Xuân Nhi mặc dù cũng mệt mỏi cả đêm nhưng lúc này tinh thần rất tốt, nàng ta vui vẻ vâng lời Tiên Y, vội chạy đi bảo nhà bếp nấu nướng. Vương phi cuối cùng cũng có thể bình an rồi, trái tim Xuân Nhi như cất được tảng đá đè nặng suốt bao ngày nay. Vừa ra khỏi phòng, thấy Hắc Tôn đứng canh gác phía xa xa, nàng ta không nén được, vội chạy qua đó báo tin trước.

– Hắc Tôn!

Hắc Tôn nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Xuân Nhi, vội vàng hỏi.

– Vương phi sao rồi?

Xuân Nhi vui vẻ gật đầu.

– Ổn rồi, ổn rồi. Tiên Y nói nghỉ ngơi một thời gian nữa là hoàn toàn bình phục.

Khóe môi Hắc Tôn không kìm được cũng cong lên vui vẻ, ánh mắt hắn bừng sáng. Nụ cười này như quét sạch mọi u ám trong mắt hắn suốt bao ngày tháng qua. Đúng vậy, chỉ cần nhìn nàng bình an, vui vẻ là hắn đã đủ mãn nguyện rồi.

– Ta đi báo với mọi người. – Hắn vừa nói vừa quay người vội vã rời đi.

Gò má Xuân Nhi ửng hồng dưới buổi sớm mai. Nàng vội vàng chạy về phía nhà bếp, sợ Tiên Y đợi lâu sẽ sốt ruột. Chẳng mấy chốc cả vương phủ đều biết tin, mặt mày ai nấy đều rạng rỡ, không khí căng thẳng trong vương phủ suốt bao ngày nay lập tức tan biến, hoa trong vườn dường như cũng cảm ứng được niềm vui ấy mà nở bừng lên muôn hồng ngàn tía, đẹp đến lay động lòng người.

Trong phòng chỉ còn lại Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ. Hắn ôm nàng, cằm tì nhẹ lên đỉnh đầu nàng. Chẳng mấy chốc cả hai đều chìm vào giấc ngủ. Lúc Xuân Nhi quay lại, thấy vương gia và vương phi đã nghỉ ngơi thì vội rón rén rời khỏi phòng, cũng tự trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng nàng ta lăn qua lăn lại mãi vẫn chẳng ngủ nổi. Niềm vui cứ nở bừng trong trái tim, thật khó chợp mắt. Nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của người đó, vô cùng anh tuấn, gò má Xuân Nhi bất giác lại nóng bừng. Nàng ta tựa sát mặt vào hai lòng bàn tay cho dịu bớt. Ước gì người đó hiểu tấm lòng Xuân Nhi!

***

Tiểu Duệ từ từ mở hai mắt. Toàn thân nàng đau như vừa bị ai đó đánh một trận tơi tả, cổ họng khô rát, thần trí mơ hồ. Nàng nhìn xung quanh. Đây là giường của nàng và Dương Thiên Vũ ở vương phủ. Nàng nằm trong một vòng tay rắn chắc, trên hai cánh tay ấy chi chít vết xước. Tiểu Duệ hơi ngước mắt. Khuôn mặt anh tuấn nhìn nghiêng. Xương hàm cương nghị mà dịu dàng. Bờ môi mỏng lạnh lùng. Hàng mày kiếm đen như mực. Lông mi dài cong cong dịu dàng như hai cánh quạt nhỏ xíu.

Đột nhiên cảm giác nhói đau dội trong lồng ngực. Qua cảm giác mơ hồ ban đầu, nàng đã nhớ lại tất cả. Nhớ lại đêm đó, dưới gốc mai, nàng đã đâm một kiếm vào ngực hắn. Nhớ lại nàng đã cùng đoàn người Đại Hổ đi tới thành Châu Vụ, nhưng nàng không muốn đất nước và muôn dân bách tính phải chìm trong khói lửa chiến tranh, không muốn bản thân tham gia vào cuộc chiến vô nghĩa này nên đã quyết định rút lui. Nhớ lại việc nàng bị Đại Hổ lén đầu độc, nàng đã đi vào rừng ngoài thành Châu Vụ, đã tìm thấy và nằm dưới một gốc mai trắng hoa bên cạnh dòng suối róc rách.

Vậy là nàng chưa chết?

Tại sao nàng lại ở đây?

Tiểu Duệ giật mình, muốn ngồi bật dậy nhưng thân thể quá suy nhược, vừa rướn người dậy lập tức đổ ập xuống. Nhưng nàng không bị đập xuống giường, cơ thể vừa chao nghiêng đã được một cánh tay vững vàng đỡ lấy. Dương Thiên Vũ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng ngồi dậy.

– Nàng tỉnh rồi.

Tiểu Duệ hơi cứng người trước cái ôm ấy, cảm giác ấm áp và quen thuộc ấy. Nhưng rất nhanh nàng vùng vẫy đòi thoát ra, bàn tay vẫn mạnh mẽ giữ chặt nàng.

– Buông ta ra. – Giọng Tiểu Duệ lạnh lẽo như băng tuyết.

Dương Thiên Vũ vẫn siết chặt tay, nhưng những ngón tay hắn hơi run rẩy, hắn xoay Tiểu Duệ đối diện mình.

– Tiểu Duệ, cho ta một cơ hội giải thích tất cả, được không?

Tiểu Duệ đột nhiên thấy choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống, nhưng may có tay Dương Thiên Vũ vẫn giữ chặt nên nàng không bị ngã. Tuy nhiên Tiểu Duệ vẫn kiên cường, nàng mím chặt môi dưới, bàn tay nhỏ bé cuộn lại.

– Dương Thiên Vũ, có thể buông tha cho ta không? Ta và ngươi từ nay không còn ân oán gì nữa. Coi như ta cầu xin ngươi.

Giọng nàng nhẹ bẫng, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều như mũi kiếm đâm thẳng vào tim hai người, chảy máu. Dương Thiên Vũ nhẹ lắc đầu.

– Nàng hãy nghe ta giải thích rõ ràng mọi chuyện, rồi sau đó mới quyết định, có được không?

Tiểu Duệ mệt mỏi lắc đầu.

– Ta mệt quá, muốn nghỉ ngơi.

Dương Thiên Vũ nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường.

– Ta biết nàng còn hận ta. Nhưng Dương Thiên Vũ ta xin thề có trời có đất chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, càng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng. Lần duy nhất trong đời ta muốn cầu xin, đó chính là cầu xin nàng cho ta một cơ hội giải thích rõ tất cả những chuyện này.

Tiểu Duệ xoay người vào trong, nhắm mắt lại, không nói gì. Dương Thiên Vũ đứng dậy, nhẹ kéo chăn đắp cho nàng rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Tận đến khi nghe tiếng cánh cửa khép lại, một giọt nước mắt mới lặng lẽ rơi, lăn xuống gò má nhợt nhạt của Tiểu Duệ. Những giọt nước mắt nóng hổi tiếp theo như những hạt châu đứt dây, lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt chiếc gối bọc lụa xanh thêu hoa đỗ quyên.

***

Hoàng hôn buồn bã buông xuống ngoài song cửa, Tiểu Duệ vẫn còn yếu nên ngồi trên chiếc ghế quý phi, cửa mở rộng nhìn ra bên ngoài. Cây mai giữa sân nở hoa trắng xóa nhuộm chút ráng chiều mờ ảo khiến khung cảnh có chút hiu quạnh. Nàng lặng lẽ nhìn mông lung như thế cả canh giờ. Xuân Nhi ở bên không dám nói gì. Bởi bản thân Xuân Nhi cũng hiểu vương phi lúc này cảm xúc vô cùng bộn bề, nàng ta chỉ biết cầu Phật mang bình an đến vương phủ.

Vừa lúc ấy, Dương Thiên Vũ bước vào, hắn đưa tay ra dấu cho Xuân Nhi lui ra ngoài.

– Tiểu Duệ, đi cùng ta, được không?

Tiểu Duệ ngước nhìn hắn, đáy mắt nàng lạnh lẽo mà trống rỗng, một lúc sau mới chầm chậm gật đầu. Dương Thiên Vũ choàng chiếc áo lông cáo cho nàng, bao bọc thân hình gầy gò của nàng trọn trong chiếc áo ấm, rồi hắn bế nàng đi thẳng đến thư phòng.

Dương Thiên Vũ đặt Tiểu Duệ ngồi xuống chiếc ghế quý phi trong phòng. Phòng đốt lò sưởi rất ấm, Tiên Y đã dặn thời gian này Tiểu Duệ không được để cơ thể nhiễm lạnh. Sau khi Tiểu Duệ ngồi yên ổn, một bóng người sau bình phong bước ra. Ánh mắt Tiểu Duệ lóe lên một tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại là vẻ bình thản, lạnh nhạt. Người vừa xuất hiện chính là hoàng đế đương triều Dương Thiên Cảnh.

– Mai tiểu thư! – Hắn hơi thở dài, ngồi xuống đối diện Tiểu Duệ. – Hoàng đệ muốn hôm nay trẫm đích thân tới đây giải thích với nàng tất cả những hiểu lầm trước đây. Hy vọng nàng có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của Thiên Vũ.

Nói rồi hoàng thượng đưa cho nàng một tập tài liệu. Tiểu Duệ không động tay, nàng vẫn ngồi dựa người ra sau ghế, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng hoàng đế. Hắn bắt đầu kể cho nàng nghe căn nguyên của tất cả sóng gió, hiểu lầm bao nhiêu năm qua.

Năm đó tiên đế nghi kỵ các hoàng tử, lúc ấy sức khỏe của người vẫn còn tốt nên chưa muốn lập thái tử. Lập thái tử luôn là việc lớn đối với mỗi triều đại. Không người nào muốn mình mãi là thái tử mấy mươi năm. Chính vì vậy hoàng thượng muốn kéo dài thời gian, để thế lực giữa các hoàng tử cân bằng nhau, đồng thời trong thời gian này cũng tìm ra người hợp ý nhất để kế vị. Tuy nhiên tiên hoàng đột ngột lâm trọng bệnh, hôn mê không thể tỉnh. Lúc ấy tất cả các phe phái trong triều vừa mua chuộc vừa ép buộc khiến các thái y cố gắng cầm cự tình trạng trên của tiên đế, không một ai muốn tiên đế tỉnh lại, cũng không một ai muốn tiên đế băng hà trước khi phe của mình giành được thế thượng phong.

Trong triều lúc đó chia làm hai phe chính, một là phe đại hoàng tử Dương Thiên Khanh, trưởng tử do đích thân hoàng hậu sinh ra. Tam hoàng tử Dương Thiên Hãn đứng về phía đại hoàng tử, trong trận chiến tranh giành ấy tam hoàng tử đã dùng tính mạng của mình cứu một mạng cho Dương Thiên Khanh. Tuy nhiên đại hoàng tử tính tình đơn giản, nhiều khi do không suy nghĩ sâu xa mà gây mất lòng người.

Còn nhị hoàng tử Dương Thiên Cảnh là con của Tô quý phi, phi tử được hoàng đế vô cùng sủng ái. Lúc này Dương Thiên Vũ là lục hoàng tử, chỉ là con của một Lâm Tần nhỏ bé thất sủng đã đứng về bên Dương Thiên Cảnh. Ngoài ra Dung gia cũng là cánh tay phải đắc lực cho Dương Thiên Cảnh. Còn Mai gia bề ngoài là người của đại hoàng tử nhưng thực chất lại trung thành với nhị hoàng tử Dương Thiên Cảnh. Tất cả những tài liệu chứng minh việc Mai tướng quân là người của nhị hoàng tử đều đang đặt trước mặt Tiểu Duệ.

Năm đó sau một loạt cuộc chiến, điều động binh lính cùng với ám sát, liên kết với Nhữ Lam… phe của nhị hoàng tử đã nắm chắc phần thắng trong tay. Người của đại hoàng tử lúc này mới phát hiện ra Mai tướng quân là nội gián của nhị hoàng tử, tam hoàng tử Dương Thiên Hãn đã cấu kết với người lúc đó vẫn đứng ở thế trung lập – Thái Khanh quận vương – đầu độc toàn bộ Mai gia. Bởi biết bản thân chắc chắn không thoát nên tam hoàng tử đã bày ra kế kim thiền thoát xác khiến mọi người tưởng rằng đại hoàng tử đã chết, nhưng thực ra người chết lại chính là hắn.

Việc Dương Thiên Vũ đến thăm Mai phủ trước bữa tiệc chính là vì lúc đó Dương Thiên Vũ cần bàn kế hoạch kín kẽ cho việc đại điển lên ngôi của tân hoàng đế Dương Thiên Cảnh. Việc Dương Thiên Vũ quen biết truyền nhân của tộc người điều chế Thanh Tiêu Tán hoàn toàn là tình cờ, lý do trước đó có một số người của phe nhị hoàng tử bị chết do loại độc này, chính vì vậy Dương Thiên Vũ phải tiếp cận truyền nhân kia để điều tra.