(*) Người sinh mãi, kiếp nào cho biết – trong bài thơ Xuân giang hoa nguyệt dạ – Trương Nhược Hư (Đêm trăng hoa trên sông xuân).

Cuối cùng cũng có thể thoát quản thúc của cha mẹ, tự do tự tại làm theo ý mình có một cuộc sống tùy ý phóng túng, Diệp Nghi Thần mang theo tâm trạng vui vẻ rời xa quê nhà, rời xa ôm ấp của cha mẹ đi vào đại học, thậm chí kiên quyết chính mình đã trưởng thành, có thể chiếu cố bản thân, không cho cha mẹ đưa cậu đến trường.

Một mình đi báo danh vào đại học, nhìn đến các bạn học khác đều có cha mẹ đi theo, hỗ trợ tiến hành làm các loại thủ tục, ở trong lòng Nghi Thần một mặt đối với bọn họ cười nhạo còn ỷ lại cha mẹ, một mặt lại hâm mộ, thực hối hận không cho cha mẹ theo tới, bản thân phải làm nhiều chuyện thật là phiền phức.

Cùng các bạn học ở chung phòng, làm quen một đêm thì bắt đầu xưng huynh gọi đệ, tuổi Nghi Thần nhỏ nhất, nên làm Út Diệp.

Mọi người đều đi nhận trang phục tập huấn quân đội, bắt đầu vừa đi vừa cười.

Thời điểm trên đường chuẩn bị xuống lầu, Nghi Thần đi bên cạnh Trần lão nhị người rất được sùng bái, khi đi không chú ý phía dưới cầu thang có hai người đang đi lên, một người trong đó bị cậu đụng vào.

Nghi Thần không có thói quen xin lỗi, hướng qua bên cạnh bắt đầu cùng Trần lão nhị đi tiếp.

“Này! Đụng người ta một tiếng xin lỗi cũng không có, đây là cái gì!” Một tiếng rất có uy thế hướng Nghi Thần nói.

Trần lão nhị dùng cánh tay chắn hạ cho cậu.

Nghi Thần quay đầu thì thấy một cô nàng dáng người nóng bỏng gương mặt xinh đẹp, chẳng qua nhìn bộ dạng kia chính là không dễ chọc, hơn nữa, bộ ngực này, đem màu trắng đồ lót đều tạo ra một đường, oa, phỏng chừng cũng cỡ D. Nghi Thần nhớ đến vừa rồi khuỷ tay chính mình đụng vào cái gì đó mềm mềm, chẳng lẽ là đụng vào nơi tốt đẹp này.

Nghi Thần dù sao cũng mới từ cao trung học tập chăm chỉ đến đây, mặc dù giống như các sinh viên khác, nhưng thật ra trong lòng có chút ngây thơ, lập tức hơi đỏ mặt xin lỗi, nói, “Thực xin lỗi!”

“Cậu ở học viện chuyên ngành nào? Đi đường không có mắt sao?” Đối phương hung hăng quát lớn nói. Chủ yếu là do Nghi Thần nhìn chằm chằm vào ngực người ta nên đối phương cảm thấy có chút tức giận, ban đầu còn có thể là không cẩn thận, nhưng hiện tại biểu hiện hoàn toàn là dâm loạn.

Đối phương hỏi, hiển nhiên không phải là người dễ chọc. Nghi Thần ngập ngừng đỏ mặt không muốn trả lời.

Bạn học chung quanh nhìn khí thế đối phương thật sự quá lớn, hơn nữa, mới vừa rồi lão tam đi kế bên cũng rõ ràng nhìn thấy Nghi Thần chạm vào ngực xinh đẹp của người ta.

Tên này ăn no hạ phúc đầy đủ, còn ở trong lòng nghĩ mệnh Út Diệp thật tốt, cư nhiên đi đường không chú ý cũng có phúc lợi. Nhưng là, nhìn khí thế này của đối phương, loại ánh mắt liếc nhìn bọn họ bằng nửa con mắt, phỏng chừng là đàn chị cực kì không dễ chọc, nếu như bị biết rõ lớp ngành, không chừng về sau còn bị chỉnh.

Tất cả mọi người pha trò cái gì lớp ngành chứ.

Nghi Thần đành phải cúi đầu đỏ mặt đến bên tai, lại áy náy nói, “Thực xin lỗi, không có chú ý.”

Người đẹp không bỏ qua còn đang muốn phát tác, người bên cạnh mỹ nhân liền lên tiếng, “Bỏ đi! Dù sao cậu ta cũng đã xin lỗi. Hơn nữa, bọn họ là tân sinh, so đo cùng bọn họ làm gì! Cũng không phải cố ý.”

Người đẹp cắn răng hừ một tiếng, còn muốn nói hai câu người kế bên đã đi lên lầu, cô nàng đành phải nhịn, trừng hai mắt nhìn Nghi Thần, sau đó lạnh lùng tức giận đảo mắt qua đám người cùng phòng, cao ngạo rời đi.

Nghi Thần nhìn bóng dáng hai người, đứng phát ngốc một lát.

Thời điểm đối phương đi đến bên kia chỗ rẽ, người cao lớn nọ cư nhiên quay đầu nhìn vào mắt cậu, trong mắt còn hàm chứa ý cười mạc danh kỳ diệu, có chút hứng thú mà hướng cậu gật đầu.

Người nọ cho Nghi Thần một loại cảm giác đặc biệt kỳ quái, làm cậu đứng ngốc ra không bước được một bước. Đương nhiên, người nọ rất đẹp trai còn rất có khí thế và phong độ, chính là, nhiều kiểu mẫu thì nhiều đối thủ cạnh tranh, còn có, Nghi Thần cũng không muốn thừa nhận chính mình trong nháy mắt bị nụ cười của người nọ làm cho càng thêm đỏ mặt.

“Út Diệp, đi!” Lão nhị túm cánh tay Nghi Thần.

Nghi Thần mới kịp phản ứng, lấy lại cước bộ cùng bọn họ đi xuống lầu.

“Mệnh Út Diệp thật tốt, đậu hủ của mỹ nhân xinh đẹp cũng có thể ăn, này, vừa rồi cảm giác thế nào?”Lão tam trêu đùa cười nói.

Nghi Thần bĩu môi, “Cái loại may mắn này tặng đấy, người nọ thật hung dữ a! Không phải chỉ là đụng trúng! Làm lớn như vậy! Thật hung!” Nghi Thần đỏ mặt oán giận.

“Này, phỏng chừng trong lòng là đang nhớ đi! Xem mặt đều đỏ thành dạng này, haiz, vẫn là rất ngây thơ.”Lão tam tiếp tục cười trêu đùa.

“Là ai vậy! Sao lại dữ như thế!” Nghi Thần nói sang chuyện khác hỏi.

“Không biết, đoán cũng là người nổi tiếng, như thế nào, muốn làm quen. Út Diệp, về sau vẫn là phải chú ý, dù sao chọc sư huynh sư tỷ cũng không tốt.” Lão nhị nói.

Sau đó Nghi Thần gần như đem chuyện này quên mất, đi tập huấn luyện quân sự trong người mệt như cún, còn bị người ta sai bảo đối xử gọi đến gọi đi không dám có điều oán giận, làm sao còn có thời gian suy nghĩ đến chuyện đó?

Tập huấn trở về người đen một vòng, bất quá, cũng coi như người có chút hương vị, bọn con trai thậm chí chỉ mặc quần lót ở trong phòng ngủ so dáng người cơ bắp.

Sau mọi người đi xin vào xã đoàn hoặc là hội sinh viên, Nghi Thần cũng đến hội sinh viên xin một tờ đơn, bên trong ngay cả điền hồ sơ tử tế cậu cũng không điền, vậy mà cư nhiên lại được gọi đi phỏng vấn.

Còn mọi người trong phòng đều rất nghiêm túc viết, còn dán ảnh chụp tự nhận là rất đẹp trai, nhưng lại không có bất luận hồi âm gì.

Nghi Thần cao hứng chính mình so với bọn họ có sức hấp dẫn, đương nhiên là bị đánh.

Nghi Thần đến phòng ban của hội sinh viên, lại trực tiếp được điều đi làm trợ lý chủ tịch, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao, làm trợ lý chủ tịch, về sau rất có khả năng trực tiếp lên làm chủ tịch, nhưng cậu vẫn là tân sinh cái gì cũng không hiểu mà, làm trợ lý chủ tịch chính là lớn thứ hai.

Khi nhìn thấy người gặp qua lần trước, Nghi Thần rốt cuộc hiểu được phát sinh chuyện gì.

“Như thế nào, xem ra còn nhớ rõ nha! Chẳng qua, nhìn đến vẻ mặt này hình như là không muốn nhìn thấy?” Đối phương đến gần Nghi Thần, mang theo ý cười mà hỏi.

“Không có, chính là cảm thấy kỳ quái mà thôi!” Nghi Thần miễn cưỡng bày ra bộ dạng tươi cười, nhìn đối phương cũng không giống người sẽ trả thù cậu, liền hỏi một câu, “Không phải muốn quan báo tư thù chứ!”

“Có cừu oán chỗ nào, quan báo tư thù cái gì?” Đối phương cười ngồi vào trên ghế salon, còn tỏ ý Nghi Thần cũng đi qua ngồi.

“Người nọ không phải người yêu sao? Vậy……” Nghi Thần nghĩ đến chuyện ấy lại đỏ mặt.

Đối phương nhìn đến bộ dạng này của cậu, vẻ mặt trầm xuống, “Đỏ mặt làm cái gì, nghĩ ngợi đi đâu.”

Không cần, Nghi Thần nhất định là nghĩ đến xúc cảm kia.

Nghi Thần có chút xấu hổ, không biết trả lời như thế nào, vì thế mặt lại càng đỏ càng xấu hổ hơn.

Không nghĩ tới đối phương lại đi đến bắt chéo hai tay cậu ra sau lưng, Nghi Thần đang chuẩn bị phản kháng, hỏi người nọ muốn làm cái gì, thì môi đã bị lấp kín.

Bị hôn đến choáng váng hồ hồ, tay được buông ra, một tay đối phương ôm lấy thắt lưng cậu, một tay nâng gáy, nụ hôn sâu và lướt nhẹ, trằn trọc tập kích khoang miệng cậu, cậu vốn nên phản kháng, cuối cùng lại ôm ngược lấy thắt lưng đối phương.

Trong lồng ngực có một loại tưởng niệm cho tình yêu bi thống, cái loại như đánh úp cảm giác của cậu, làm cậu không rõ bản thân chính mình đang ở nơi nào, làm cậu không rõ chính mình là vì sao, chỉ cảm thấy cảm giác hôn môi này rất quen thuộc rất quen thuộc, đến mức cậu không muốn buông ra, nếu ở giờ phút này có chết đi, cậu cũng thấy được thỏa mãn, thậm chí nước mắt dần dần tràn ra khuôn mặt, cậu cũng không phát giác.