Edit: Boringrain

Bạch Luân Thành, tổng bộ Vô Tình các

Bóng lưng Giang Dĩ Bác đứng hiên ngang trong đại sảnh của Vô Tình Các. Hắn thản nhiên ngước nhìn Phong Cô Tình ngồi ngả ngớn trên nhuyễn tháp, ôn hòa nói: “Phong các chủ đã rảnh rỗi gặp Giang mỗ rồi cơ đấy!”

Tuy gương mặt tuấn lãng của Phong Cô Tình vẫn giữ vẻ cười cợt, nhưng đôi con ngươi đen nhánh lại nhuốm phải hàn băng, sáng quắc, lạnh lẽo không ai dám nhìn thẳng, đương nhiên không ai đó không bao gồm Giang Dĩ Bác.

Hai nam nhân từ phong thái đến tướng mạo đều vô cùng xuất chúng, lại đang đưa mắt gườm nhau.

Rồi khẽ đảo mắt một cái, Phong Cô Tình bèn cất tiếng: “Khiến Giang Dĩ Bác nợ ta ân tình còn nghĩa lý hơn là nhận bạc của ngươi.” Tuy hắn không giàu có như Giang Dĩ Bác, nhưng số bạc hắn kiếm được đã đủ cho hắn tiêu cả đời không hết. Hơn nữa, bạc tiền là thứ Giang Dĩ Bác không thiếu nhất, lấy đi chút bạc còm ấy, sao có thể khiến Giang Dĩ Bác tiếc nuối, cho nên… Hắn phải suy nghĩ một ngày mới có thể đưa ra quyết định này.

Nghe Phong Cô Tình nói vậy, Giang Dĩ Bác chẳng hề tỏ ra sửng sốt, nhét lại cây quạt vào ngực áo, hắn nhàn nhạt nói: “Vô Tình các nhìn bạc không nhìn người, đây chẳng phải là quy tắc do Phong các chủ đề ra sao?” Thật ra Vô Tình Các chuyên bán mạng người, bạc tiền hẳn không thiếu, Phong Cô Tình đưa ra yêu cầu này hắn cũng không lấy gì làm lạ.

Nhìn bộ dạng nhàn nhã của Giang Dĩ Bác, nét cười cợt trên mặt Phong Cô Tình bỗng thay bằng vẻ u ám: “Giang Dĩ Bác, ta thật không hiểu, ngươi có chỗ nào tốt hơn Phong mỗ?” Kiếp này hắn với nàng vô duyên vô phận, lỡ bước một lần, ôm hận một đời. Nhưng chẳng phải Giang Dĩ Bác cũng bỏ lỡ một lần đó sao? Vì sao kết quả lại được vẹn tròn viên mãn? Là bởi ông trời quá thiên vị chăng?

Giang Dĩ Bác cụp mi che ý cười trong đáy mắt, khóe môi cong lên, hắn thản nhiên ngồi xuống ghế, không để ý đến ánh mắt chằm chằm lãnh liệt của Phong Cô Tình.

“Giang mỗ hiểu rõ trái tim mình muốn gì, nỗ lực theo đuổi đến cùng. Đây chính là nguyên nhân Phong các chủ bại dưới tay Giang mỗ. Không biết ta trả lời vậy, các chủ có hài lòng không?” Năm đó Phong Cô Tình vì báo ân mà chọn làm tổn thương nàng, hậu quả thế nào hắn phải tự mình hứng lấy.

Vô Tình Các làm việc không nhìn người, nhưng thân tại giang hồ, quy tắc không liên hệ với triều đình đã là luật bất thành văn, nếu không phải vì nguyên cớ đặc biệt, Vô Tình các sẽ không nhúng tay vào chính biến triều đình.

Phong Cô Tình cụp mắt che đi tình tự trong đó, đoạn lâu sau hắn mới nói: “Ngươi về đi, nhưng nhớ cho kỹ, là các ngươi nợ Phong mỗ ân tình, ngày nào đó, nhất định Phong mỗ sẽ đến đòi lại.” Tuy lần giao dịch này là ngoài ý muốn, nhưng vì nàng, hắn vẫn bằng lòng tiếp nhận.

Ngẫm kỹ, nàng nợ hắn cả đời, sẽ một đời không quên hắn… Vậy, cũng tốt!

Giang Dĩ Bác đánh giá Phong Cô Tình hồi lâu, ngẫm nghĩ một lát bèn cười nói: “Cũng phải nói trước, về sau muốn đòi nợ, phiền các chủ phải đề ra yêu cầu mà Giang mỗ có thể làm được.” Tuy Phong Cô Tình lần này giúp hắn một chuyện lớn nhưng dễ dàng đáp ứng lại không biết sau này hắn sẽ đề ra yêu cầu oái oăm gì.

Phong Cô Tình nhếch môi hé một nụ cười chẳng ra ý cười: “Đương nhiên.”

Giang Dĩ Bác bèn đứng dậy, thong thả chắp tay: “Vậy Giang mỗ cáo từ.” Phong Cô Tình ‘không rảnh’ tiếp khách, hại hắn đợi tròn một ngày y mới ‘rảnh rỗi’ gặp mặt, bây giờ có nhanh chóng chạy đi, cũng khó có thể về như dự kiến.

….

Ánh trăng trong trẻo thanh khiết như muốn gột rửa cả thế gian trong lớp màng bạc trắng, Thủy Băng Tuyền thẩn thờ đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng đẹp ngần này khiến cho những ký ức mơ hồ khi xưa chợt ùa về khuấy đảo lòng nàng. Những ký ức ấy, quan trọng có, không quan trọng có, khắc cốt ghi tâm có, mờ nhạt cũng có, thảy đều đồng loạt dội vào tâm trí như cơn thủy triều trào dâng.

Mãi đến khi tiếng thở dài thườn thượt thoát ra khỏi cổ họng, nàng mới giật mình hồi tỉnh. Trong giây lát, những ký ức xưa đã trở thành một giấc mộng, xa xôi đến lạ lùng.

Ra khỏi thư phòng.

“Thiếu phu nhân!” Chúng tỳ nữ thấy nàng bèn cung kính hành lễ.

“Thiếu gia đã về chưa?”

“Bẩm thiếu phu nhân, vẫn chưa ạ.”

Hàng mày liễu của Thủy Băng Tuyền bất giác chau lại, nhưng nàng không nói gì, chỉ thả bước đến phòng ngủ.

“Chuẩn bị nước nóng.”

“Dạ, thiếu phu nhân!”

Thủy Băng Tuyền nhíu mày thắc mắc, lẽ ra hắn phải về tới nơi rồi mới phải?…

Nàng cầm chiếc khăn nóng tỳ nữ đưa, đắp lên mặt, đoạn thả mình xuống làn nước ấm.

Tắm xong lên giường, Thủy Băng Tuyền gắng nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy hơi sốt ruột vì giờ này vẫn chưa thấy Giang Dĩ Bác, nhưng nàng dặn lòng phải giữ tinh thần tỉnh táo để có thể ứng phó với những trường hợp ngoài ý muốn.

Đêm về khuya, gió tháng hai không còn cái lạnh buốt giá nhưng vẫn mang hơi hướm mát lành. Hai viên dạ minh châu đặt trong phòng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tựa như có thêm hai mặt trăng soi sáng khắp phòng.

………..

Rốt cuộc Giang Dĩ Bác cũng về tới Bắc thành, cổng thành đóng kín, tường cao ngất ngưỡng, nhưng công dụng của chúng lại chẳng thể phát huy trước hắn.

Như một tia chớp, bóng hình hắn lóe lên rồi biến mất giữa không trung. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: nếu nhanh chân hơn nữa, có lẽ hắn sẽ về trước bình minh.

……

Đến khi Giang Dĩ Bác về tận Giang phủ, trời đã hửng sáng.

Tẩy sạch bụi đường bám trên người, hắn phất tay bảo tỳ nữ lui xuống, còn mình nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng.

Hắn xốc rèm trước giường rồi nằm xuống cạnh nàng.

“Sao về muộn vậy?” Thủy Băng Tuyền lập tức theo bản năng nhích vào lòng hắn.

Giang Dĩ Bác quàng tay ôm nàng, hít hà hương thơm trên người nàng, nhẹ hôn lên mái tóc nàng, dịu dàng nói: “Đã khiến nàng lo lắng rồi.”

“Phong Cô Tình khó dễ chàng ư?” Thủy Băng Tuyền kéo tay hắn làm gối, hậm hực hỏi.

Giang Dĩ Bác lắc đầu, cười đáp: “Ta nghĩ là hắn đố kỵ.”

Thủy Băng Tuyền khẽ mở mắt liếc nhìn nam nhân của nàng cười đắc ý.

Nàng hiểu rõ tâm ý của Phong Cô Tình, nhưng không cách gì đáp lại. Giữa hắn và nàng là bằng hữu thôi còn khó.

Nếu không có chuyện khi xưa, rất có thể họ sẽ có cơ hội trở thành bạn bè, nhưng lựa chọn của hắn đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của nàng.

Về mặt nào đó, nàng phải cảm ơn hắn, dù trải qua lắm hoạn nạn đau khổ, nhưng cho đến giờ, nàng chưa từng hối hận. Cũng vì chưa từng hối hận, nên theo thời gian, sự thù hằn trong lòng nàng đã phai đi ít nhiều.

Sau đó, nàng lại nợ hắn một mối ân tình, không nhờ hắn liều mạng đỡ thay nàng một chưởng, sợ rằng đến Tiểu Miêu nàng cũng không thể giữ được. Từ đó, ân oán giữa hắn và nàng tan biến như bọt biển.

“Nương tử…” Tiếng gọi của Giang Dĩ Bác cắt đứt mạch suy tưởng của Thủy Băng Tuyền.

Hắn đưa tay xoay mặt nàng về phía mình, rồi hôn thật sâu lên môi nàng, ngăn không cho nàng nghĩ đến Phong Cô Tình, lẫn những chuyện cũ không vui.

Mắt phượng khẽ nhắm, cánh tay ngọc quấn lên cổ hắn, Thủy Băng Tuyền rướn môi đón nhận nụ hôn của hắn.

…………………….

Thủy Băng Tuyền hứng thú đánh giá nội dung tờ thiếp trong tay, mắt phượng híp lại. Nam vương Trữ Thiên Dung vô tình không thua gì Trữ Thiên Kỳ, hắn có thể thôn chiếm cả Đông, Tây cảnh cũng chẳng có gì là lạ.

Hơn nữa, hắn gan dạ quyết đoán, quả là tài kiệt đương thời.

“Nương tử, đang xem gì vậy?” Giang Dĩ Bác vừa vào phòng đã bắt gặp hình ảnh nương tử hắn chằm chằm nhìn một tờ thiếp đến xuất thần.

Thủy Băng Tuyền giật mình, thả tờ thiếp xuống, nhún vai đạm nhiên đáp: “Thiếp đang nghĩ Nam vương cũng là bậc anh hùng.” Mà thực ra, con cháu hoàng thất ai chẳng có dã tâm kiêu hùng xưng bá, chỉ trừ… Thiên Hợp.

Giang Dĩ Bác nghe vậy bèn cười hiểu ý: “Luận về tư chất, Trữ Thiên Dung và Trữ Thiên Kỳ không thua kém gì nhau.” Bọn họ đều có hùng tâm tráng trí, lãnh huyết vô tình.

Thủy Băng Tuyền đứng lên, vươn vai nói tiếp: “Cũng luận về tư chất, thiếp thấy Trữ Thiên Khang càng thích hợp với ngôi vị hoàng đế hơn. Hắn đối với Ngọc Nhi yêu thương săn sóc, đối với Thiên Hợp cốt nhục thâm tình, ấy là nhân nghĩa bậc đế vương nên có. Hắn cũng là người quả đoán, lãnh tĩnh, trước đại nghiệp, hắn không đặt tình cảm lên đầu, hắn biết mình đang làm gì, cũng biết mình nên làm thế nào.” Cũng vì thế, hắn có thể dễ dàng hy sinh nàng, cầm chân nàng tại Bắc cảnh. Về lý nàng hoàn toàn có thể cảm thông, nhưng về tình, nàng không thể tha thứ cho hắn.

Trữ Thiên Khang có cái khó của mình, hắn vì bản thân, vì người mình yêu, vì ba quân tướng sĩ mà cân nhắc thiệt hơn, hiển nhiên sẽ lựa chọn con tốt ít tình cảm nhất, là nàng.

Nàng cũng có chỗ bận tâm riêng, vì Tiểu Miêu, vì Dĩ Bác, vì những người nàng quan tâm, cân nhắc thiệt hơn, nàng cũng bỏ qua người ít cảm tình nhất, là hắn.

Dù sao giữa nàng và hắn cũng chỉ có sợi dây kết nối mỏng manh mang tên Thiên Hợp mà thôi.

Giang Dĩ Bác nhướng mày, đôi mắt đen láy thoáng đanh lại, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không: “Xem ra Tuyền Nhi thật coi trọng hắn.” Giọng điệu sặc mùi ghen tuông.

Thủy Băng Tuyền bật cười thích chí: “Giang công tử, vẻ mặt chàng lúc này, sự thực là…” Nói nửa chừng, nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, xem dùng hình ảnh gì để hình dung. “…Rất chua đó!”

(Ở Trung Quốc, người ta ví von việc ghen tuông là bình giấm chua, cho nên ở đây Thủy Băng Tuyền đang chọc Giang Dĩ Bác hay ghen^^)

Giang Dĩ Bác méo xệch môi, nhìn nàng lén che miệng cười.

Thủy Băng Tuyền thấy gương mặt hắn đã tối sầm lại, bèn ho nhẹ một tiếng, gắng nhịn cười, nhưng ánh mắt vẫn sáng lấp lánh hệt vì sao đêm.

“Nữ nhân, đắc ý lắm ư?” Giọng Giang Dĩ Bác vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen kịt lại u ám dọa người.

“Ừ…” Thủy Băng Tuyền bước đến hai bước, sau đó thả người ngồi vào lòng hắn, hai tay ôm cổ hắn, cặp chân dài quấn quanh eo, cả cơ thể nàng dính chặt vào hắn.

Giang Dĩ Bác ngồi im lặng, hai tay vững vàng đỡ lấy nàng.

Thủy Băng Tuyền nhỏ nói bên tai hắn: “Hắn có xuất sắc thế nào, cũng không bằng phân nửa nam nhân của thiếp. Còn nữa, thật lòng, thiếp rất thích biểu hiện vừa rồi của chàng.”

Mấy chữ ‘nam nhân của thiếp’ khiến lòng Giang Dĩ Bác sướng rơn. Đôi mắt sâu thẳm của hắn thoáng qua ý cười, nhưng nhanh chóng bị hắn giấu đi.

Hắn ôm nàng đến đặt trên giường, nhanh chóng đè nàng dưới thân, nhẹ cắn lên chiếc gáy ngọc ngà của nàng trừng phạt.

“Ha hả… Đừng… đừng mà… nhột…nhột quá…” Thủy Băng Tuyền trái xoay phải quay không ngừng van xin. Rốt cuộc, Giang Dĩ Bác cũng ngừng lại, vừa lật nhẹ một cái, nàng đã nằm trên người hắn

Thủy Băng Tuyền chỉ còn biết mắng thầm trong lòng: Đồ hẹp hòi.

“Không phục ư?” Như thể đọc được suy nghĩ trong đầu nàng, Giang Dĩ Bác lên giọng hỏi, khiến Thủy Băng Tuyền bực mình đấm mạnh vào khuôn ngực rắn chắc của hắn.

“Hôm nay về sớm vậy, chàng đã chuẩn bị xong mọi việc rồi ư?”

“Đương nhiên.” Giang Dĩ Bác chộp tay nàng giơ lên trước mặt thưởng thức, nhàn nhã đáp.

“Vậy thì tốt, thiếp muốn khách đến Bắc cảnh phải tuân theo quy tắc của ta.” Thủy Băng Tuyền híp mắt, đáy mắt ánh tinh quang.

“Bọn họ có muốn đánh nhau thì cũng mặc xác.” Giang Dĩ Bác nhàn nhạt nói, giọng điều có khí thế cuồng ngạo.

Thủy Băng Tuyền cười cười: “Chàng đoán kết quả thế nào?”

Giang Dĩ Bác thưởng thức bàn thay nàng, ánh mắt cũng không khác gì vẻ quỷ dị trên mặt nương tử hắn, suy nghĩ một chút lại nói: “Nương tử, muốn cược một ván không?”

Thủy Băng Tuyền chau mày, tiền cược không phải lại là sinh một nữ nhi chứ?

“Nếu ta thắng, chúng ta sẽ sinh thêm một nữ nhi!” Giang Dĩ Bác vừa nói ra, vẻ mặt Thủy Băng Tuyền xuất hiện toàn vệt đen.

“Vậy nếu chàng thua?”

Giang Dĩ Bác cười thâm ý: “Vi phu lần này rất tự tin, ta nhất định sẽ thắng.”

Nàng và hắn vẫn chưa chọn bên đặt cược, sao hắn có thể chắc thắng như vậy. Hắn biết nàng thiên về Trữ Thiên Khang hơn, nên nhất định sẽ cược cho bên còn lại. Nhưng nàng không rõ, hắn sao lại tự tin đến thế? Thủy Băng Tuyền nghi hoặc, trầm tư…