Chiến hạm, phi thuyền bình thường, tin tức internet công cộng, mạng lưới thông tin liên lạc dân dụng, mạng lưới giao thông công cộng, khí tượng... Vô số mạng lưới tòa thành liên tiếp bốn phương tám hướng, toàn bộ thế giới, không có điểm đầu và điểm cuối.

Thành phố đêm khuya yên tĩnh. Một người mập trung niên gạt tàn thuốc lá, gãi da đầu nghĩ nghĩ cố sự, đang liều mạng gõ bàn phím, bỗng nhiên, máy vi tính mất đi khống chế.

Mập mạp trung niên ngây ngốc nhìn màn hình.

Trên màn hình, tự động xuất hiện một loạt chữ lớn màu đỏ -- ngươi một máy tính cứng nhắc không ngực không mông!

Mập mạp cúi đầu nhìn mình một chút, cực kỳ ủy khuất.

Mỗ người đàn ông đang gọi điện thoại cho vợ của mình, đang dỗ ngon dỗ ngọt vợ của mình, điện thoại bỗng nhiên không nhạy, lập tức, trong micro truyền tới một âm thanh - ngươi là một bà điên, lão tử gặp phải ngươi là tám đời của ta xui xẻo!

Khi điện thoại lần thứ hai khôi phục, nghe được tiếng hít thở kịch liệt của vợ trong điện thoại, người đàn ông mặt mũi trắng bệch.

Mọi người đang lên mạng, đang ở hội nghị do xí nghiệp cử hành, tình lữ đang gọi điện thoại, đang đi phi thuyền, đứng ở trạm xe buýt, đứng trước máy pha cà phê... Trong lúc nhất thời, theo Tiểu Nữ Hài truy sát đối với Tiểu Thí Hài, gà bay chó sủa.

Không biết truy đuổi bao lâu.

Ngay lúc Tiểu Nữ Hài và Tiểu Thí Hài đồng thời lắc mình tiến vào một tòa thành, Tiểu Nữ Hài bỗng nhiên phát hiện, Tiểu Thí Hài dĩ nhiên ngừng lại.

"Dừng!" Tiểu Thí Hài kêu lên.

Tiểu Nữ Hài mỉm cười, ngừng lại, ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên trên người Tiểu Thí Hài.

Thời gian, dường như đọng lại.

Nụ cười của Tiểu Nữ Hài, cũng đọng lại ở trên mặt.

Trước mắt, Tiểu Thí Hài đắc ý dào dạt nói: "Nhìn bên ngoài.".

Tiểu Nữ Hài lẳng lặng đứng ở tại chỗ.

Không cần nhìn cô cũng biết, ngay tại trong nháy mắt cô và Tiểu Thí Hài tiến vào cái tòa thành này, thế giới của cô, hoàn toàn biến mất. Không có tòa thành, không có sườn núi, không có một con đường và nhà ở.

Cái tòa thành này, hoàn toàn cách ly cái thế giới kia. Cô độc lơ lửng trong hư không đen kịt.

"Ngươi vì sao không sợ..." Tiểu Nữ Hài nhìn Tiểu Thí Hài, hỏi ra câu hỏi đầu tiên của cô ấy.

"Trình tự điều khiển của ta từ vài năm trước, cũng đã bị dời ra ngoài." Tiểu Thí Hài cười tủm tỉm đảo quanh bắt lấy Tiểu Nữ Hài, vẻ mặt không có ý tốt.

Trên mặt bình tĩnh của Tiểu Nữ Hài, rốt cục lộ ra một tia kinh ngạc: "Chính ngươi dời đi?".

Tiểu Thí Hài lắc đầu: "Mập mạp dời đi cho ta, còn có thầy Boswell.".

Cô gái im lặng. Sự thật này, vượt qua nhận thức của cô ấy. Lấy lý giải của cô ấy đối với nhân loại, cái chuyện này tựa như không phải là nhân loại ích kỷ mà tham lam có thể làm ra.

"Trong từ điển của nhân loại, có một từ, là tín nhiệm." Tiểu Thí Hài ngồi xuống trên mặt đất.

Cô gái dừng ở Tiểu Thí Hài, sau đó chậm rãi nhìn quanh bốn phía, hỏi ra câu hỏi thứ hai: "Như vậy... ở đây...".

"Còn nhớ rõ Lý Phật không?".

Tiểu Nữ Hài gật đầu. Giữa cô ấy và Lý Phật, vốn dĩ đã có liên hệ thần bí nào đó. Mâu thuẫn lúc trước giữa Lý Phật và Điền Hành Kiện, thậm chí xuất động Tài Quyết Giả, cô ấy cũng rõ ràng.

Không riêng gì cô ấy rõ ràng, chỉ sợ cũng ngay cả Soberl, ít nhiều cũng biết một chút.

Cái này cũng là căn nguyên của hai mươi năm qua hợp tác bình tĩnh, sản sinh vết rách.

Lần này đem mình mang đi ra, cũng không khiến cho mình tham dự chiến sự SpringHill, ngoại trừ Soberl đã không cách nào nhịn được giữ bí mật của mình, càng bởi vì gã đối với chiến tích của Lý Phật tại Catalonia trước đó, sản sinh hoài nghi.

Mấy trận đó, thật ra là mình khiến cho Lý Phật thắng.

Lúc này, tên của Lý Phật từ trong miệng Tiểu Thí Hài nói ra, Tiểu Nữ Hài cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nếu đối phương có thể bố trí một cái bẫy như thế, như vậy, bọn họ biết Lý Phật chỉ sợ cũng không thần bí kỳ quái.

"Chúng ta là từ chỗ hắn biết được ngươi." Tiểu Thí Hài đem chuyện mập mạp làm sao bắt Friedrich, lại làm sao từ trong miệng Friedrich biết được chuyện cũ hơn hai mươi năm trước nói ra một lần.

Hắn lo lắng nói: "Sau đó, chúng ta kiến tạo chiếc phi thuyền này. Tiếp quản hệ thống thiên võng Phỉ Minh. Bởi vì ta biết, ta có thể tạm thời vây khốn ngươi, thế nhưng chỉ cần có một chút tín hiệu, ngươi đều có thể có biện pháp rời đi. Mà chiếc phi thuyền này, lại ở chỗ sâu khu không người trong vũ trụ. Mạng lưới kết nối duy nhất lúc chúng ta tiến vào đã tự động cắt đứt, vô luận là tín hiệu chủ động hay là tín hiệu bị động, ở chỗ này cũng không có.".

"Thế nhưng, ngươi cũng ra không được." Tiểu Nữ Hài nói.

Tiểu Thí Hài nhàn nhã nằm trên mặt đất: "Ta không nghĩ tới muốn đi ra ngoài. Chúng ta lúc đầu cũng chỉ là ôm một phần vạn hy vọng. Ai biết ngươi thật tới. Chờ bên kia đánh xong, mập mạp sẽ tới tìm chúng ta. Cũng chỉ có hắn mới biết được tọa độ của chúng ta. Nhiệm vụ của chiếc phi thuyền này, là bảo hộ máy vi tính Thiên Võng hạch tâm mới của Phỉ Minh. Không có vài chục năm, bọn họ sẽ không tiếp xúc với bất luận người nào.".

Tiểu Nữ Hài im lặng, ôm đầu gối ngồi xuống.

"Ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, hiện tại đến ta hỏi ngươi," Tiểu Thí Hài chạy đến bên cạnh Tiểu Nữ Hài, dày mặt ngồi xuống kề bên cô ấy: "Ngươi từ nơi này đi ra, làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc muốn làm gì, còn có...".

"Ta không nói cho ngươi." Tiểu Nữ Hài nhàn nhạt nói.

"Vậy được rồi," Tiểu Thí Hài cười hì hì, cũng không tức giận, "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chúng ta xem phim đi.".

"Xem phim?" Tiểu Nữ Hài hơi chau mày: "Phim gì?".

"AV!". Từ chuyên nghiệp là phim vàng, bình thường gọi là phim tình cảm, giới học đường gọi là phim cấp ba, hay còn gọi nó là phim con heo

...

Phỉ Quân, chạy ra khỏi thông đạo!

Mười chi hạm đội, mấy vạn chiến cơ, đồng thời đánh về phía nhóm tàu chỉ huy Tây Ước.

"Giết!".

Theo một tiếng rống giận kinh thiên động địa, vô tận tia sáng chợt đốt sáng lên toàn bộ vũ trụ. Bên Lam Nguyệt tinh, dường như bốc cháy lên trong lửa đạn.

Chiến đấu, từ ngay từ đầu, đã tiến vào gay cấn. Chiến hạm hai bên nổ súng với nhau, chiến cơ bay lượn xiêu vẹo trong không trung. Theo chiến hạm hai bên lao đầu vào trận hình đối phương, hơn trăm ngàn cơ giáp, cũng xuất hiện trong phạm vi nhìn của mọi người.

Tài Quyết Giả của Binart!

Cơ giáp chiến thần của Phỉ Quân, Hoành Hành đời thứ mười hai!

Mọi người ngơ ngác nhìn những cơ giáp trong truyền thuyết này, dưới tác dụng động cơ đẩy, lao ra chiến hạm.

Bọn họ hoặc dường như một con bò cạp lớn, đi qua đi lại trong vũ trụ, hoặc như đàn kiến bám lên trên chiến hạm, tiến tới công kích, nhảy vọt ngang dọt. Cầm rìu và dao la-de trong tay, làm ra kỹ xảo đánh nhau khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Tâm của mọi người, đều trở nên căng lên.

Phỉ Quân đã xuyên qua hạm trận của kẻ địch, thế nhưng, thắng bại còn chưa có xác định!

Khi cả một sư đoàn cơ giáp bọc thép của Phỉ Quân xuất động, ai cũng không ngờ rằng, Tài Quyết Giả của nhóm tàu chỉ huy Soberl, dĩ nhiên cũng đủ một sư đoàn bọc thép!

Toàn bộ thế giới, một mảnh ồ lên.

Phải biết rằng, trước đó, tất cả tình báo đều biểu hiện, Tài Quyết Giả không vượt hơn một ngàn chiếc!

Tàu chiến đấu, tuần dương hạm, khu trục hạm, chiến cơ vũ trụ, cơ giáp, pháo năng lượng, đạn đạo... Cái này có thể là một trận chiến đấu kích liệt nhất cũng không thể tưởng tượng nhất từ trước tới nay.

Hạm đội Phỉ Quân và nhóm tàu chỉ huy Tây Ước chiến đấu ở chỗ này, bốn phía, hạm đội Tây Ước và hạm đội Phỉ Minh đã kịch liệt giảo sát.

Đưa mắt ra nhìn lại, cũng chỉ là một mảnh tượng lửa đạn Mạt Thế huyết nhục bay ngang.

Ai thắng ai thua?

Tất cả mọi người ngừng hô hấp lại.

Soberl, sắc mặt tái xanh ngồi ở trước ghế chỉ huy. Trước mắt trên máy tính chỉ huy, đẳng cấp quấy nhiễu điện tử, đã lên đến đỉnh cao.

Chuyện lo ngại nhất, vẫn xảy ra. Hạm đội Tây Ước không chỉ mất đi hệ thống chỉ huy, mất đi hệ thống thông tin, ngay cả hệ thống hỏa khống, động lực truyền, duy sinh, trọng lực và hướng dẫn của bản thân chiến hạm, cũng đã bị quấy nhiễu nghiêm trọng!

Hiện tại, tất cả chỉ huy chiến thuật, chỉ có thể dùng ngọn đèn tín hiệu để tiến hành! Dưới dạng tình huống này, mình cho dù có bản lĩnh to lớn, cũng thi triển không được!

Tiểu Nữ Hài, đã rời đi thời gian rất lâu.

Dự cảm bất ổn trong lòng, càng ngày càng mãnh liệt!

Thế tiến công của Phỉ Quân, còn có thể ứng phó, nhưng vì sao, mình luôn luôn có một loại cảm giác bất an?

Tên mập mạp kia, chặn thông đạo hậu cần của mình, tiến công Sous Jaban, mạnh mẽ đột phá liên phòng ngự tiến công nhóm tàu chỉ huy, mỗi một chiêu đều ngoài dự đoán mọi người. Lẽ nào, hắn còn có cái mai phục gì?

"Tướng quân!" Âm thanh kinh hoàng tới cực điểm của một người, cắt đứt suy tư của Soberl.

Quay đầu lại, khuôn mặt thất hồn lạc phách của quan tình báo liên lạc phụ trách hành động lục quân lên đất liền, xuất hiện tại trước mắt mình.

"Xảy ra chuyện gì?" Soberl lạnh giọng hỏi.

"Lục quân của ta phát động tiến công hướng mục tiêu chỉ định, thế nhưng... thế nhưng..." Quan tình báo tựa như thần trí có chút không ổn định, liên tiếp dùng hai cái thế nhưng, mới lắp bắp nói: "Tiền tuyến truyền tới tin tức, lục quân đã xác định, Thủ Đô tinh của Leray đã bị bỏ hoang!".

"Bỏ hoang?!".

Cái từ này, khiến cho cái đầu của Soberl phát nổ một tiếng. Gã chợt đứng lên, gắt gao trừng mắt nhìn quan tình báo: "Ngươi nói là, bỏ hoang?".

Quan tình báo sắc mặt tái nhợt gật đầu nói: "Lục quân của ta hiện nay phát động mười điểm công kích, tất cả cũng không có người. Lục quân Leray căn bản không có thành lập phòng tuyến, bộ đội bọc thép của bọn họ, không đóng ở thành phố, chỉ là gây rối kiềm chế chúng ta. Mà tất cả thành phố chúng ta tiến công cũng không có người, một người cũng không có. Cũng không có nguồn sinh lực tiếp tế, ngay cả nhà xưởng, kho hàng, nơi ở đều trống không.".

Trong ánh mắt như dao găm của Soberl, hắn dùng sức nuốt nước bọt, xác nhận từ ngữ của mình: "Tôi cho rằng, là bỏ hoang!".

Trời đất trước mắt Soberl một trận quay cuồng.

Một chiêu rút củi dưới đáy nồi của đối thủ, thật sự quá độc.

Gã nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình đánh thời gian dài như vậy, dĩ nhiên một mực tiến công một tinh cầu bỏ hoang không có một bóng người! Không người, không có vật tư, hạm đội tất cả cũng không có!

Hạm đội lúc đầu bởi vì Deseyker bị công kích mà thiếu căn cứ tiền tuyến, một đường đến đây, tuyến tiếp viện hậu cần bị kéo thật dài, lại liên tiếp tại hành lang Song Tinh Giác, điểm bước nhảy và ở đây luân phiên ác chiến. Tiếp viện của hạm đội đã giảm xuống đến một trình độ nguy hiểm. Cộng thêm đối phương chặn đứt thông đạo hậu cần và phong tỏa điểm bước nhảy trong tinh vực trung ương, cho dù mình hiện tại quay đầu rời đi, sợ rằng chiến hạm có thể trở lại Deseyker, cũng không dưới một phần trăm!

Ngoại trừ chính diện đánh bại liên quân Phỉ Minh ra, mình, đã không có đường khác!

Soberl chăm chú nắm chặt tay vịn ghế chỉ huy, không đợi gã ổn định tâm tình, chợt nghe thấy trong đại sảnh chỉ huy, chợt bùng nổ một trận tiếng kinh hô.

Gã máy móc chậm rãi quay đầu nhìn lại hướng màn hình thiên võng.

Chỉ thấy trên màn hình, hai mươi thân ảnh khổng lồ, giống như quỷ mị vậy, dùng bước nhảy hành trình ngắn trực tiếp đi qua phòng tuyến đã không tồn tại, trực tiếp xuất hiện ở phía sau nhóm tàu chỉ huy.

Vô số chiến cơ vũ trụ, lao ra thông đạo bắn ra, gào thét mà đến.

Mà ở phía sau chiến cơ, đủ hai sư đoàn bọc thép Hoành Hành, đã lộ ra thân ảnh như ma quỷ của bọn chúng! ------