Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho mẹ, chúng tôi được hướng dẫn đến trạm y tế để tiêm vắc-xin phòng dại.
Nhưng tôi không đi, mà bắt taxi chuẩn bị về nhà.
Mẹ vẫn chưa hoàn hồn, nắm lấy tay áo tôi, giọng run run hỏi: “Xán Xán, bác sĩ bảo cần tiêm vắc-xin phòng dại mà con.”
“Không sao đâu mẹ, Tiểu Bạch và Đậu Đậu đều sạch sẽ, không có bệnh truyền nhiễm đâu.”
“Về nhà thôi mẹ, con đã dạy dỗ Tiểu Bạch và Đậu Đậu rồi, chúng không dám cắn mẹ nữa đâu.”
Nhưng mẹ dường như có tâm lý ám ảnh, nhất quyết không chịu về nhà, bắt tôi đi cùng mẹ đến nhà bà ngoại ở quê.
Sau khi bà ngoại qua đời, mỗi tháng tôi đều đến đây ở hai ngày.
Vì vậy, mọi thứ trong nhà vẫn có thể sử dụng bình thường.