne Phull Reheath sẽ là người đầu tiên,” cô gào lên.

Chỉ huy quân đội mà dẫn đầu đoàn quân thường là việc mà một người điên sẽ làm nhưng, “Đó là Marianne Phull Reheath mà,” cái sự thật rằng ngay cả việc làm điên rồ như vậy cũng được chấp nhận mới xứng đáng với cái danh Nữ Thần Chiến Tranh.

Nhưng thay vì lo lắng trước cái khung cảnh điên cuồng trước mặt, Azure lại cảm thấy mâu thuẫn hơn vì cái quả bom mà cô vừa quăng.

… Tôi có thể trực tiếp “giúp” cậu. Giúp gì cơ? Không, ý cô là…

Lời tuyên bố trước đó của Marianne vang vọng qua bộ não của anh, những suy nghĩ hỗn loạn đó quay vòng vòng trong đầu khiến cho khuôn mặt Azure trở nên ửng đỏ.

“Ồ nhìn kìa, thằng bé đỏ mặt.”

“Ufufu, Azure, thật dễ thương.” “Khi chúng ta quay trở lại, Maria the F*cker sẽ ăn cháu nó mất, tôi hiểu rồi.” “Tôi hy vọng cậu bé sẽ không bị tổn thương bởi nó.”

“Mấy người có muốn bị tôi giết trước khi tiếp cận được địch không?”

Quá giới hạn của sự phẫn nộ, sự phấn khích và cơn giận dữ, một mạch máu trong mũi của Azure nổ tung khi anh thét lên giận dữ. “Eek, Azure nổi điên rồi,” “Chạy đi, chạy đi, chà đạp kẻ thù đến tận cùng trái đất!” những đồng chí xung quanh cười khúc khích khi họ chạy ra chiến trường.

“Ah, chết tiệt!”

Chùi lấy dòng máu cam đang chảy trên mũi, Azure kéo con ngựa của mình để chạy theo họ. Không đời nào anh lại thua cuộc chiến này, huống chi là chết.

Anh chắc chắn sẽ sống sót trở lại, phàn nàn với chị gái của mình, cầu xin anh rể kiềm chế chị ta bằng cách nào đó, và rồi… và rồi… với Marianne…

“… Nó không dừng lại.”

Trận chiến ngày hôm đó là một chiến thắng áp đảo của quân đội hoàng gia do Marianne dẫn đầu, và trong suốt toàn bộ cuộc chiến, người ta nói rằng mũi của chàng hiệp sĩ trẻ Azure không ngừng chảy máu.