Vào ngày đó, tôi, Marianne Phull Reheath đã chết. Đó là một cái chết cực kì dứt khoát. Chiếc máy chém làm việc mà nó phải làm và tôi đã ngay lập tức thăng thiên.

Ah, chỉ cần nhớ lại việc đó đã khiến tôi thấy bệnh.

“Urrrrggh.”

“Tiểu thư!?”

Khi tôi đang nôn mửa, nhìn thấy cái cách mà hầu gái của tôi, Nelly hoảng sợ rất chi là *lauabuuooagh.* [note8346]

Và chờ đã, thật hoài niệm, tôi đã không gặp Nelly từ rất lâu rồi. Có lẽ là phải đến mười năm?

Phải rồi, mười năm.

Tôi đã bị xử tử bởi tội phản quốc, nhưng đến lúc hành hình thì tôi lại đang nôn ọe trong cái nhà mà tôi từng sống mười năm về trước? Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Nhưng mấy cái máy chém đó, bạn biết không. Tất cả những gì tôi làm chỉ là tiết lộ vài bí mật quốc gia cho quân địch để tiếp tục sống theo cách của mình, nhưng luật của cái quốc gia này thực sự nghiêm khắc quá đi.

Dù thế nào đi chăng nữa, cái gì đã qua thì hãy cho nó qua đi. À không, tôi đoán là nó vẫn quan trọng.

Nhìn thật kĩ cánh tay mình, tôi có cảm giác rằng chúng đã bé đi và trở nên dễ thương hơn so với những gì tôi nhớ. Có nghĩa là giống như một câu chuyện cổ tích, nó không chỉ đơn giản là tôi đã được trở về quá khứ mà ngay cả cơ thể tôi cũng đã được quay ngược lại mười năm về trước.

Cũng có thể đây chỉ là một giấc mơ… cuộc đời của tôi đang được tua lại ngay trước mắt…

Nó chỉ, mà thôi, dù đây là mơ hay hiện thực, nó cũng chẳng thay đổi được những gì mà tôi sắp làm.

“Tiểu thư, người đã bình tĩnh lại?”

“Một chút, cảm ơn ngươi, Nelly.”

Lòng biết ơn đột xuất của tôi hẳn là lí do khiến Nelly phải trợn tròn mắt lên ngạc nhiên.

Không, hẳn rồi, tôi đoán đó là một phán ứng thông thường. Trong một khoảng thời gian ngắn, tầm khoảng này, tôi đã từng là một con nhãi hư hỏng.

Sự nóng tính của tôi sau này sẽ thay đổi, nhưng hồi đó, tôi vẫn còn là một con bé trung thực hoàn toàn không biết diễn xuất là gì…

Theo như những gì tôi nhớ, tôi đã khiến cho Nelly thôi việc chẳng vì lí do gì. Kể từ đó, người hầu của tôi có thay đồi một vài lần, nhưng nhìn lại thì Nelly vẫn là người có năng lực nhất. Tôi không nghĩ mình sẽ đuổi việc cô ta lần này, và có lẽ tôi nên cố gắng cư xử như một đứa trẻ tốt để cô ta không chạy mất.

“O… oh…”

Vì một vài lí do, Nelly bắt đầu run rẩy, nên tôi nghĩ rằng cô ta sắp khóc đến nơi.

“Sa-sao vậy, Nelly!?”

“Nghĩ đến một ngày tiểu thư cuối cùng cũng có thể biểu lộ lòng tốt của một con người… Em… Em chỉ cảm thấy rất hạnh phúc…”

Oy, cô quá thô lỗ rồi đấy. Cô nghĩ tôi là ai chứ? Là chủ nhân của cô đấy, biết không? Tôi chắc rằng mình không sai khi suy nghĩ lại việc sa thải cô ta.

Còn hiện tại, tôi đợi cho Nelly ngừng khóc trong lúc suy nghĩ về tương lai của mình.

Bỏ qua việc quay ngược thời gian này là mơ hay ảo ảnh, có việc mà tôi phải làm.

Phải rồi, tránh xa cái máy chém.

Bởi vì cái gì mà tôi phải sống rồi lại chết lần nữa chứ? Tôi đã nắm giữ được toàn bộ hiểu biết về tương lai trong tay mình. Vậy nên chỉ cần biết rõ lí do, việc tránh khỏi cái chết của mình sẽ rất dễ dàng. Cho dù tôi chỉ vừa nôn xong.

“Xi-xin lỗi, tiểu thư. Em bị bất ngờ mất kiểm soát…”

“Không, không sao đâu Nelly. Ai cũng có những giây phút họ muốn khóc.”

“Waaaah, người thật kì lạ, tiểu thư! Lòng tốt của người khiến em vinh dự đến nổi cả da gà!”

Tôi sẽ giết cô ta trong một ngày nào đó không xa.

Ngay khi tôi nghĩ rằng cô sẽ dừng khóc thì cô ta bắt đầu kéo mạnh tay áo của bộ đồng phục hầu gái, lộ ra cánh tay của mình, “Thấy không, tiểu thư nhìn này!” Tôi lờ cô ta đi và nghĩ về những gì mình phải làm. Tôi sẽ phải tìm một thời điểm thích hợp để giết cô sau.

Nếu chỉ cần tránh cái máy chém thôi thì không khó. Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn là con gái của nhà Reheath cao quý, và chỉ cần tôi cư xử như một đứa trẻ ngoan, biết kiềm chế khi cần thiết, tôi khá chắc rằng mình có thể có một cuộc sống yên ổn và đường hoàng.

Dành những năm tháng tuổi trẻ như một vị tiểu thư tốt bụng dịu dàng mà tất cả mọi người sẽ phải mỉm cười mỗi khi gặp mặt, nếm trải tuổi thanh xuân ngọt đắng trong học viện quốc gia, kết hôn với người chồng tương lai với tư cách là một người vợ nết na thùy mị, tuổi già thì sống trong yên bình, được bao quanh bởi con cái và cháu chắt…

“… Có cái *beep* bố mày mới chấp nhận.”

“Hooray! Tiểu thư của mọi khi đã trở lại!”

Ah, thế không ổn. Khi tôi cố gắng tưởng tượng ra một bức tranh mờ nhạt về tương lai, tôi vô thức bộc lộ ra cảm xúc thật của mình. Vì một vài lí do, Nelly lại trở nên hân hoan, và cô ta thực sự rất đáng sợ. Ừm, hãy cứ để Crenelly (Creepy Nelly-Nelly Đáng Sợ) thương mến ở một bên, và thanh lọc cái viễn cảnh tương lai chết tiệt kia ra khỏi đầu tôi. Bằng cách nào mà bi kịch lại có thể khiến tôi phải sống trong một cuộc sống tầm thường và nhàm chán chứ? Đừng coi thường Marianne Phull Reheath!

Tôi không nên là người phải nói điều này nhưng tôi là một nhân vật phản diện hoàn toàn thuần túy. Tôi xa xỉ, xấu xa và dâm đãng. Nếu có một người đàn ông mà tôi thích, tất nhiên tôi sẽ “đụng” vào anh ta bất kể anh ta đã lập gia đình hay chưa. Miễn là tôi thích họ, tôi sẽ biến họ thành đàn ông hoặc đàn bà. “Khi mà Marianne Phull Reheath đi dạo trên phố, người dân dừng làm việc, những ông già đứng thẳng và những chàng trai trẻ trở thành đàn ông,” bài hát rong về tôi thực sự rất nổi tiếng.

Tôi chỉ rất yêuuuu những gì mà tôi muốn! Đó chính là bản chất tự nhiên của Marianne Phull Reheath, và cho dù tôi đã quay trở lại mười năm về trước, điều đó sẽ chẳng thay đổi. Vậy mà các người cho rằng tôi sẽ trở nên tốt bụng? Sống trong tuổi xuân ngọt ngào? Hạnh phúc về già? Mấy người khiến tôi lạnh cả sống lưng rồi!

Nhưng, đó chỉ là tùy trường hợp. Không phải là tôi ngu ngốc đến mức chưng bày hết tính xấu ra. Nếu là để săn đàn ông, tôi sẽ diễn, và nếu như để lừa dối phụ nữ, tôi thậm chí có thể trở nên dịu dàng. Mặc dù đến cuối cùng, tôi lại đần độn đến mức chết đi vì một cái máy chém, hahaha! Có lẽ tôi đã hơi tự do rồi, vâng.

Mặc kệ trường hợp nào. Hãy cứ tiếp tục diễn và sống tự do cho đến khi tôi không còn bị gán tội phản quốc lần này. Chẳng cần sợ hãi làm gì, tôi đã biết những gì sẽ xảy ra trong mười năm sắp tới, nó sẽ dễ như ăn bánh thôi. Tôi sẽ chiến thắng số phận, guahaha.