Giờ tôi đã là học sinh năm thứ 6 rồi.

Tôi đã 18 tuổi rồi và sẽ sớm tốt nghiệp.

Lễ tốt nghiệp đang đến gần, tôi và mọi người đều đang định hướng cho tương lai của mình. Maris bảo cô ấy quyết định sẽ thừa kế gia đình, dường như cô ấy sẽ trở lại cuộc sống quý tộc của mình sau tốt nghiệp. Cô sẽ được cha mẹ dạy cho cách quản lý lãnh thổ và nhiều thứ khác nữa. Maris nói cô vẫn sẽ là chính mình dẫu có là một hầu tước đi nữa. Những cô nàng quý tộc khác cũng có kế hoạch đi tiệc tùng, quẩy các kiểu khi quay về nhà.

Tuy nhiên khi chiến tranh đến, quý tộc như Maris phải đóng góp cho đất nước. Do vậy khi ở nhà cô ấy sẽ tiếp tục tập luyện ma thuật. Song song với việc đó, cô còn có kế hoạch học thêm các bài đào tạo cô dâu.

Trường hợp của Benjamin, cậu ấy sẽ bắt đầu đời mình là một diệt quỷ sư. Với mục tiêu như thế, trong suốt kì nghỉ, cô sẽ theo chân cha mẹ đến Harley và bắt đầu học hỏi những điều cơ bản về diệt quỷ bằng cách hoàn thành một yêu cầu đơn giản.

Nike hiện tại đang rèn luyện thể lực và ma thuật của mình cả ngày lẫn đêm với mục tiêu gia nhập Kỵ sĩ đoàn. Thỉnh thoảng tôi lại trở thành bạn tập trong những bài huấn luyện đặc biệt của cậu ấy. Lần đấu tập trước, chúng tôi đã đi xa đến mức tả tơi cả người. Đòn tấn công của Nike càng tàn nhẫn, tôi lại càng tận hưởng cuộc chiến hơn nữa.

Bài tuyển chọn gia nhập Kỵ sĩ đoàn đã xong được 1 tuần rồi và vẫn chưa thấy thông báo kết quả. Tốt hay xấu gì thì kết quả vẫn sẽ được gửi đến trường. Cả tôi lẫn Benjamin đang dõi theo bên cạnh cũng đang rất lo lắng cho Nike.

Về phần tôi thì, vào năm thứ 5, tôi nhận được thư giới thiệu đến Harley làm việc. Sau cùng thì do tôi vẫn tiếp tục đạt kết quả xuất sắc trong học tập mà. Do vậy tôi đã được nhận vào làm việc ở Harley và sẽ bắt đầu làm ngay khi tôi tốt nghiệp. Vào đầu năm nay, tôi được nhận một số tài liệu về công việc từ Harley, cộng với việc đang học năm thứ 6, thành ra tôi phải học cả 2 thứ luôn.

Khi ngó qua tập tài liệu được gửi đến từ Harley, mục đầu tiên viết ‘Harley là nơi cung cấp công việc cho diệt quỷ sư’. Tất nhiên cái này tôi biết từ lâu rồi.

Mục tiếp theo là nội dung chính của công việc. Đầu tiên là quản lý thông tin khách hàng đã gửi yêu cầu đến Harley. Thủ tục tiếp theo là kiểm tra xem có thiếu sót nào trong nội dung yêu cầu hay không và xác minh nội dung đó với khách hàng. Sau đó nếu yêu cầu được phân loại thành yêu cầu diệt quỷ thì chúng tôi sẽ tiến hành điều tra nội dung của yêu cầu dựa trên những thông tin từ khách hàng. Chúng tôi sẽ điều tra xem chuyện xảy ra như thế nào và ở đâu, điều kiện môi trường ở đó ra sao, và thương lượng về thù lao với khách hàng. Đó là những gì được viết trên tài liệu liên quan đến mô tả công việc của nhân viên Harley.

Do trách nhiệm của chúng tôi là cung cấp công việc, nên nhân viên Harley phải đến địa điểm yêu cầu trước các diệt quỷ sư để xác minh thông tin trong khi có không ít thông tin đe dọa đến tính mạng.

Trong khi đó, công việc tiếp tân trong mơ của tôi chủ yếu là phụ nữ làm việc theo ca giữa hàng tá công việc khác nhau. Dù có là tiếp tân thì điều quan trọng là phải nắm được đầy đủ nội dung yêu cầu cũng như thông tin về các diệt quỷ sư. Vì vậy tại Harley, ngoài tiếp tân ra cần phải làm cả những công việc khác nữa.

Do đó, bạn phải cần phải là một pháp sư xuất sắc về tài năng lẫn trí lực để trở thành nhân viên tại Harley.

Ra thế. Vậy đấy là lý do đạt thứ hạng cao trong trường cũng là một phần của yêu cầu.

“Ôi cái vai tôi..”

Tôi đặt bút lông xuống và vươn vai. Hai vai cứng ngắc cả rồi. Tôi ở đây cũng phải hai tiếng rồi. Chỉ học sinh năm 6 mới được phép dùng thư viện sau khi tan học đến 10 phút trước khi tắt đèn. Theo đồng hồ thì vẫn còn hơn 1 tiếng nữa mới đến giờ. Vậy thì tôi sẽ nghỉ một chút khoảng 30 phút thôi.

Lúc tôi đến phòng này, theo như tôi thấy thì có 20 học sinh nhưng giờ thì chẳng còn ai ngoài một nam sinh đang đứng trước giá sách kia.

“Um, Hell…”

Khi tôi trút một hơi dài và đang cố chợp mắt thì ai đấy đến bắt chuyện.

? Hửm?

Khi đang gục đầu và để cơ thể nghỉ ngơi, một cậu trai với cuốn sách trên tay đang đứng trước mặt tôi. Cậu ta là nam sinh đã đứng trước kệ sách trước đó. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên cậu ta là Titus Halmilton, một học sinh lớp bên cạnh.

“Hell nè, nếu bạn không phiền thì lần tới…”

“Lần tới sao?”

“Nanaly! Cậu vẫn còn ở đây à?”

Đột nhiên Maris đến thư viện và ngắt lời Titus. Đáng lý cậu ấy phải nhỏ tiếng một chút vì đang trong thư viện mà. Tuy vậy chẳng còn ai ngoài tôi và Hamilton nên thôi không sao.

“Chắc cậu đã quên mất lời hứa với tớ rồi đúng không?”

“Gi-gì cơ?”

“Hôm qua tớ đã nói rồi! Tớ sẽ chỉ cậu cách khiêu vũ nên hãy đợi tớ ở trong phòng?!... Ara, cậu cần gì sao?”

Bộ đầm đỏ của Maris đang bùng cháy kìa, rất nhiều luồng aura mạnh mẽ đang bùng cháy từ cơ thể cậu ấy. Tất nhiên chỉ là ẩn dụ thôi. Từ đầu đấy là lỗi của tôi đã lỡ quên mất lời hứa nên mới làm cô phát cáu như này.

“Um, ano.”

Hamilton ngập ngừng nói. Cậu ấy trông thật đáng thương vì bị cho ăn bơ. Sau tất cả, cậu ta đang trong giữa cuộc nói chuyện với tôi khi Maris ngắt lời cậu. Maris xin lỗi cậu ấy vì đã thất lễ. Dù cách hành xử của cô có thể làm người khác hiểu lầm nhưng thực ra Maris là một người chân thật và thẳng thắng. Nhìn chung, cậu ấy là một cô gái tốt bụng.

“Chuyện gì đang diễn ra ở đây thế?”

“K-Không có gì đâu!”

Hamilton xin lỗi cô ấy, thật vô lý! Rồi cậu ta rời đi trong vội vã. Nghĩ lại thì, ‘Cậu ta muốn nói gì nhỉ?’. Mặc dù cậu ta đã hỏi nhiều lần nhưng cuối cùng lại không nói gì. Có lẽ nó không quá quan trọng vì cậu ta rời đi mà có nói gì đâu.

Lúc này, sau khi bị Maris tìm thấy thì tôi đang dọn sách. Tôi chỉ đang đọc có mỗi cuốn tài liệu công việc từ Harley nên việc dọn dẹp rất nhanh chóng.

Thực ra tôi cố tình ngồi lỳ trong phòng này để trốn Maris. Tôi đã nghĩ đây là nơi hoàn hảo để ẩn nấp rồi nhưng cuối cùng cô ấy cũng tìm ra. Tôi thấy có chút miễn cưỡng khi rời khỏi đây.

“Cậu thực sự ghét khiêu vũ đến vậy à?”

“Un.”

Thứ chờ đợi tôi sau khi mang tài liệu rời khỏi thư viện là bài học khiêu vũ mà tôi không ưa. Hành lang trước mắt tôi đột nhiên trông thật dài.

Vào ngày mốt, các học sinh năm 6 sẽ có một buổi tiệc trước khi tốt nghiệp. Nói cho đơn giản là một bữa tiệc tốt nghiệp. Bữa tiệc hoành tráng sẽ được tổ chức ở sảnh tiếp đón của trường. Các giáo viên sẽ lo tất tần tật từ trang trí đến thức ăn. Họ nói trong khi mỉm cười, ‘Dù có hơi khó khăn, nhưng buổi tiệc tốt nghiệp sẽ rất vui’.

Với tư cách là khách mời quan trọng, chúng tôi phải mặc trang phục lịch sự… nói cách khác, tui tôi phải diện đầm đến ăn tiệc. Hơn nữa còn có cả khiêu vũ, nhưng nó không bắt buộc, và dường như chỉ có những người có bạn nhảy mới chọn khiêu vũ. Những ai đang có người trong lòng hay chưa có đối tượng đều đang tuyệt vọng tìm bạn nhảy cùng trước buổi tiệc. Mấy ánh mắt sáng rực của họ y hệt như hồi chuẩn bị cho Cuộc thi phép thuật vậy.

“Ta đâu nhất thiết phải nhảy đâu..”

“Cứ im lặng đê ~ !”

“Đau tai tớ…”

Giọng của Maris vạng inh ỏi trong màng nhĩ tôi.

Đó giờ tôi chưa từng khiêu vũ. Tôi không nghĩ trong tương lai nó sẽ có ích gì, nên thường thì tôi không học trừ khi tôi là quý tộc. Vì nghe nói là sẽ mặc váy đi tự tiệc nên lần đầu tiên trong đời mẹ mua váy và gửi lên cho tôi…

Một vài giáo viên sẽ giúp học sinh tập khiêu vũ sau giờ học. Thêm vào đó, học sinh quý tộc còn đề nghị dạy cho các thường dân cách khiêu vũ với cử chỉ thật thân thiện. Quả là thân thiết mà!

Về phần tôi, tôi không muốn nhảy và cũng không có người mình thích. Vì không bắt buộc phải nhảy nên tôi muốn tập trung hết mình vào đống đồ ăn ngon lành kia. Dù cho khiêu vũ có bắt buộc đi nữa thì tôi vẫn sẽ dành thời gian để học chuẩn bị tốt nghiệp. Nói chung bạn có thể gọi tôi là một con bé nhàm chán cũng được. Tuy xem ra cũng có vài người như tôi, nhưng hầu hết vẫn đang hào hứng với buổi tiệc.

Vì vài lý do mà có người lại biết được ý định ăn thay vì khiêu vũ của tôi. Tôi đang nói đến việc cô nàng Maris đột ngột tiếp cận chỗ của tôi sau giờ học rồi phán ‘Tớ sẽ dạy cậu khiêu vũ!’ trong khi khịt mũi. Dù tôi có từ chối đi nữa cổ vẫn kiên trì bám theo tôi đến tận hôm nay.

Trước đó, tôi đã tình cờ nhìn thấy Benjamin táo bạo mời Santanath làm bạn nhảy trong bữa tiệc. Vụ này diễn ra ở sân sau trường, và tôi cùng Nike tình cờ đi ngang qua đã phát hiện và rình trộm họ. Lúc đó tôi còn bị té trầy đầu gối khi đang cố trốn nữa, mà vì đang hồi hộp quá nên không thấy đau. Dù đáng lý Benjamin mới là người phải hồi hộp kia.

Cuối cùng họ cũng trở thành cặp nhảy. Khi Benjamin quay về phòng lập tức bị hai chúng tôi chọc ghẹo. Tuy nhiên, cậu ấy thực sự trông rất hạnh phúc đến đỏ cả mặt làm tôi và Nike cũng đỏ mặt vì xấu hổ theo.

Ngay lúc này thì…

“Không còn nhiều thời gian đâu. Ít nhất cậu cũng phải nhớ được vài đường cơ bản.”

“Không đời nào..không muốn đâu!!”

“Im lặng đi, đồ đồng bằng.”

“Cậu ồn ào quá!”

Cuối cùng, tôi ngoan ngoãn theo chân Maris về phòng tôi học nhảy dưới sự chứng kiến của Nike và Benjamin.

Tôi nghĩ quanh tôi có rất nhiều cô gái có thuộc tính chị hai thích chăm sóc em thì phải.

***

Chỉ còn vài ngày nữa là tôi rời trường.

Hôm nay là tiết tự học.

Không có giáo viên nào trong lớp cả. Nếu là hồi đó thì tầm này lớp đã trở thành cái chợ rồi. Tuy nhiên hôm nay mọi người lại rất yên lặng vì chúng tôi cần tập trung vào những việc cần làm.

Không một ai rời khỏi chỗ ngồi, mọi người đều đang tập trung viết hoặc là đọc vài quyển sách.

Như mọi khi, tôi cũng đang đọc một cuốn sách về các loài thực vật ma thuật. Hiện tại tôi đang cố gắng bổ sung thêm kiến thức. Với nó, sẽ không có gì mà tôi không biết cả! Hãy học bất cứ thứ gì có thể nào! Ít nhất phải đến mức nói chuyện được với người khác đã.

Tôi đã quan tâm đến mấy loài thực vật này từ lâu rồi, ví dụ như mật hoa có thể bôi lên vết thương để chữa lành và cả những cây ăn thịt người chỉ có thể phát triển bằng cách ăn người. Thực vật ma thuật không có hạn chế. Một số có độc, một số dùng làm thuốc, và một số khác thậm chí bí ẩn đến nỗi không có bất kì kiến thức nào về công dụng và cách dùng chúng.

Người ta còn viết rằng một người có Thổ ma pháp có thể trồng bất kì cây ma thuật nào từ mặt đất tùy vào câu thần chú. Có vẻ nhiều câu thần chú triệu hồi đủ loại cây ma thuật khác nhau được viết bên trong, phù hợp với những người có Thổ ma pháp để nghiên cứu. Tiếc là dù tôi có nghiên cứu nhiều cỡ nào cũng không niệm phép được đâu.

“…?”

Đang định lật sang trang kế thì một mảnh giấy rơi xuống trang sách, nhìn qua thì có gì đó được viết trên đấy. Ban đầu tôi nghĩ là ai đấy làm rơi nhưng điều đấy không thể vì chỗ của tôi là ở cuối hàng. Nói cách khác, ai đấy đã gửi thư cho tôi.

“Bạn Hell, sau giờ học mình muốn gặp bạn ở sân sau trường.”

Khi tôi đọc thì thấy viết như thế.

Lá thư không có tên người gửi. Tôi không nghĩ ra được ai là người viết cả.

“E…”

Rồi có thêm hai lá thư nữa rớt xuống chỗ tôi. Khi tôi đang bối rối, một cái hướng đến Lockman còn cái còn lại bay sang tôi. Cậu ta để ý tới lá thư rồi đọc nội dung bên trong. Không khỏi tò mò, tôi cố dòm trộm nội dung đến nổi mắt tôi sắp lòi ra ngoài. Tuy vậy, cậu ta nhận ra tôi và lập tức bỏ lá thư vào ngực áo.

Dòm trộm chút thì có sao đâu chứ…

Tôi nhìn vào mảnh giấy gửi đến mình. Bên trong…

“Sau giờ học, mình sẽ đợi cậu ở trước đài phun nước.”

…viết như thế. Cái này cũng không có tên luôn.

Thật là một bức thư thiếu thân thiện! Ít nhất cũng phải để lại tên thì tôi có thể đi gặp ngay để giải quyết. Nhưng nếu người gửi đã bỏ công sức gửi thư cho tôi như này chắc đấy là chuyện riêng không tiện nói công khai… Mà không. Cái thể loại chuyện gì mà không thể nói công khai? Và ai lại muốn nói với tôi cơ chứ? Chữ này không phải của Maris nên tôi chịu. Chữ trên bức này khác với bức thư trước.

“……”

Sau giờ học, tôi có hai chuyện cần giải quyết. Tôi hoàn toàn không thể tập trung vào bài học nữa rồi.

Trong khi đó, một mảnh giấy khác lại rơi trên đầu tôi.

Nữa hả!

Nội dung lần này chẳng khác gì mấy lần trước. Khi việc này cứ liên tục diễn ra làm tôi trở nên bực bội mấy cái tên vô danh kia.

Sao họ lại không viết tên vào? Không có tí thông tin gì cả.

Trường hợp này tôi sẽ phản hồi lại tất cả với dòng ‘Xin thứ lỗi, mình có việc bận nên không đến được’ rồi gửi trả lại. Tôi không biết phân thân nên tôi không thể đi nhiều nơi một lúc được.

Hết giờ tự học, mọi người rời khỏi phòng. Sau tiết này không còn tiết nào khác nữa nên một vài học sinh trở về phòng trong khi một số người khác có việc cần làm sẽ đến nơi của họ để lo việc. Tôi định bảo Nike là hôm nay tôi cũng sẽ đến trễ, vì thế tôi hướng đến lớp của cô ấy, rồi tôi niệm phép vào mấy tờ giấy mà tôi viết lời từ chối lúc nãy, thả chúng bay đi.

***

Fuu. Có vài thứ mà tôi không thể ngó lơ được.

“Ngài Alves! Làm ơn đợi một lát!”

Khi đang trên đường đến thư viện như mọi khi, tôi trông thấy một cô nàng quý tộc đang lon ton theo sau Lockman, bộ đầm hồng tung bay theo mỗi bước chân cô. Lockman dừng lại khi nghe cô gái gọi mình.

“Sally?”

“Thực ra, em…”

Dạo gần đây mấy cô gái đu theo Lockman nhiều hơn bao giờ hết. Bản thân cậu ta chẳng tỏ ra chán ghét gì nên tôi nghĩ cậu ta trao nhiều cơ hội cho mấy cô nàng tiếp cận hơn. Dù gì cậu ta từng bảo “Mọi cô gái đều phải được chăm sóc”. Nói vậy, đối với cậu ta thì tôi chẳng được xem là nữ giới. Dù sao thì hắn luôn đối xử lạnh nhạt với tôi mà. Vì vài lý do mà tôi lại thấy thật thất vọng.

“Ngài Alves, ngài có thể đi cùng em tới buổi tiệc được không ạ?”

Lắng nghe cuộc nói chuyện, có vẻ như Sally đang cố thỉnh cầu Lockman làm bạn nhảy cho buổi tiệc. Nghe vậy, tôi có chút hiếu kỳ và đứng lại để hóng thêm. Khi mà mấy học sinh khác đi ngang qua nhìn tôi với cặp mắt nghi ngờ, tôi nhanh chóng giả ngu, quay đầu đi huýt sáo các kiểu. Tôi không có hóng gì hết nha.

“Tôi chưa dự định đi cùng ai tới buổi tiệc cả, nhưng nếu là khiêu vũ thì tôi rất vui lòng trở thành bạn nhảy của em. Tuy nhiên, tôi cũng đã hứa với các cô gái khác là sẽ khiêu vũ cùng họ, vậy nên tôi sẽ nhảy với em sau họ nhé. Vậy có được không?”

“Được ạ!”

Cô gái đồng ý.

Theo lời Maris, phụ nữ mời mọc nam giới là hành vi đáng xấu hổ trong giới thượng lưu. Tuy nhiên, vì tiệc trường không có liên hệ gì tới cha mẹ, dòng họ và công chúng cả, cho nên các cô gái đều điên cuồng làm mọi thứ để không còn gì phải hối tiếc nữa.

Thế còn Maris thì sao? Bản thân cậu ấy đã tự hào khoe với tôi rằng đã thành công trở thành bạn nhảy thứ ba của Lockman. Với cái tính tự nhiên của mình, nếu là bình thường thì cậu ấy sẽ không vui khi làm “Tuesday”. Mà, Maris dường như rất hài lòng vì cậu ấy thực sự muốn nhảy với Lockman và có khóc một tí.

Thật là một tên độc ác! Hắn chỉ cần làm mấy điều tệ hại ấy với tôi là đủ. Tôi sẽ không tha thứ nếu hắn dám làm Maris khóc.

***

Vào ngày tổ chức tiệc.

Vì ngủ trễ tối qua nên lúc tôi dậy đã là chiều rồi. Ánh mặt trời chói lóa chiếu qua khung cửa sổ. Tôi thức dậy, nhưng không phải tự thân dậy mà là bị đánh thức bởi Nike và Benjamin. Dù có bị rớt khỏi giường tôi vẫn ngủ được, do đó Benjamin đá tôi hết sức mình để dựng tôi dậy. Tôi sẽ không bao giờ quên được đôi bàn chân cứng cáp ấy…. đau thật đấy.

“Ahh! Thật tỉnh táo.”

Chúng tôi tắm và sấy khô tóc. Tôi vẫn chưa mặc đầm vội mà thay vào đó là đặt nó trên đầu giường. Vẫn còn 2 tiếng nữa mới đến giờ, còn một đống thời gian rảnh mà… tôi chưa rảnh rỗi như này bao giờ nên không việc gì phải vội cả.

Tôi chải tóc cho Benjamin trong khi nhìn sách, tôi còn niệm phép để buộc tóc cậu ấy lại nữa. Trong khi phân vân xem món nào hợp hơn, tụi tôi cuối cùng thử rất nhiều thứ. Thực ra từ trước, tôi đã chọn được một kiểu tóc mà tôi nghĩ là đẹp. Tuy nhiên, con gái vào phút cuối thường lo lắng về vẻ ngoài của mình. Dù vậy, tôi vẫn xoay xở được một kiểu tóc hợp với cậu ấy và trang điểm cũng rất hoàn hảo; tất nhiên việc trang điểm là của Nike rồi.

Đến lượt Nike, tôi cũng niệm phép lên tóc trong khi Benjamin là người cẩn trọng trang điểm cho cô. Kết quả là cả hai người họ đều đẹp tuyệt. Chưa nói đến việc họ vốn đã rất xinh đẹp khi không trang điểm rồi, nhưng giờ trông lại càng xinh đẹp sánh ngang với nữ thần. Mắt tôi đang lung linh lấp lánh vì chói quá rồi.

“Giờ tới cậu đấy.”

Tôi đang che mắt khi nghe nói đến lượt mình. À phải, họ xong cả rồi, còn mỗi mình chứ mấy.

“Mái tóc xanh nhạt này, dù nhìn bao nhiêu lần tớ đều thấy nó rất đẹp.”

Nike nói trong khi nhặt tóc cho tôi.

“Hmm, cậu nghĩ kiểu tóc nào được hơn? Cậu ấy luôn thả tóc nên có lẽ thỉnh thoảng cột tóc lên và để lộ phần gáy cũng hay nhỉ? Cậu nghĩ sao hả Nike?”

“Hãy bện bím tóc sau và để thả tóc mái phía trước. Vì màu tóc như vầy nên ta có cũng có thể cài lên vài bông hoa trắng xung quanh nữa.”

“Nghe hay đấy chứ.”

Không thèm hỏi ý kiến của tôi, hai người họ cứ mải mê trò chuyện, trông vui ghê nhỉ. Miễn họ vui là tôi cũng vui rồi. Sau khi xong phần kiểu tóc, Nike tới trước tôi và bắt đầu lôi đống đồ trang điểm ra.

“Giờ thì, nhắm mắt lại nào.”

Tôi thấy nhột nhột mỗi khi cọ chạm vào da.

“Tớ luôn muốn được trang điểm cho cậu đó, Nanalie, ít nhất là một lần. Sau cùng thì, cậu chưa bao giờ để tớ làm thế trước đây mà.”

“Er...Đó là bởi vì...”

“May mắn là chúng ta có bữa tiệc này. Nhờ vậy mà bọn tớ mới có thể chải chuốt cho cậu và khiến cậu tỏa sáng.”

“Khiến tớ tỏa sáng hả...”

Cậu ấy làm quá rồi đó.

Sau khi trang điểm xong, chúng tôi lấy đầm của mình ở trên giường và thay vào. Benjamin mặc một bộ đầm màu đỏ tía thanh lịch hợp với mái tóc đỏ của cậu ấy còn Nike thì mang một bộ đầm vàng rực rỡ cũng rất hợp với mái tóc vàng. Mặc khác, tôi mặc một chiếc đầm màu xanh lá nhạt giống với màu mắt tôi. Chiếc đầm được mẹ chọn và gửi đến cho tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi mang đầm với phần váy dài và hở vai đó. Trong khi váy của tôi thực ra hơi ngắn hơn một chút so với bộ đầm dự tiệc thông thường, tôi vẫn cảm thấy sao sao ấy. Khi mặc, tâm trí tôi lạc đi mất hút. Tôi nghĩ các cô gái quý tộc phải khổ sở lắm, bởi vì họ thường phải mang đầm kiểu này với giày cao gót mà.

“Vậy thì gặp cậu sau nhé.”

Sau khi xong việc xác nhận vẻ ngoài của nhau, chúng tôi rời khỏi phòng và tách nhau ra. Benjamin đi tới kí túc xá nam bởi vì cô ấy hẹn gặp Santanath, còn Nike thì được ai đó ngỏ lời mời và sẽ tới chỗ đã hẹn để gặp bạn nhảy của cậu ấy. Trước khi chúng tôi chia tay, cả hai người họ nói rằng, ‘Nếu có ai định làm gì kì lạ thì đóng băng họ luôn nhé’. Tôi thắc mắc tại sao họ lại nói những thứ lạ lùng như vậy chứ. Phải chi bọn họ nói cụ thể lý do cho tôi. Trong khi vẫn còn hoang mang, tôi đi tới điểm hẹn một mình.

***

Tạm hết rồi :v Chap 10 sắp xong rồi nên cũng sẽ sớm lên thôi ạ. Mọi người xem vui vẻ :))