『Onii-chan đã cố gắng hết sức rồi. Hẳn là khó khăn lắm nhỉ. Em hiểu được tất cả những gì mà Onii-chan đã cố gắng làm mà, nên là anh có thể làm bất cứ thứ gì mà anh thích với Kurumi đấy』

……Tôi đã bật khóc trong vô thức bởi những lời vừa rồi của cô em gái và cũng là nữ chính.

Cả cơ thể tôi run rẩy trước sự bao dung của Kurumi-chan, người có thể nuông chiều nhân vật chính bất cứ lúc nào. Sau khi thưởng thức 20 trang với những cảnh tượng hư hỏng của bộ truyện như thường lệ, tôi nhẹ nhàng đóng cuốn sách lại.

Tôi chăm chú nhìn hình ảnh Kurumi-chan trên trang bìa.

Aa, tôi cũng muốn có một tình yêu giống như thế này. Gối đầu lên cặp đùi mềm mại này——

“Không được đâu, Sousuke! Bây giờ không phải là lúc để ngồi đây tán gẫu đâu!”

Tiếng hét mà tôi đã nghe thấy từ bàn bên cạnh, đã thổi bay những mộng ảo của tôi. Có vẻ như cặp đôi đằng đó đang xích mích chuyện gì đó.

Trời ạ, cô gái năng động ấy hoàn toàn vì lý do này mà……. Có chút giống Kashitani Kurumi-chan, người có biệt danh là thiên thần hư hỏng.

Được rồi, tiếp theo mình nên vừa uống soda dưa, vừa xem lại tranh minh hoạ thôi.

“Tch!?”

Tôi đang tính ra phía quầy đồ uống thì phải vội vàng ngồi xuống.

Chủ quan rồi. Cặp đôi ở bàn bên cạnh đó là học sinh cùng trường với tôi. Không những thế lại còn là bạn cùng lớp.

Chủ nhân của tiếng hét ban nãy là Yanami Anna. Một cô gái rất nổi tiếng ngay cả trong nhóm những cô nàng đáng yêu trong lớp.

Ngồi đối diện với cô là Hakamada Sousuke. Cậu ta cũng rất đẹp trai và sáng sủa. Hai người này lúc nào cũng đi với nhau, quả nhiên là đang hẹn hò sao.

Nhưng, tại sao lại cãi nhau ở chỗ này chứ. Tôi vừa nhìn vào cuốn sách, vừa vểnh tai lên nghe.

“Cậu cần nhanh chóng đi tiễn Karen đi, không thì cậu ấy sẽ bay sang Anh mất. Chuyện đó có ổn không?”

“Nhưng Karen, đã không nói tạm biệt mình—”

“Chẳng phải nó có nghĩa là hãy đến đó tiễn mình đi hay sao!”

……Sao chuyện này giống như tôi đã nghe thấy ở đâu đó. Trong lúc tôi đang cố đọc hết cuốn tiểu thuyết, thì câu chuyện của bọn họ đã đi tới cao trào.

Cái tên Karen mà bọn họ vừa mới nói ra……là cô gái vừa mới chuyển trường đến đây không lâu nhỉ. Chính xác thì họ đang nói tới Himemiya Karen sao.

Trước khi giới thiệu bản thân vào cái ngày đầu tiên chuyển đến, cô ấy đã cãi nhau với Hakamada,『A—! Cậu là tên biến thái lúc đó!』.

Cơ mà, cô ấy lại chuyển trường nữa sao? Anh? Không phải quá sớm sao?

“Tại sao, cậu lại biết chuyện đó?”

“Mình biết chứ! Bởi vì, mình cũng……”

Yanami cúi mặt xuống, cắn chặt vào môi.

“Yanami, mình—”

“Không, mình ổn mà”

Yanami ngẩng đầu lên với khuôn mặt đầy quyết tâm, đứng dậy và đặt chìa khoá xe đạp lên bàn.

“Hãy đi đến đó đi. Karen-chan đang đợi đấy”

“……Được chứ?”

“Karen-chan là một cô gái tốt. Phải khiến cho cậu ấy hạnh phúc đấy biết chưa”

“Cảm ơn cậu. Mình, sẽ nói hết những cảm xúc của mình cho Karen”

“Cố lên nhé. Nếu mà bị đá, thì mình sẽ mắng cậu đấy”

“……Xin lỗi nhé, Anna”

Sau khi nói như vậy, Hakamada nhanh chóng chạy khỏi nhà hàng. Không thèm để ý tới Yanami.

Yanami đứng lặng người trong chốc lát, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi thì thầm.

“……Đừng có xin lỗi mình chứ. Đồ ngốc”

Vậy mà mình lại gặp phải tình huống như này sao. Mặc dù là những chuyện xảy ra trong thế giới tươi sáng, không bị ràng buộc, nhưng đó là lòng nhân ái của võ sĩ. Tôi sẽ vờ như không thấy gì hết.

Tôi giấu mặt vào bảng menu và cố gắng không làm gì cả, không dám tin vào những gì đã thấy.

——Tch!? Không lẽ, không lẽ chuyện đó!

Yanami Anna, người vừa mới bị đá, từ từ cầm lấy ly nước.

Đó là ly nước của Hakamada Sousuke, cái tên vừa mới đá cô ấy.

——Dừng lại đi! Hãy dừng hành động đáng buồn đó lại!

Tôi thậm chí còn không thể nói ra những lời nói đầy tuyệt vọng đó. Yanama cầm ly nước bằng hai tay, mặc dù có chút do dự nhưng cô ấy đã ngậm lấy chiếc ống hút.

……Aa, cô ấy đã làm mất rồi.

Tôi bất giác nhìn chằm chằm vào cô ấy, giống như đang bị một điều gì đó cuốn hút từ đôi mắt đó. Có một bóng dáng hiện lên trong mắt đó—chính là tôi.

Tệ thật, cô ấy nhìn thấy rồi.

Hi vọng cuối cùng là mong Yanami không nhận tôi nhưng——

A, gương mặt của Yanami đỏ ửng cả lên. Cô ấy phun hết cà phê ra ngoài, rồi ho dữ dội.

……Bởi vì đây chính là hiện thực.

Nếu mà cứ như thế này tôi sẽ cố gắng giả vờ chưa thấy gì cả. Tuy không thể huýt sáo nhưng hãy cứ giả vờ vừa huýt sáo, vừa đọc menu đi.

Không hề để tâm tới hành động giả vờ của tôi, Yanami đi đến và ngồi vào ghế đối diện tôi.

Thật sao. Tại sao lại không mặc kệ tôi đi cơ chứ.

“Cậu là bạn cùng lớp Nukumizu-kun, nhỉ?”

“Ừ, ừm. Yanami-san, cậu ở đây sao. Mình hoàn toàn không nhận ra đấy”

Uwa, mình nói như đang tụng kinh vậy.

Yanami, đang đỏ ửng đến tận mang tai, ngước mắt lên liếc nhìn tôi.

“Ch-chuyện này, cậu đừng nói cho ai biết nhé!”

“A, aa. Mình không nhìn thấy gì hết. Sẽ không sao đâu”

“Phải, phải rồi. Vì Nukumizu-kun không nhìn thấy gì cả!”

Yanami tránh mặt đi có chút lúng túng, rồi đứng dậy.

Không hiểu sao tôi cảm thấy cô ấy hành xử như thể tôi đã nhìn trộm vậy, nhưng mấy người đã đến sau tôi mà nhỉ.

Mà sao cũng được. Không chút bận tâm, tôi bước đến quầy đồ uống. Xem nào, tôi nên làm lạnh cái đầu bằng một cốc nước hoa quả lạnh nhỉ.

Cầm cốc soda dưa quay lại, Yanami vẫn đang đứng ở bên cạnh bàn. Có vẻ như cô ấy có chút lúng túng, đang đếm vài đồng xu ở trong ví, lẽ nào không đủ tiền sao.

Tôi đã định mặc kệ và quay trở lại chỗ ngồi, nhưng cô ấy cứ quanh quẩn ở trước bàn làm tôi không thể nào ngó lơ được.

……Chẳng còn cách nào khác. Tôi chỉ muốn bảo vệ khoảng thời gian sau giờ học nhã nhặn này. Cho chắc ăn thì tôi tự nhẩm đếm đến mười rồi mới lên tiếng.

“À ừm, cậu không mang đủ tiền sao?”

“Hể?”

Yanami đang lúng túng, như sắp khóc tới nơi, khẽ gật đầu.

Tôi lấy tờ hoá đơn ở trong tay Yanami. Thiệt tình, bọn họ đã ăn tới chừng nào vậy.

Hakamada đã gọi một suất bít tết. Yanami đúng là Yanami, có hơi khoa trương, không chỉ gọi salad và súp, mà còn thêm cả một suất hamburger kèm theo tráng miệng. Cách tiêu xài vô kế hoạch này là sao chứ.

“Được thôi, mình sẽ thanh toán thay cậu. Thứ hai cậu trả cho mình”

Aa, mặc dù mình chỉ định đi về mua vài cuốn Light Novel.

Tuy vậy tôi cũng không lạnh lùng đến mức hỏi rõ sự tình rồi bỏ rơi bạn cùng lớp.

“Eh, có ổn không? Mặc dù mình chỉ biết mỗi tên cậu”

Không sao đâu. Tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi.

……Vậy mà không hiểu tại sao cô ấy lại ngồi xuống bàn tôi.

“À ừm, tại sao cậu lại ngồi xuống thế.”

“Cảm ơn cậu. Xin lỗi nhé, có vẻ như mình đã hiểu lầm một chút về Nukumizu-kun”

Vừa nãy tôi có nói điều gì thất lễ sao. Tiện thể tôi cũng muốn giấu việc tôi bắt đầu hơi hối hận khi giúp cô ấy.

“Rồi sao, mình đang hỏi là tại sao cậu lại ngồi xuống đây mà.”

Vì việc này rất quan trọng nên tôi đã nói thêm lần thứ hai.

Ấy vậy mà, Yanami chắp tay lại, nhìn về một nơi nào đó xa xăm.

“Sousuke ấy nhé, là bạn thuở nhỏ của mình”

Cô ấy, đang nói cái gì vậy.

“Hồi còn nhỏ, Sousuke đã đeo cho mình chiếc nhẫn cỏ may mắn nhé. Rồi còn nói là sẽ cưới mình……”

Yanami bắt đầu oà khóc.

“Uwaaaa! Này Yanami-san, cậu không sao chứ!”

Eh—, cô ấy bị gì nữa vậy. Rắc rối sao cứ bám theo tôi vậy.

Tôi chạy sang quầy đồ uống, lấy đại một túi trà rồi pha cho cô ấy.

“Tr-trước hết thì hãy uống cái này rồi bình tĩnh lại”

“Cảm ơn cậu. Cái này, ngon quá……”

“Vậy là ổn rồi. Đúng là trà tầm xuân có khác”

Nhắc mới nhớ tờ giấy dán có ghi cả công dụng nhỉ. Xem nào, đúng là như vậy.

“Nó có tác dụng làm đẹp da”

“Làm đẹp da……”