Tối đó, Ako Hatoda đã gặp phải rắc rối.

Sau khi trở về từ trường sơ trung, cô đi thẳng vào chỗ làm việc bán thời gian của mình. Rồi sau đó, mất khoảng một vài phút để đi bộ từ chỗ làm tới trạm xe buýt, và cuối cùng cô về tới nhà.

Tuy nhiên, khi cô đứng đây, cô đã nhận ra cô đã làm mất chìa khóa cổng.

Nó là một cái chìa khóa nhỏ. Tìm nó sẽ mất thời giờ, còn chưa kể đến trời đang chập tối mất rồi.

Mặt trời lặn nhanh hơn vào mùa thu, và cô sẽ không thể ra tìm nó được chỉ với ánh sáng từ mặt trăng hay đèn đường được.

Nếu cô chỉ đợi dì và cậu cô về nhà, họ sẽ có thể mở cổng, nhưng điều đó cũng không thay đổi thực tế là cô đã làm mất chìa khóa. Kẻ lạ mặt nào đó có thể sẽ sử dụng chúng, vậy nên nhà cô sẽ phải đổi khóa.

Cô không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào cả.

Cũng đã được ba tháng kể từ khi bố cô giết chết mẹ cô.

Sau đó, Ako bắt đầu sống với em trai của mẹ cô, cậu của cô. Cô nhận ra cô đã trở thành một gánh nặng. Gia đình cô để cô học tại ngôi trường cô vẫn học trước kia, họ cho cô tiền phụ cấp, và luôn để cô làm những gì mình thích.

Cô chỉ là một cái gánh nặng.

Chỉ một lần duy nhất, cô đã tới thăm bố mình, nhưng ông ấy quay lưng đi và bảo cô rằng đừng bao giờ quay trở lại nữa. Ako không được cần đến, thậm chí cả bởi bố mình.

Không ai nói chuyện với Ako ở trường.

Mọi người ở trường bằng cách nào đó biết được rằng bố cô đã đâm chết mẹ cô trong lúc cãi nhau, và thế là dựng thành một tin đồn về cô và cứ trố mắt nhìn cô.

Ako chẳng là gì ngoài là sự tồn tại không mong muốn, là một kẻ chỉ gây vấn đề cho người khác.

Vậy nên, cô nghĩ rằng cô tốt hơn là nên chết đi cho rồi.

Một lúc trước, bà cô đã nói với một cái thở dài với cô, "Mày cũng nhận được cái đầu thiển cận , hệt như bố mày vậy."

Ako không nghĩ nó một điều xấu. Tuy vậy nó còn tốt hơn là tiếp tục làm gánh nặng cho mọi người.

Ako vẫn đang từ từ thu thập những gì mình cần để tự sát. Cô đã ăn trộm đủ số thuốc ngủ từ người cậu bị chứng mất ngủ mà không bị bắt gặp, và cất chúng vào trong bàn học. Cô đã đạt đủ liều lượng mình cần rồi.

Vậy mà giờ, cô lại làm mất chìa khóa.

Cô muốn chết vậy nên cô có thể dừng việc làm một gánh nặng, và giờ cô lại gây ra thêm vấn đề. Mất chìa khóa vào lúc này càng khiến cô ghét cái sự vô tâm của bản thân hơn, và vì thế cô yếu ớt ngồi cúi xuống ngay trước cổng.

Với cô, chiếc chìa khóa bị mất giờ trở thành một biểu tượng của tất cả mọi thứ dằn vặt cô. Ako không thể nghĩ gì khác ngoài chiếc chìa khóa, và từ đôi mắt cô, nước mắt cô tuôn rơi.

“Có chuyện gì sao?”

Thật kỳ lạ ... Ako đang đứng trước cửa, vì vậy có thể không có gì quá kỳ lạ, nhưng việc này vẫn rất kỳ quặc, đó là một giọng nói dễ thương một cách kỳ lạ của một cô gái.

"Nếu bạn có gì đó không ổn, bạn có thể nói với mình nè. Như là, ừm, mình không biết...ví dụ đi, bạn bị mất chìa khóa, đúng chứ?"

Ako nhìn lên, và cô thấy một cô gái xinh đẹp đến nỗi khiến tim ta phải đập thình thịch khi nhìn vào cô ấy.

Nước da trắng nổi bật ngay cả trong bóng tối, như thể trong suốt vậy. Những đặc điểm trên khuôn mặt cô hoàn hảo tới mức như được điêu khắc nên bằng tay. Nụ cười của cô ấy có hơi cứng ngắc, sự mất cân đối giữa ngoại hình xinh đẹp và nụ cười ngượng nghịu càng làm cô ấy đáng yêu hơn.

Tuy nhiên, trang phục của cô ấy trông hơi lạ.

Từ cái nhìn đầu tiên, nó nhìn giống như cô ấy đang mặc đồng phục học sinh, nhưng cách bày trí của nó được làm quá tốt. Gần giống như cosplay từ những bộ anime hoặc manga. Chiếc khăn của cô được viền bằng diềm xếp, và chiếc váy xếp li của cô có những bông hoa trang trí màu trắng treo trên đó.

Hai từ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô ấy

Mahou Shoujo. [note12332]

Ako trở nên ngây ngốc, và và trước khi cô nhận ra, cô đã thú nhận với cô gái kia rằng cô đã mất chìa khóa. Cô gái gật đầu và nói "Đợi đây chút nhé", rồi biến mất. Gió nổi lên, và Ako ngửi thấy một mùi hương thơm giống như trái cây.

Cô ấy là thật. Một Ma Pháp Thiếu nữ thực sự.

Sau đó, Ako vẫn cứ đứng đó chết lặng mất năm phút, rồi cô gái ấy trở lại, thở dốc.

"Phải nó không?"

Chiếc chìa khóa cô ấy đưa cho cô không nghi ngờ gì là chiếc mà Ako đã đánh mất.

"Lần sau nhớ cẩn thận hơn, nhé?"

Cô gái mỉm cười. Như thể nụ cười mời gọi cô, Ako gửi lời cảm ơn đến cô gái ấy. Đặc điểm khuôn mặt của họ đúng là hoàn toàn khác nhau, nhưng nụ cười của cô ấy giống như mẹ cô khi vẫn còn hạnh phúc với bố mình. Thật dễ chịu, thật hạnh phúc, và chỉ cần nhìn vào thôi cũng sẽ giúp ta bình tĩnh. Đó là một nụ cười như vậy đấy.

Cô cúi đầu cảm ơn, và lúc cô ngẩng đầu lên thì cô gái đã biến mất.

Đó thực sự là một Ma Pháp Thiếu nữ.

Ako thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy một cảm giác ấm áp gần trái tim cô. Cô không còn muốn chết nữa. Ma Pháp Thiếu nữ là có thật. Ako đã được cứu rỗi.

Ako tự hỏi giá mà mình cũng có thể sẽ trở thành một Ma Pháp Thiếu nữ. Nếu cô trở thành một Ma Pháp Thiếu nữ, cô sẽ được cần đến. Trái tim cô rộn ràng khi nghĩ đến điều đó.

Ako tự hỏi nơi đây liệu có ai sẽ cần cô hay không.