Dẫu trước cửa có là tấm biển “Hội Nghiên Cứu Siêu Nhiên” đầy vẻ đáng nghi, thì thực chất đống đồ phía bên trong cũng chẳng có gì dị lạ. Căn phòng chỉ vỏn vẹn một chiếc kệ thép hoen gỉ cùng đôi bàn làm việc trông như được bê về từ khu xử lý rác của trường, hai chiếc ghế khác kiểu và một hộp bìa các tông có dòng chữ “20kg Hành từ Hokkaido”. Không gian chỉ toàn đồ nội thất; tuyệt nhiên không một món trang trí lặt vặt trong tầm mắt. Chẳng có chiếc đầu dê màu đen nào được treo trên tường hay vòng tròn phép thuật được vẽ trên sàn hết.

Ngay ở trên kệ cũng chỉ toàn sách và tạp chí cũ từ thư viện địa phương, xen lẫn là vài bộ manga shounen vốn đã bị nhà trường cấm, nhưng vì học sinh lẫn giáo viên chẳng mấy quan tâm đến quy định của nhà trường nên dần dà nội quy cũng chỉ còn mang tính hình thức.

Tuy căn phòng này chẳng khác biệt là bao so với những CLB khác, nhưng Ryosuke vẫn cảm thấy bối rối. Đâu phải cậu thấy có đồ vật nào khác lạ, mà là do sự hiện diện của một người, cụ thể hơn là một nữ sinh đang nằm cuộn tròn hệt như một con mèo trên chiếc bàn phía cuối góc phòng. Cô nom thật kỳ quặc và luộm thuộm khi đã cấp 3 mà còn trưng ra bộ dạng như vậy, song Ryo chẳng phải kiểu người trông mặt mà bắt hình dong nên cách hành xử với ngoại hình của cô nàng có ăn nhập với nhau hay không cũng chả đáng bận tâm.

Ấy thế vẫn thật phiền toái khi chiếc váy của cô có hơi bị xô lệch, để lộ cặp đùi trắng nõn và chiếc quần lót đơn sắc đáng quan ngại.

(Mình nên làm gì đây?)

Ryosuke vô thức gãi đầu, thầm nghĩ xem mình có nên đánh bài chuồn trước tình huống đầy éo le này hay không.

Cậu nhớ rõ đã gõ cửa ba lần và chỉ bước vào sau khi nghe thấy tiếng “Mời vô” từ bên trong. Thế nên việc nhìn trộm chỉ là vô tình mà thôi, cậu nào có đáng trách.

Hình như cô nữ sinh trung học kia vẫn đang trong giờ nghỉ trưa,

“Zzzzzzzzzzz”

Có thể nghe được từng tiếng ngáy khe khẽ; chắc hẳn lời mời vào ban nãy là do cô nàng đã nói mớ.

Mà nếu quả thực là thế thì chắc chắn cậu sẽ toi đời ngay khi cô nàng tỉnh dậy. Thậm chí cậu còn có thể bị gán cho cái danh kẻ biến thái

(Thôi thì rời khỏi đây trước cái đã).

Có lẽ cậu nên giết thời gian ở đâu đó rồi quay lại sau. Nghĩ xong, cậu chắp hai cánh tay ra sau lưng, rón rén cầm lấy tay nắm cửa nhưng rồi—

Nữ sinh kia đã tỉnh giấc, đôi mắt đang mở thao láo.

Cô ngước đôi mắt hình quả hạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ryosuke khoảng 2 giây rồi liếc xuống phía dưới mình.

“.....Ôi trời, xin lỗi nhé. Thật là ngại quá.”

Không một chút hoảng loạn, cô chỉnh trang lại váy rồi đứng lên. Cô đeo trên đồng phục một dải ruy băng màu vàng biểu thị cho việc mình là học sinh năm 3. Mái tóc dài được bện của cô đung đưa tựa như một chiếc đuôi, cùng với chiếc vòng cổ choker lại càng làm cô toát lên dáng vẻ của một con mèo đen.

“Chú em đây định chuồn sau khi thấy quần lót của nữ sinh à, cũng dễ thương đấy chứ.”

“Em chỉ muốn không làm phiền giấc ngủ của chị mà thôi.”

“Thôi, không cần đâu.”

Ryosuke vội từ chối do bản thân không thấy phiền hà là mấy.

Thật ra cách nói chuyện ấy lạ lùng thay lại khá hợp với vẻ ngoài nữ tính của cô nàng.

“Thật tốt, mà thôi chuyện đó tính sau. Giờ thì cậu cứ kiếm chỗ ngồi và tự nhiên như ở nhà đi. À mà trong chiếc thùng đằng kia có nước ngọt và kẹo đấy, cứ lấy thoải mái.”

Chấp nhận lời đề nghị của cô, cậu ngồi xuống rồi tiện liếc nhìn chiếc thùng cát tông. Mặc dù căn phòng này cùng lắm là chứa được vài người, thế mà bên trong thùng lại đầy tá những chai nước ngọt cùng một đống bánh quy và sô cô la.

“Tên tôi là Nishijima, rất hân hạnh được làm quen.”

“Em là Togawa từ Lớp B Năm 2. Ờm, Thật ra em có thấy dòng thông báo được đăng trước đấy nhưng... rốt cuộc nó có nghĩa là gì vậy?”