Cô mở đôi mắt nhìn lên bầu trời xanh vời vợi.

Trời thật sáng khiến đôi mắt cô khẽ nheo lại.

Lơ đãng ngước nhìn lên bầu trời, cô bước dọc theo con đường bê tông.

Nó là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Vẫn là bầu trời như bao ngày khác.

Ánh dương rạng rỡ soi rọi khắp thế gian, một làn gió mùa hè mát dịu – một ngày như bao ngày.

Thế nhưng, không như những tháng ngày ấy, chẳng thấy có Miko ở trong phòng thí nghiệm.

"Mai tớ có chuyện muốn nói với cậu..."

Cô bé phồng mang trợn má, nhớ lại cái cách Miko ngày hôm qua đã nói với cô như thế.

Cáu kỉnh, cô lấy một chiếc bánh hạnh nhân từ trong túi ra và cắn một miếng.

Đây là câu chuyện vui về một cô bé thần tiên thích ăn bánh hạnh nhân.

---o0o---

Cô đã làm bạn với Miko đã lâu.

Họ luôn bên nhau. Họ đã bên nhau lâu lắm rồi.

Và cô luôn nghĩ nó sẽ mãi như vậy, cho đến một ngày cô ấy ra đi.

Cô hỏi hết người này đến người khác trong khi ăn những chiếc bánh hạnh nhân, "Ê nè, có chuyện gì xảy ra vậy?" Nhưng mọi người ở trong phòng thí nghiệm nơi Miko làm việc nói với cô những lời kiểu như "Chắc cô ấy được đưa lên thiên đàng," và "Có lẽ cô ấy đã tạo ra một lỗ hổng nào đó" – chỉ toàn những lời lẩm bẩm mà cô không thể thấu hiểu.

"Tôi không hiểu! Hãy cho tôi một lời giải thích đơn giản thôi!"

Cô xấn tới chỗ bọn họ, nhưng họ lại bối rối và vò đầu bứt tai.

Nguyên nhân Miko biến mất vẫn đang được điều tra, nên hiện tại, không ai biết thực sự đã xảy ra chuyện gì.

"Ngày mai cô ấy sẽ quay lại chứ?"

"Ừm...tôi không biết."

"Hôm sau nữa?"

"Ừm, chúng tôi không thể nói chắc điều gì, nhưng mai có lẽ Miko vẫn không quay trở lại đâu, hay ngày kia, có lẽ sẽ chẳng bao giờ nữa."

"Cái gìiiii? Tôi không muốn! Các người làm gì đó đi!"

"Cô bảo tôi phải làm sao giờ..."

Đám nhà khoa học đều áy náy và không dám nhìn vào đôi mắt cô.

Đáng buồn là hiện giờ chẳng ai để tâm đến cô, cô vẫn tiếp tục lo lắng cho Miko như một con khủng long ba sừng.

Trong khi đó, toàn bộ những nhà khoa học vẫn điên cuồng điều tra lý do Miko biến mất.

Một năm trôi qua, những cái đầu lỗi lạc bậc nhất trên toàn cầu cuối cùng cũng đã xác định được nguyên nhân.

Khi nó được công bố, toàn nhân loại đã bàng hoàng.

Đương nhiên, nó là một vụ rất rắc rối, vậy nên đối với cô nó thực sự rất choáng váng. Nhưng có một điều mà cô có thể khuây khỏa phần nào.

Đó là sự thực thì Miko đã đi vào tương lai một nghìn năm.

Số liệu chính xác: Ngày mùng 2 tháng 9, năm 2999 sau Công Nguyên.

Một ngày xa xôi đằng đằng trong tương lai.

Trong một thế giới nơi chưa chắc có con người tồn tại.

Nó có vẻ liên quan tới cái lỗ hổng thời gian mà Miko đã bị cuốn vào.

Là người xinh đẹp và giỏi giang nhất trong phòng thí nghiệm, mọi người ai ai cũng buồn rầu vì cái tai nạn đó đã xảy đến với cô – như thể họ đã đánh mất đi mặt trời của riêng mình vậy.

Họ cũng toàn những người giỏi giang, họ cũng đã xác định tư tưởng có lẽ họ sẽ không bao giờ gặp lại được Miko.

Nhưng cô là cô bé thần tiên yêu bánh hạnh nhân, và cô không có hiểu nó có nghĩa là gì.

"Ê, thực tình, Miko đi đâu rồi?"

"Tôi đã bảo cô rồi đấy, một nghìn năm trong tương lai."

Thậm chí dù đã nói đi nói lại khoảng 17 lần, cô bé kỳ quái cũng không bị lay động.

"Ông đùa chắc. Cô ấy đã đến tiệm bánh rán, phỏng?"

"Khônggg, một nghìn năm trong tương lai."

"Ê, đùa à, hãy nói tôi nghe sự thực đi!"

"Tôi đã nói rồi! Sự thực là cô ấy đã đi vào tương lai một nghìn năm!"

"Ugh! Tôi nghe rồi, đồ ngốc!"

Sau khi hỏi đi hỏi lại khoảng bốn mươi lần, và đấm và bụng ông ta vì chẳng có lý do gì đặc biệt, cô cuối cùng cũng đã hiểu rằng Miko đã đi vào tương lai một nghìn năm.

Cơ mà, cô vẫn cảm thấy phải làm điều gì đó. Sau cùng, cô vẫn chưa được nghe điều quan trọng Miko định nói với cô. Miko chưa từng thất hứa. Vậy nên cô bằng mọi giá phải nghe được điều đó từ cô ấy.

Cô gặm một miếng bánh hạnh nhân và nghĩ, tạm thời, cô hãy thử sống qua một ngàn năm xem sao.

---o0o---

"Vậy thì. Tôi nên sống một nghìn năm sao giờ?"

Cô hỏi mọi người trong phòng thí nghiệm, nhưng họ chỉ nhìn cô và nhún vai.

"Ừm, thì...Con người không thể sống lâu như thế được."

"Ồ, được rồi. Vậy thì tôi nên sống một nghìn năm sao giờ?"

"Cô không nghe những gì chúng tôi nói, phỏng?"

Những nhà khoa học kinh ngạc, và cố gắng nói cho cô hiểu.

Họ nói với cô về những chuyện kiểu như hoạt động của enzim, quá trình trưởng thành, và tất cả những lý do tại sao con người không thể sống một nghìn năm.

Những lời nói đó thoáng qua tai cô, và cô tiếp tục gặm bánh hạnh nhân.

Cô không hiểu những điều phức tạp họ đang nói.

Nhưng có một điểu cô biết đó là ăn bánh hạnh nhân giúp cô sung sướng.

Khi cô đi hỏi hết người này đến người khác trong phòng thí nghiệm, cô cuối cùng cũng gặp một ông già nói với cô thế này:

"Hừm...Không hẳn là không thể được, nhưng điều đó khá là..."

"Thật sao? Vậy tôi sẽ thử!"

Trong đầu cô chẳng có gì ngoại trừ Miko và bánh hạnh nhân, trong từ điển của cô không có từ "hậu quả" hay "rủi ro." Cô chấp nhận lời nói của ông già mà không hỏi chi tiết.

Và thế là cô bé trở thành chuột thí nghiệm cho một tổ chức nào đó.

Nó giống như một cuộc thí nghiệm quái gở liên quan đến các tế bào iPS và tế bào gốc, và làm những thí nghiệm với kính hiển vi.

Nó đã được tiến hành với hy vọng mong manh rằng họ có thể khám phá ra một dạng sống có thể sống được một ngàn năm, nhưng thậm chí chẳng có lấy một phần một triệu cơ hội thành công.

Một điều chắc chắn, cô bé chẳng hiểu gì về y khoa, và cô cũng chẳng thèm quan tâm.

Dù nó là cuộc thí nghiệm không bảo đảm sẽ sống sót (nhưng đổi lại sẽ có một số tiền khổng lồ), điều cô bận tâm nhiều nhất là sự thực thì cô đã phải tạm ngừng ăn bánh hạnh nhân mỗi ngày.

Trong sâu thẳm cô thầm nguyện ước, và cô uống viên thuốc mà mọi người đưa cho cô:

"Mình sẽ gặp Miko sau một nghìn năm tính từ thời điểm này!"

Không ai biết chắc, nhưng may mắn thay, trong giây phút ấy, cô đã nhanh chóng trở thành bất tử.

---o0o---

"Những người uống thuốc, làm ơn hãy quay về căn phòng của các bạn."

Mọi người trong tổ chức vận trong những bộ đồ đen nói thế, và cô quay về phòng của mình như được nói.

Khi cô tha thẩn nhìn ngó xung quanh, cô ngạc nhiên khi trông thấy nó trông giống như một khách sạn đẳng cấp. "Không tệ khi phải sống một nghìn năm trong cái nơi đẹp đẽ này," cô nghĩ.

Cô lại bên cánh cửa trước phòng mình và nhận được một thẻ chìa bởi một người phụ nữ vận đồ đen.

"Nếu cháu mà làm mất thì sẽ rắc rối lắm đấy, vậy nên, làm ơn hãy giữ gìn nó."

"Vâng thưa bà!" Cô hăng hái đáp lại.

Trông thấy cô bé với nụ cười ngây thơ, người phụ nữ vận đồ đen tỏ ra hơi bối rối.

"Mỗi khi cháu muốn vào phòng, hãy quét thẻ qua đây."

Người phụ nữ trỏ một ổ khóa trên tay đấm cửa. Cô bé gật đầu, và lại nhiệt tình đáp, "Cháu hiểu rồi ạ!"

Cô quẹt thẻ qua ổ khóa, và cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Nhìn vào trong phòng, cô trông thấy hàng đống những giá sách chứa đầy manga.

"Whoa! Tuyệt vời ông mặt trời! Cháu chưa từng trông thấy nhiều manga thế này ở cũng một chỗ kể từ cái tiệm cà phê manga ngày hôm qua!"

"Cứ đọc khi nào cháu thích."

"Cảm ơn cô nhiều ạ! Cô thật là tốt bụng!"

Người phụ nữ lại bối rối và nói nhỏ "Không phải đâu," đủ nhỏ để cô bé không nghe thấy. Rồi cô nhanh chóng rời khỏi.

Cô bé đọc Doraemon tới tận sáng hôm sau.

"Mọi người, làm ơn hãy tập trung ở quảng trường."

Một giọng lanh lảnh phát ra từ một cái loa gần đó, đặt dấu chấm hết cho buổi thức xuyên màn đêm đọc Doraemon của cô.

Cô không muốn bị làm phiền, nhưng cô vẫn đến quảng trường.

Ở đó, cô trông thấy những người đã uống thuốc ngày hôm qua.

Thế nhưng, cô trông thấy có ít người hơn, chỉ còn khoảng một nữa so với trước.

Họ nhìn nhau với ánh mắt lo lắng, nhưng cô chỉ nghĩ "Họ ngủ dậy muộn vãi. Trời, mình cũng nên dậy muộn...", và vẫn cứ giở quyển Doraemon trong tay.

Mọi người lại uống thuốc, thử máu, và chỉ có thế.

Những ngày tiếp theo vẫn như thế này.

Cô bé kết nhiều bạn trong đám người tham gia thí nghiệm.

Ở đó có một Maa-chan vô tư.

Cô đã làm một công việc về đêm để giúp một chàng trai cô thích, nhưng nó không ăn thua, vậy nên cô đã đến tham gia thí nghiệm. Maa-chan lúc nào trông cũng vui sướng mỗi khi cô nói về chàng trai ấy. Cơ mà, đôi khi cô sẽ đứng ở ngoài và hướng ánh mắt cô đơn ngước nhìn bầu trời đêm.

Ở đó có một Kei-kun tính cáu kỉnh.

Cậu yêu thích những con ngựa, yêu thích ngắm nhìn chúng chạy mỗi ngày, nhưng rồi một ngày chẳng hiểu sao mọi chuyện tan vỡ, và thế là cậu đến đây. Cậu nói rằng khi cuộc thí nghiệm kết thúc và cậu có nhiều tiền, cậu sẽ lại đi ngắm nhìn những con ngựa.

Ở đó có một Yuu-chan hay e thẹn.

Cô trồng một loài thực vật mà sẽ khiến bạn vui mỗi khi bạn ngửi thấy mùi hương của nó, nhưng điều đó khiến cho vài người quan trọng nổi giận với cô. Nhưng cô không cảm thấy chán nản; cô vẫn mang trong mình niềm hy vọng rằng mọi người sẽ hạnh phúc, và cô đã phát tán những hạt giống thực vật của mình bằng các con đường thủy trong quốc gia. Rồi cô sớm nhận thấy mình nên đến đây. Cô nói rằng khi cô có nhiều tiền thì cô sẽ ra khỏi nơi đó, cô sẽ đi đây đi đó phát tán những hạt giống của mình để khiến cả thế gian ngập tràn niềm vui.

Ở đó có Satomi-chan, người trầm tính, cô không nói nhiều, và cô có nhiều vết rạch trên cánh tay.

Rõ ràng đó là những vết thương do chính cô gây ra, nhưng cô bé yêu bánh lại không nhận ra điều đó. Vậy nên cô ấy tưởng rằng Satomi-chan đó hẳn đã phải đấu tranh với một kẻ thù hết sức khủng khiếp nên đã phải nhận những vết thương đó, và vì vậy cô luôn luôn ngưỡng mộ cô ấy. Cô và Satomi-chan thường rảnh rỗi ngồi đọc manga cùng với nhau, và cô bé yêu bánh sẽ ân cần trông nom người kia.

Mỗi ngày sau cuộc thí nghiệm ấy, mọi người thường tụ tập trong phòng của cô bé yêu bánh, chơi đùa cùng với mái tóc màu hồng phấn của cô, và nói chuyện cả đêm về cuộc sống của họ trước khi họ đến đây. Cô bé ấy sẽ chỉ nói về những chiếc bánh hạnh nhân, vậy nên cô được gọi là Bé Hạnh Nhân.

Cô chưa từng có bất cứ người bạn nào ngoài Miko, vậy nên sống những tháng ngày với những con người cực kỳ thân thiện này khiến cô cảm thấy thoải mái và thích thú. Cô vui vẻ khi được đặt biệt danh, cô vui sướng đến mức nhảy nhót khắp phòng mỗi ngày khi cô chỉ có một mình.

Mặc dù vậy, càng ngày càng ít người đến chỗ kiểm tra.

Mội hội ồn ào hơn năm trăm người đã bị giảm xuống thành một con số dễ đếm.

Vào ngày thứ hai mươi của cuộc thí nghiệm, Kei-kun không đến chỗ kiểm tra.

Trước đó, cô bé nghĩ rằng mọi người đã chán nản với cuộc thí nghiệm và đã về nhà.

Nhưng với sự biến mất của Kei-kun, cô nhận ra rằng mọi chuyện không phải như thế. Cậu không có tiền; cậu phải ở đây cho đến khi kết thúc.

Không thể có chuyện cậu tự dưng về nhà giữa chừng.

"Các người đã đưa Kei-kun đi đâu rồi?!", cô giận dữ hỏi người phụ nữ trong bộ đồ đen. Cô ta đáp lại với ánh mắt hơi tỏ vẻ lo lắng thông thường của mình.

"Kei-kun đã, thật đáng tiếc, chết. Nhưng chẳng phải cô đã được nghe về điều này từ đầu rồi, phỏng? Cô đã ký tên đồng ý tham gia khi đã hiểu rõ những gì có thể xảy ra rồi mà."

"Hả, thật sao...? Vậy là cô không thể làm được gì nhiều hả?"

"Vâng. Vì vậy, làm ơn đừng đánh những nhà khoa học khác nữa."

Khi mà người phụ nữ mặc đồ đen nói như vậy với cô, cô thôi không đánh một ông già trong bộ đồ đen. Và cô nghiêm túc nói "tôi xin lỗi".

Và, cô không còn nghĩ "Vậy thì, các người có thể làm gì?" nữa.

Cô chưa từng thực sự nghe bất cứ lời giải thích nào cả, hay là hiểu tường tận điều gì sẽ xảy ra. Ngày hôm đó, cô đã uống thuốc với xúc cảm buồn hơn ngày thường.

Yuu-chan bắt đầu ho, như thể cô ấy đã uống quá nhiều nước vậy.

Mọi người cười cô ấy, và cô ấy nói "Ê, đừng trêu tôi nữa!" với nụ cười ngượng ngùng.

Yuu-chan không đến chỗ kiểm tra ngày hôm sau.

Đó là lúc cô gái của chúng ta đã quyết định trốn khỏi cái tòa nhà này.

---o0o---

Ngày hôm sau, cô đã quyết tâm trốn khỏi nơi này. "Ê, chúng ta nên trốn đi cùng nhau!"

Maa-chan và Satomi-chan không đáp lại lời đề nghị của cô. Họ chỉ im lặng lắng nghe cô mà thôi.

Ngày hôm sau nữa, Maa-chan và Satomi-chan đến phòng cô.

"Bọn tớ sẽ ở đây đến cùng," họ nói.

"Tại sao? Chúng ta đi thôi nào!"

Hai người bọn họ nở một nụ cười buồn với cô.

"Tớ...tớ xin lỗi. Chúng tớ đã chuẩn bị cho điều này, và chúng tớ có lý do để ở lại đây cho đến khi chúng tớ có tiền. Nhưng chúng tớ sẽ ổn thôi. Chúng tớ đã đi được xa đến thế này, vậy nên chúng tớ sẽ sống sót đến cùng."

Satomi-chan chìa cho cô bé một mảnh giấy. "Đây là địa chỉ. Khi chúng tớ làm xong cái cuộc thí nghiệm bất tử này, dù có mất bao năm đi nữa...chúng ta sẽ lại chơi với nhau, nhé? Tớ rất mong đến ngày chúng ta gặp lại nhau, Bé Hạnh Nhân."

"Được."

"Ừm, tạm biệt."

"Không phải là tạm biệt! Gặp lại các cậu sau nhé!"

"Ờ nhỉ! Gặp lại cậu sau!"

Maa-chan và Satomi-chan đã sống sót để trông thấy cái ngày cuối cô bé ở tòa nhà đó, và họ trông cô bỏ đi với những nụ cười trên môi.

Cô bé cảm thấy hơi buồn khi bỏ lại họ sau lưng.

Thế nhưng, cô không khóc. Cô sẽ lại nói chuyện với bọn họ hàng giờ khi họ gặp lại nhau.

Việc trốn thoát dễ đến không ngờ. Cứ cho rằng, cô được Maa-chan và Satomi-chan giúp, nhưng bảo vệ không lại có ở quanh, hệ thống an ninh ở cái tòa nhà này thật đúng là một trò đùa.

Cô nhảy ra từ cửa sổ, và không nhìn lại, cô chạy.

Maa-chan và Satomi-chan vẫy tay chào cô từ phòng của họ. Và họ vẫn cứ vẫy tay mãi, cho đến khi cô bé khuất bóng.

Cô đang chạy vì cuộc sống của mình, vậy nên cô không để ý đến bọn họ.

Có người có lẽ sẽ hỏi trông họ thế nào vào khoảnh khắc đó.

Họ cười?

Hay họ khóc?

Cô không biết.

Bởi vì sau đó, cô không còn gặp lại hai người bọn họ nữa.

---o0o---

Sau khi chạy được khoảng một giờ, cô nhận thấy rằng không có ai ở tòa nhà đuổi theo sau cô cả.

"Cái gìiiiiii? Đáng nhẽ không cần phải chạy...", cô thầm nhủ. Cô cũng nhận ra rằng thậm chí sau một giờ chạy, cô cũng mới bắt đầu thấy mệt.

Đó chỉ là một cảm xúc cô cảm thấy khi đó, nhưng rồi cô cuối cùng cũng đã bắt đầu nhận ra rằng cô quả thật bất tử.

Cô trèo lên một ngọn đồi cao và nhìn về phía tòa nhà, và cô không trông thấy có ai đuổi theo cả.

Vậy là cô không cần phải chạy nữa, và thay vào đó cô đi bộ túc tắc khoảng mười sáu tiếng.

Vì đã bất tử, cô không hề cảm thấy mệt mỏi gì cả. Cơ mà, đến cuối ngày, bụng cô bắt đầu biểu tình.

Điều đó dạy cô rằng dù có là một cô bé bất tử, đi bộ túc tắc khoảng mười sáu tiếng vẫn khiến cô đói.

Cô vẫn cứ bước đi mà không có điểm đích.

Cô chịu không biết hiện giờ mình đang ở đâu.

Cô bước đi trên những con đường mà mình chưa từng trông thấy trước đây.

Cô đã bị lạc khoảng một tuần, cho đến khi cô trông thấy một thành phố lớn hơn.

Cô quyết định đi vào thành phố đó.

Cô trông thấy những tấm biển đề tên đường, nhưng chúng đều là những cái tên mà trước đây cô chưa từng được trông thấy hay nghe nói đến cả. Cô cảm tháy hơi cô đơn ở cái nơi xa lạ này.

Cơ mà, điều đáng bận tâm hơn là cô đang đói.

Bụng cô réo rắt, nhưng bây giờ thì nó rắt réo lớn hơn, ùng ục khó chịu.

Đương nhiên, dù vậy, cô sẽ không chết vì đói. Dù chuyện gì có xảy ra, cô vẫn cứ là bất tử.

Nhưng nó khiến cô vui sướng hơn khi cô đồ ăn ngon, vậy nên thức ăn là nguồn tài nguyên cần thiết để duy trì niềm vui của cô.

Vậy là cô bé bắt đầu moi thùng rác.

Và thế là sinh ra một kẻ sống lang thang bất tử.

"Con bé kia sao thế nhỉ...?"

"Cái lề gì thốn...?"

Dân thành thị bắt đầu thầm thì thủ thỉ những lời kiểu như trông thấy một cô bé xinh xắn với mái tóc màu hồng phấn, người ngợm còn khá trẻ, đào bới thùng rác.

Tất cả bọn họ đều liếc mắt nhìn cô, và một vài người còn dừng lại, xì xào bàn tán, chụp ảnh này nọ.

Nhưng rồi sau cùng, họ vờ như họ không hề trông thấy cô. Nó quả thực là một sự kiện nằm ngoài sức tưởng tượng mà họ đột nhiên được chứng kiến, và phản ứng của họ hoàn toàn có thể hiểu được.

"Ô hô, hôm nay tìm được một ít bánh nè! Hura!"

Hoàn toàn phớt lờ mọi người xung quanh, cô bới thùng rác nằm bên cạnh hiệu bánh, hạnh phúc đồ ăn thừa.

Nếu bạn hỏi cô ấy, thì đó là những ngày bình thường nhưng rất đỗi hạnh phúc đối với cô. Cô là một người mạnh mẽ.

"Tại sao cháu lại lục thùng rác?"

Một ông già tò mò xuất hiện sau khoảng hai tuần sau khi cô gái bắt đầu cuộc sống lang bạt của mình.

Ông già mặc một bộ quần áo đã bị sờn, và nom ông như cuối tứ tuần. Cô bé hạnh phúc nhét phồng mồm một miếng bánh ông đã vứt đi.

"Cháu không thể chết, nhưng cháu có thể cảm thấy đói, vì vậy cháu đi tìm thức ăn," cô bé vui vẻ nói với ông.

"Ta hiểu rồi...Ta không hiểu lắm, nhưng ta nghĩ ta đã nắm được ý chính."

"Thứ này ngon ghê!"

"Nhưng cháu sẽ bị đau bụng nếu cháu ăn những thứ trong thùng rác."

Tất nhiên, cô bé là bất tử, thế nên trên thực tế cô có thể tồn tại độc nhất và nó sẽ không làm suy nhược cơ thể cô.

Nhưng ông già không biết điều đó, thế nên ông ta lo lắng cho cô ấy.

Ông già lấy một chiếc bánh hạnh nhân từ trong túi ra và chìa nó ra cho cô bé.

"Cháu ăn đi."

"Cháu ăn được ạ?!"

Đã lâu không được trông thấy bánh hạnh nhân, cô gái tỏ ra rất vui sướng, và cô quay tròn một cái.

Ông già cười hiền từ với cô bé hồn nhiên.

"Ahaha, tất nhiên rồi! Cháu đang trên bờ vực của sự sống, ta cá là thế."

"Cháu chắc chắn không chết được đâu, nhưng cháu cảm ơn ông ạ! Hura!"

"Thật là một cô bé kỳ lạ..."

Cô ăn hết cái bánh hạnh nhân ông già cho trong đúng ba giây, và cô hồn nhiên nói "Cháu muốn nữa!"

"Ừm, ta không còn cái nào nữa, nhưng ta có vài cái ở nhà," ông nói với một nụ cười chua xót, vò đầu bứt tai.

"Hãy về nhà của ông nào!", cô nhanh nhảu nói.

Cô theo sau ông già khi họ đi về nhà của ông ta. Cô đúng là một đứa mặt dày.

---o0o---

"Whoa, to ghê! Ngôi nhà to quá!"

Họ đến trước một ngôi nhà có một khu vườn tao nhã. Cô ngạc nhiên sửng sốt trước kích cỡ của ngôi nhà, không thể ngờ được rằng ông già rách rưới này lại có ngôi nhà to đến thế.

"Cháu vào trong đi."

"Vâng!"

Cô đi vào trong như được bảo, và trông thấy bên trong rất rộng. Có một lối vào lớn với những giá để giày dép, và một Hệ Thống Bếp rất xinh xắn.

Phòng khách trải dài có những đồ đạc nhỏ bé, khiến nó càng trông to lớn hơn.

Đến phòng khách, ông già lấy xuống một chiếc bánh hạnh nhân từ bàn thờ Shinto và đưa nó cho cô bé.

Trên bàn thờ là bức chân dung một cô bé.

"Con gái ông yêu chúng, cháu biết đó...", ông già nói, nhìn vào bức chân dung. Từ đằng sau, có thể nhìn thấy hình như ông ấy đang khóc.

Ông già nom thật cô đơn, và khi mà cô bé ăn chiếc bánh hạnh nhân được đưa cho đó, cô đã xoa đầu ông già.

"Cuộc sống luôn chứa đựng những điều tốt đẹp. Hãy giữ vững niềm tin đó!"

Ông già nở nụ cười trước lời cô nói.

"Giữ vững niềm tin đó, hả? Ừm, ông sẽ làm vậy."

"Tốt!"

"Tại sao, như thể con gái ta đã sống lại thế này," ông già tự nhủ.

Rồi, cô bé bắt đầu lo lắng với suy nghĩ rằng Miko có thể đã chết trong tương lai.

"Cháu định đi đâu?", ông già hỏi, nhìn cô bé đang hạnh phúc ăn bánh hạnh nhân.

Cô bé cúi đầu suy nghĩ. Sau một hồi, cô bỗng ngẩng đầu lên cùng với nét mặt tươi sáng.

"Dạ, cháu đoán cháu phải đi một nghìn năm vào trong tương lai."

"Một nghìn năm? Điều đó không dễ dàng gì."

"Ồ, ông không tin cháu sao? Cháu chắc chắn là ông không hề tin. Tin cháu đi!" Cô thúc vào người ông già.

"Được rồi, ông tin cháu, ông tin cháu!"

"Tốt!"

Với ánh mắt hân hoan, cô bé quay lại với công việc ăn bánh hạnh nhân của mình. Ông già ngồi xuống một cái nệm trong phòng khách và châm một điếu thuốc. Ông vui vẻ ngắm nhìn cô bé ăn bánh.

"Vậy thì, cháu ở đây chờ đợi một nghìn năm nhé?", ông già nói khi cô bé đã ăn bánh xong, mồm cô tống đầy bánh hạnh nhân.

"Ồ, nghe hay đấy ạ!"

"Tất nhiên rồi!"

"Cháu cảm ơn ông nhiều ạ!"

"Không, ông nên cảm ơn cháu mới phải."

"À, đúng rồi... Ông sẽ để cháu cảm ơn ông."

"Hửm..."

Ông già lại cười.

---o0o---

Sống chung với một ông già đối với cô thật là thích thú.

Ngày nào ông cũng mua bánh hạnh nhân mà không quên.

Cô yêu bánh hạnh nhân hơn tất thảy những đồ ăn khác, vậy nên duy chỉ điều đó đã khiến cô vô cùng hạnh phúc.

Gần đây, cô đi hiến máu, và điều tuyệt vời nhất là ở chỗ họ cho cô kẹo vì việc làm đó.

Họ không lấy máu sau lần cuối bạn đi hiến máu cách đây ít nhất ba tháng, nhưng cô bé đến tuần một lần và đã trở thành bạn tốt với những vị bác sĩ ở đây.

Chẳng có gì nhiều để làm ngoài việc hiến máu, vậy là cô có nhiều thời gian rảnh.

"Cháu cảm thấy buồn chán hả?", ông già thường nói vậy, và điều đó lúc nào cũng khiến cô giận.

"Không, cháu bận đếm kiến trong công viên, đếm những hòn sỏi trong hố cát, và đếm những ngôi sao trên trời!"

Nói đoạn cô lơ đãng ngước nhìn bầu trời lung linh sắc màu.

Nói cách khác, đúng vậy, cô buồn chán.

Có những lúc, ông già lại òa khóc.

Mỗi khi cô nghe thấy tiếng thổn thức trong phòng ngủ, cô bé lại nhẹ nhàng xoa đầu ông.

Cô không bao giờ hỏi tại sao ông khóc, hay nói một lời nào về con gái ông.

Thế nhưng, mỗi lần cô an ủi ông già, cô lại đòi phải trả ba cái bánh hạnh nhân.

Dù cô sống cùng với ông già, cô lại chẳng biết gì về ông già.

Cô không biết ông làm gì vào ban ngày, hay món ăn ưa thích của ông, hay như những sở thích của ông, hay tại sao ông lại sống một mình trong cái ngôi nhà rộng lớn này. Hay ông có bạn hay chăng, hay vợ ông đi đâu rồi.

Cô thấy rằng có ba điều không cần thiết, và trong đầu cô chưa bao giờ xuất hiện ý định rằng cô nên hỏi những điều đó.

Thực tế, lúc này, cô cũng không xét thấy mình nên nói chuyện với ông nhiều hơn, hay xoa đầu ông nhiều hơn.

---o0o---

Cô sống với ông già như vậy trong tám năm và tám mươi hai ngày.

Ông ốm vào ngày thứ năm mươi hai của năm thứ tám, và ông mất vào ngày thứ tám mươi hai.

Ông mất vì một căn bệnh không rõ nguồn gốc lây lan toàn thế giới.

Quá trình ủ bệnh có lẽ đã diễn ra trong nhiều năm hay trong nhiều ngày. Chẳng hề có triệu chứng gì cho đến khoảng một tháng trước cái chết, và sau đó thì chẳng có gì có thể cứu chữa được cả.

Cô bé không hề biết về nó, nhưng nó rất giống với căn bệnh đã cướp đi mạng sống con gái ông.

Cô bé là bất tử, thế nên nó chẳng ảnh hưởng gì đến cô, nhưng đối với người bình thường thì nó là kẻ địch. Căn bệnh lan tỏa không ngừng, nhấn chìm toàn bộ thành phố.

Từng người từng người dân thành phố phải bỏ mạng, cho đến khi chỉ còn lại trơ trọi một mình cô.

Bầu không khí tĩnh lặng cùng với cơn gió giá lạnh của cái chết bao phủ lên thành phố giờ đây hoang vắng này.

Nhưng cô bé vẫn sống.

Chao ôi, cô bé vẫn còn sống.

"Đồ ngốc..."

Một mình trong thành phố, cô bé lẩm bà lẩm bẩm.

"Khi ông chết đi, ông không thể mua bánh hạnh nhân cho cháu được nữa, đúng chứ ạ...?"

Cô tổ chức tang lễ cho ông già mà không hề có lấy bóng dáng khách viếng thăm.

Cô châm ba điếu thuốc lá nhãn Bảy Sao và đặt nó xuống đất.

Khói lan tỏa trên bầu trời của thành phố vắng bóng người.

"Cháu muốn ăn những chiếc bánh hạnh nhân của ông, ông già..."

Không có lấy một lời đáp lại.

Cô buồn, và ngước nhìn lên bầu trời.

Sau khi ông già qua đời, bầu trời lúc nào cũng xám xịt, như thể mọi sắc màu đã rời bỏ nó.

Ngước nhìn lên trời, cô ăn chiếc bánh hạnh nhân cuối cùng của ông già đã mua cho cô.

Nó thật ngon, thơm ngon như mọi cái cô vẫn thường ăn kể từ khi họ lần đầu gặp nhau.

Và cô bé khóc một chút.

Cô ăn hết cái bánh hạnh nhân, vuốt nước mắt, và bước đi về phía trước.

Cô bước đi mãi.

Qua những đồng hoang bất tận.

Qua những bờ biển lấp lánh cát vàng.

Giữa những rặng cây đung đưa.

Giữa những tòa nhà cao chót vót.

Qua những đường chân trời trên cát.

Qua những đường chân trời trên biển.

Cô vẫn tiếp tục bước đi.

Đi mãi, và đi mãi.

---o0o---

Một thời gian về sau, người ta phát minh ra một phương thuốc chữa được căn bệnh đã cướp đi mạng sống của ông già.

Nó được làm ra từ máu của cô bé đã hiến tặng trong lúc cô sống cùng ông cụ, thứ mang mầm bệnh.

Có một cậu bé bị nhiễm bệnh đã được truyền một ít máu của cô bé đó và cậu đã trở thành ca đầu tiên khỏi bệnh.

Những vị bác sĩ trên khắp thế giới nghiên cứu tế bào máu đó, và đã tạo ra được một phương thuốc chữa lành căn bệnh làm điêu đứng nhân loại.

Cô bé chẳng biết gì cả, và cũng không ai biết người nào đã hiến tặng những giọt máu quý giá này.

Những tế bào máu diệu kỳ của con người vô danh ấy được ví như "Giọt Máu Của Chúa".

"Cảm ơn người vì đã cứu lấy mạng tôi!", cậu bé, người đầu tiên được cứu chữa thầm ước cậu có thể nói những lời đó với vị ân nhân của mình.

Khi được hỏi cậu sẽ làm gì trước tiên khi cậu được xuất viện, cậu nói một điều khó hiểu "Tôi không biết, đi đến căn cứ bí mật chăng?" và cười lớn.

Nhưng cái cô bé thần tiên yêu bánh hạnh nhân người đã cứu cả thế giới ấy không thể nào biết về cậu, biết về những niềm hạnh phúc của họ, và biết về lòng biết ơn của họ.

Thay vào đó, cô tiếp tục cất bước với đôi bàn chân đưa cô đi.

---o0o---

Trong lúc cô đi bộ, một trăm năm đằng đằng cũng đã trôi qua.

Vào thời điểm ấy, rất nhiều quốc gia đã bị lụi tàn, cả thế giới rơi vào hỗn mang. Và có rất nhiều người chết trong những cuộc chiến lớn.

Nhưng cô chẳng thể làm gì nhiều với điều này, thực sự là vậy, và vì vậy cô không để tâm đến nó.

Cô vẫn cứ bước đi mà không suy nghĩ gì, nhưng rồi một ngày, cô đột nhiên nghĩ về cái tòa nhà nghiên cứu cô đã từng có lần ở ấy.

"Mình tự hỏi liệu Maa-chan và Satomi-chan có ổn không?"

Với suy nghĩ chợt nảy ra đó, cô quyết định sẽ đến thăm họ.

Địa chỉ Maa-chan và Satomi-chan đưa cho cô là một căn nhà đâu đó tại Nhật Bản. Nghĩ đến đây, họ đã từng nói rằng họ muốn ở trong một căn nhà khi mà cuộc thí nghiệm kết thúc và họ đã trở nên bất tử.

Cô bé lúc này đang ở Châu Âu, vậy nên cô mất một năm rưỡi vượt muôn trùng sóng gió để trở về Nhật Bản, và cuối cùng cũng đến địa điểm nơi của căn nhà được ghi.

Nhưng chẳng có căn nhà nào cả. Chỉ có độc một con đường rộng lớn.

Cô kiểm tra đi kiểm tra lại, và chắc rằng không có nhầm lần gì. Rõ ràng... Cô bé cảm thấy khó chịu.

Nó có nghĩa cô có thể sẽ không bao giờ gặp lại Maa-chan và Satomi-chan được nữa. Cô không thể chịu đựng được suy nghĩ đó.

Cô đến tòa nhà nghiên cứu để hỏi Maa-chan và Satomi-chan đang ở đâu.

Khi cô trở lại tòa nhà hoài niệm, cô trông thấy một nơi xa lạ, không hề mang chút dấu hiệu nào rằng tòa nhà đó đã từng tồn tại.

Không còn là tòa nhà nghiên cứu sang trọng như khách sạn nữa; thay vào đó nơi này hiện giờ là một công viên rộng lớn cùng với chạm cuối xe buýt bay.

"Hử? Đáng nhẽ ở đây chứ nhỉ..." Cô nghiêng đầu. Đúng lúc đó, một chiếc xe buýt bay tới.

Cô chẳng biết Maa-chan và Satomi-chan thế nào, vậy nên tạm thời cô leo lên xe buýt.

Lần đầu trên xe buýt bay, cùng là lần đầu nhìn khung cảnh trên trời; thậm chí ngay cả với một người đã sống một trăm năm, nó quả thực vẫn là một cái nhìn tươi mới về thế giới.

Cảnh vật xoay quanh chiếc xe buýt thật rạng rỡ, cô lác cả mắt.

Chiếc xe buýt vắng vẻ.

Một ông già đang ngồi, chẳng có ai khác ở đó.

"Ê nè, ông già? Cái tòa nhà ở chỗ ban nãy đã bị đập rồi hả?" Cô lớn hơn ông già khoảng năm mươi tuổi, nhưng cô không đi vào chi tiết và chỉ xấc xược gọi ông già là "ông già" mà thôi.

Ông cụ hơi bất ngờ khi tự nhiên có một con bé tóc hồng phấn bắt chuyện với ông (mặc dù nó đã 126 tuổi).

Cơ mà, ông vẫn trả lời câu hỏi của con bé mất dạy ấy.

"Chuyện xảy ra khi ta còn nhỏ, ta tin rằng như thế. Có vẻ như họ đã làm gì đó ám muội, và đã bị phát hiện. Ta không biết chính xác họ làm gì, nhưng nghe nói nó là một vụ ghê gớm lắm."

"Thế còn Maa-chan? Và cả Satomi-chan nữa?"

Cô bé cảm thấy sờ sợ về những điều khủng khiếp ông già đó nói, và thế là cô hốt hoảng hỏi vậy. Ông già không hiểu cô đang nói gì.

Ông già gãi gãi cổ và nặn ra một nụ cười. "Hừm..Ta không biết."

"Maa-chan và Satomi-chan đã hứa rằng chúng tôi sẽ lại chơi chung với nhau."

"Ta xin lỗi, ta chẳng biết gì đâu," ông nói, mặt ông nhăn nhó.

Ông già nói cho cô bé nghe vài điều.

Rằng ông không nghe bất cứ điều gì về những người trong tòa nhà đó mà đến nay vẫn còn sống, và rằng các cuộc thí nghiệm được tiến hành thế nào trong bệnh viện không đem lại kết quả, và rằng cho đến nay ý tưởng đạt đến sự bất tử vẫn chỉ là một giấc mơ sáo rỗng.

Ông kể cô nghe tất cả.

Cô không hiểu. Những chắc hẳn lần này và chỉ duy nhất lần này, nó là điều mà cô không muốn hiểu.

Và, cô bằng cách nào đó biết rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại Maa-chan và Satomi-chan nữa.

"Vậy thì, ta sẽ xuống ở đây. Ta không biết rõ chuyện của cháu, nhưng đừng để bất cứ thứ gì làm cháu buồn."

Sau khi nói chuyện được khoảng một tiếng, ông già đến điểm dừng của ổng – hay ít nhất là ổng nói vậy – và xuống xe.

Chiếc xe buýt bay hoàn toàn trốn trơn lúc này thật yên ắng, và sự cô độc lên ngôi.

Cô bé ra sức mở cánh cửa sổ chiếc xe buýt. Cô bỗng rơi vào một cảnh sắc thay đổi đến hoa cả mắt, và cơn gió quất vào làn da cô.

Rơi ra từ cửa sổ, cô liều lĩnh nhảy ra khỏi chiếc xe buýt bay.

Cô cảm thấy khoan khoái cùng với cơn gió mạnh quất vào người cô, và mặt đất hiện lên trước mắt cô.

Maa-chan và Satomi-chan không còn trên thế gian rộng lớn này nữa. Thực tế thì, hầu hết những người cô quen biết chẳng còn ở đâu để cho cô đi tìm nữa.

Mình tự hỏi liệu Miko có ổn không?

Ý nghĩ này đột nhiên lướt qua tâm trí cô.

Và rồi cô nhảy xuống một cái hồ.

---o0o---

Vào năm 2200, hiệu ứng ấm lên toàn cầu nhấn chìm nhiều vùng đất trên toàn thế giới xuống biển.

Sự gia tăng lượng khí CO2 làm nước biển ấm lên, và nó là vấn đề duy nhất của thời đại trước khi "băng cháy" ở ngoài khơi bắt đầu tan chảy.

Khi điều đó xảy ra, nhiệt độ của Trái Đất sẽ gia tăng theo cấp số nhân, và lúc đó con người chắc chắn sẽ bị diệt vong.

Giả thiết này nghe rất có lý.

Những người sống dọc bờ biển ra sức củng cố hệ sinh thái. Quả bom sinh thái này được biết rằng không thể dập tắt được; đặc biệt ở Úc, nơi mà hiện tượng ấm lên toàn cầu tác động rõ rệt nhất, bắt đầu hình thành một tổ chức tôn giáo mang tên Những Người Cứu Rỗi Hệ Sinh Thái, họ đi đầu trong việc chống ấm lên toàn cầu.

Những người ở bán cầu Tây, trước khi ăn, và trước khi ngủ, sẽ vây quanh một cây gậy màu xanh và cầu khấn đấng Sinh Thái.

Nhưng phần lớn mọi người đều đã từ bỏ cuộc sống trên thế gian này, ngồi ở nhà cùng với máy điều hòa bật hết công suất, sống những tháng ngày vô vọng.

Và khi con người trên thế giới có khuynh hướng sống cuộc sống tuyệt vọng trong nhà, cô bé bơi trên biển mỗi ngày.

Cô yêu thích tắm biển, thế nên sự ấm lên toàn cầu khiến cô rất thích thú.

Ở cái nhiệt độ như bốc hỏa, cô đi tắm biển khoảng hai mươi sáu lần một tuần.

Cô cảm thấy những bộ đồ bơi công nghệ số không hợp với làn da của mình, vì vậy cô tắm tiên trong ba trăm sáu mươi năm ngày.

Khi cô đi bơi, một thập kỉ trôi vèo trong chớp mắt.

Lúc này, hai mươi bảy vùng đất rộng lớn trên toàn thế giới đã biến thành biển.

Con người cảm thấy như thể nó là tận thế, và những vụ tự sát ít nhất chạm tới con số 150 triệu người mỗi năm.

Những vụ tự sát bắt đầu tràn lan trong cái quang cảnh tiền tận thế này.

Tại Nhật Bản, họ từ bỏ khái niệm "xuân, hạ, thu, đông" và thay bằng khái niệm một năm có "mùa nóng" và "mùa hơi hơi nóng."

Và thế là chẳng có ai nhớ tới nghệ nhân nổi danh đời trước từng hát "Mùa Xuân nó là buổi Bình Minh" nữa cả.

Không lâu sau đó, nỗi sợ hãi lớn nhất của con người cuối cùng cũng đã đến.

"Băng cháy" ngoài biển bắt đầu tan chảy.

Đồng hồ đếm ngược đến cảnh diệt vong cho toàn bộ nhân loại lặng lẽ chạy.

Trong thế giới lụi tàn này, con người đi tìm sự cứu rỗi ở tôn giáo. Sau đó, tín đồ của Những Người Cứu Rỗi Hệ Sinh Thái đông hơn đạo Cơ Đốc rất nhiều.

Khi con người tôn sùng vị Thánh mới của họ, đấng Sinh Thái khôngđược biết đến, cái kết đã kéo đến gần.

Còn cô bé thì vẫn tắm biển.

Hậu quả của việc tắm biển 24/24 trong một thập kỷ là làn da của cô bé chuyển màu nâu nhạt, và cô trở nên rất khỏe mạnh.

Cô trở nên bơi giỏi, và gần đây cô bơi trên Thái Bình Dương với kiểu bơi bướm.

"Hoan hô ấm lên toàn cầu!", cô hét lên giữa Thái Bình Dương.

---o0o---

Vào một ngày trong những tháng ngày rong chơi của cô, có một thiên thạch nhỏ rơi xuống Trái Đất.

Nó nằm trên bãi biển gần chỗ cô đang tắm.

May thay là chỉ có mình cô ở đó, cơn chấn động thật khủng khiếp có thể giết bất cứ ai trong vòng bán kính năm trăm mét.

Nhưng cô bé là một cô bé yêu bánh hạnh nhân sống dai như đỉa, bất tử, vậy nên cô không bị làm sao cả.

"Thánh ơi, ngạc nhiên chưa nè!"

Cô bé bị văng đi bởi cơn chấn động và nằm sõng soài trên bờ biển. Xoa đầu, cô tò mò tiến đến.

Đá thiên thạch tạo nên một cái hố có dạng một miệng núi lửa nhỏ.

"Puyopuyopuyo..."

Khi cô tiến đến viên đá thiên thạch, cô liền cảnh giác với tiếng động lạ.

Cô chậm rãi tiến lại gần nguồn phát ra âm thanh tròn trịa dễ thương đó.

Cô trông thấy một sinh vật lạ màu trắng trông như kẹo dẻo.

"Cái gì thế? Em là michi à?"

"Puyopuyo!"

"Whoa, nó biết nói!"

Trắng, tròn, nhỏ...Một sinh vật cô chưa từng trông thấy trước đây nhảy tưng tưng quanh thiên thạch.

"Hí, kinh vãi! Một sinh vật đáng sợ mình không thể nào hiểu được!"

Cô bé bất tử quả thực không thể hiểu được sự có mặt của con sinh vật này, và con sinh vật nhảy tưng tưng màu trắng đó cũng không tỏ ra gì cả.

Khi nó trông thấy cô bé, nó nhảy xuống cát, nhảy đến bên chân cô, và nhảy lên tay cô.

"Á! Giờ mới để ý, em thật là dễ thương!"

Cô bé nhanh chóng thích con sinh vật lạ.

Nó hăng hái bật nhảy trên cánh tay cô, và nó dần mệt.

Thậm chí ngay cả người nó trông cũng oải hơn so với lúc ban đầu.

"Em đói à? Chờ một giây nhé."

Cô bé lấy ra một chiếc bánh rán từ cái ba lô và đưa nó cho con sinh vật.

"Puyooo!" Nó ngay lập tức tràn đầy năng lượng.

Nó liền nhảy xồ vào cái bánh rán và ăn ngấu nghiến.

"Wow, em ăn như võ sĩ sumo í!"

"Puyopuyo!"

"Ah, em dễ thương quá. Chị biết rồi, chị sẽ đặt tên cho em!"

"Puyu!"

"Em ăn bánh như một võ sĩ sumo, thế nên kể từ giờ chị sẽ gọi em là Gocchan!"

"Poyopuyun!"

Và thế là cô bé đặt tên cho con sinh vật là "Gocchan" và cho nó ăn bánh kẹo mỗi ngày.

Gocchan vui vẻ ăn bánh kẹo được cho.

Dù đang ở trong một thế giới đang đứng trên bờ vực diệt vong do hiện tượng ấm lên toàn cầu, cô vẫn chơi đùa cùng với con sinh vật lạ đó. Cô đúng là một kẻ vô tư lự.

---o0o---

Một hôm, khoảng một tuần sau khi cô gặp Gocchan, cô đi cho nó ăn như bình thường, nhưng cô lại trông thấy hai con Gocchan nhảy xung quanh.

"CÁI GÌ THẾ NÀY?" Cô ngây ra nhìn.

Khi hai con Gocchan trông thấy cô, chúng tiến lại chỗ cô bằng những bước nhảy dễ thương, và rồi chúng nhanh chóng ăn hết những chiếc bánh hạnh nhân trên tay cô.

"Ồ, các em thật là dễ thương, chị không thể nào từ chối được..."

Cô bé là người duy nhất về cơ bản không nghĩ những điều phức tạp.

---o0o---

Sau đó, đám Gocchan tiếp tục nhân lên như chuột.

Như thể kết quả của việc ngày nào cũng cho đám Gocchan dễ thương ăn bánh kẹo, cô nhận ra có đến sáu mươi con Gocchan nhảy xung quanh cô.

Tất nhiên, số lượng bánh kẹo cô cho chúng cũng nhân lên với tỷ lệ tương ứng, và cô đã phải bớt ăn bánh hạnh nhân đi một ít.

Cô bé lo lắng về tình hình hiện tại, và cô không thể cứ phớt lờ nó như thế, vì vậy cô quyết định bỏ rơi lũ Gocchan.

Nếu mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn, cô sẽ không còn bánh kẹo để mà cho chúng.

Nếu cuối cùng cô không có bánh hạnh nhân cho chính mình, cô sẽ phát điên.

Đôi khi, những quyết định đau đớn phải được thực hiện vì niềm hạnh phúc của một ai đó.

"Chị xin lỗi... Chị sắp đi bơi bướm rồi...", cô thầm thì với đám Gocchan, và lại tiếp tục cuộc sống rong chơi du ngoạn của mình. Cô không có chút động lực nào để thay đổi lối sống của mình vì đám Gocchan. Thành thật mà nói thì, đối với cô, bánh hạnh nhân và những chuyến du ngoạn quan trọng gấp triệu lần đám Gocchan. Vào những lúc như thế này, con người hoàn toàn có thể không quan tâm đến sinh vật.

Vì vậy cô giao đám Gocchan cho một nhà khoa học tốt bụng sống gần đó.

"Chị xin lỗi, Gocchan #1 đến #100, nhưng vì niềm yêu thích của chị, chị phải để các em có cuộc sống no đủ sung túc dưới sự chở che của một ông già xa lạ!", cô nói, chỉ về phía ngôi nhà của nhà khoa học.

Trước khi cô nhận ra, đám Gocchan đã nhân lên đến một con số đáng ngạc nhiên.

"Ế, đám sinh vật này là gì vậy?"

Chúng tạo nên những âm thanh đáng yêu, đúng chứ? Hãy chăm sóc tốt cho chúng!"

"Chúng là gì vậy? Và gọi chúng là gì... Tôi nên làm gì đây..."

"Thích gọi là gì thì gọi! Chúc ông may mắn!"

Với lời nhắn nhủ cuối cùng với nhà khoa học là phải cho chúng ăn đồ ngọt mỗi ngày, cô ra đi cùng với tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Nom đám Gocchan buồn khi chúng bật nhảy sau lưng cô.

Nhà khoa học người không thể hiểu nổi đám sinh vật đã bị cưỡng ép, và với ánh mắt cá ươn, ông bắt đầu phải sống chung với chúng.

---o0o---

Ba năm sau, sự thật về Gocchan cuối cùng cũng hé lộ.

Nó là một sinh vật diệu kỳ hấp thụ khí nhà kính và nhả ra oxy.

Những nghiên cứu khoa học sớm được bắt đầu, và những chi tiết để tạo nên Gocchan cuối cùng cũng được tìm ra.

Theo như nghiên cứu, không phải bánh kẹo mà là đường đã khiến chúng nhân lên. Thêm nữa, khi mà chúng có thể hấp thụ một lượng lớn khí nhà kính và khiến cho không khí trong lành, chuyện chúng có quá nhiều không phải là một vấn đề to tát.

Chúng quả thực là vị cứu tinh của nhân loại, vị cứu tinh của hoàn cảnh hiện tại.

Và, nếu như một con Gocchan không được cho ăn đường, hậu quả sẽ là những âm thanh chúng tạo ra nghe buồn buồn; cơ thể của chúng dường như không bị ảnh hưởng gì. Cô bé có vẻ như đã lo bò trắng răng.

Năm năm sau, mọi quốc gia trên thế giới đều thừa nhận lợi ích của đám sinh vật lạ. Hai năm sau, những phương pháp có hệ thống cho sự phát triển số lượng loài của chúng đã được ban hành thành luật.

Như thể sự nhân lên của đám Gocchan, chúng hấp thụ hết khí nhà kính của toàn bộ thế giới, và ngay lập tức làm giảm đi nhiệt độ toàn cầu.

Nhà khoa học vụng về, người mà cô bé đã gửi gắm đám Gocchan cho đã nhận được giải Nobel Sinh Học, và một đống những giải thưởng lớn tương tự như thế dành cho ông vì đã khám phá ra loài sinh vật cứu nguy cả thế giới.

Thêm nữa, ông nhận được một đống tiền, nhiều đến nỗi ông có thể ăn một trăm cái bánh hạnh nhân mỗi ngày trong một ngàn năm và vẫn còn tiền thừa ra.

Con người trên khắp thế giới tung hô Gocchan như vị cứu tinh của toàn nhân loại.

Những vị cứu tinh lông trắng chính thức nhận được cái tên "Chúa Trời."

Và, cũng có cả fan của những sinh vật đáng yêu đó, mọi người quả thực ngưỡng mộ chúng như những vị thần.

Một vài đứa trẻ trìu mến gọi chúng là "God-chan."

Sau đó, để dễ gọi, chúng được đặt biệt danh là "Gocchan."

Kỳ diệu thay, nó giống hệt cái tên mà cô bé đã đặt cho chúng.

Cô bé yêu bánh hạnh nhân chẳng biết gì cả, và cô vẫn cứ vui vẻ tắm mình trong Thái Bình Dương như thường lệ.

---o0o---

Năm 2456 sau Công Nguyên. Nó là vào một ngày hè, một số lượng bất thường tiếng ve kêu. Ngày hôm đó, sinh vật thông minh đầu tiên trong vũ trụ đến với Trái Đất.

Chính xác thì nó đến từ bên ngoài hệ mặt trời, và nó nằm bên ngoài tầm hiểu biết của con người.

Trong câu chuyện này, chúng ta tạm gọi con sinh vật đó là Paraporopurun. Nét đặc trưng nhất của Paraporopurun là những khả năng tấn công bá đạo của nó.

Paraporopurun sẽ tàn phá và giết chóc giống như cái cách con người dùng bữa sáng.

Ngày Paraporopurun xuống Trái Đất, tất cả mọi người ở quận Nagano đã bị tàn sát.

Nhưng đó chỉ là điểm đáng sợ duy nhất của Paraporopurun.

Một cái khác là mắt xích tinh thần của nó.

Ngay khi Paraporopurun đáp xuống Trái Đất, nó phân bào ra. Dù chúng có cách nhau bao xa, tất cả bọn chúng vẫn biết rằng con nào đang bị tất công, và con nào thì đang ăn thứ gì. Paraporopurun khá là thông minh, thế nên dù con người có nghĩ ra kế sách gì, chúng cũng có thể nhanh chóng phát hiện ra nghĩ ra phương thức đối phó.

Tên lửa Patriot, các loại vũ khí laze, những quả bom tự động, bom hy-đrô, chúng đều chỉ có tác động nhỏ đối với Paraporopurun. Chúng chỉ như miếng xương cá đối với nó. Nó có sáu mươi sáu cái mắt lồi, ba nghìn năm trăm linh bốn quả tim, dùng ba nghìn cánh tay dài, có ba trăm triệu lá phổi, Paroporopurun tiếp tục công việc tàn sát của nó.

Nó chỉ nhân lên có một trăm con, cơ mà vẫn làm điêu đứng toàn nhân loại.

Sau cái lần nó đáp xuống Trái Đất vào năm 2456, Paraporopurun tàn sát một nửa dân số thế giới trong vòng chưa đến ba mươi năm.

Đặc biệt ở châu Âu bị phá hủy hoàn toàn, và không rõ dân số ở đó đã bị giảm xuống nhỏ đến mức nào.

Cung điện La Mã đã bị phá hủy như thế một ai đó đang chơi Sim City, và dãy An-pơ đã bị san phẳng. Paraporopurun tắm trong dòng sông Ranh, làm ô uế nó với thứ chất lỏng kỳ lạ, chưa được biết đến và làm cho nước có màu đo đỏ. Cánh Đồng Đá bị quẳng ra ngoài không trung và trở thành thiên thạch.

Con người cố gắng phát minh ra vũ khí sinh học để chống lại Paraporopurun, nhưng chúng nói chung không mấy hiệu quả.

Dù họ có phát minh ra thứ vũ khí gì đi chăng nữa, Paraporopurun cũng biến nó thành cát bụi trong vòng ba giây.

Thắng lợi duy nhất đó là có một cô bé loài người biến mình thành một món vũ khí hóa học.

Cô bé đó, khoảng mười lăm tuổi, mang theo những món đồ nghề chẳng rõ là gì trên người và cô là một món vũ khí có hiệu quả kinh ngạc.

Nhưng ngay cả những phát minh vĩ đại nhất mà con người nghĩ ra cũng không thành công trong việc đánh đuổi Paraporopurun.

Trong niềm vui bước sang thế kỷ mới, 2500 năm sau Công Nguyên, dân số thế giới đã sụt giảm còn có hai trăm triệu người.

Trong ánh mắt mỗi người đều như muốn nói rằng tận diệt là điều không thể tránh khỏi. Ở giữa luồng suy nghĩ này, cô bé với rất nhiều thời gian nắm giữ trong đôi bàn tay đang hồn nhiên thám hiểm đại dương sâu thẳm.

Với sự bất tử của mình, cô thậm chí có thể sống sâu dưới biển.

---o0o---

Khi cô bé lần đồi ngoi lên mặt nước sau năm mươi năm, thế gian phía trên đã thay đổi đến chóng cả mặt.

Chẳng còn thấy đâu tiệm bánh ngọt cô hằng yêu thích, và những con đường với toàn ổ voi bí ẩn.

Cô ngạc nhiên không thốt nên lời, và cô bắt đầu chạy lên con đường bê tông. Cô dang tay, và rơi xuống một cái ổ voi trước mặt cô.

"Au!", cô khẽ kêu lên, đầu cô đập xuống đất.

"Vậy ra đây không phải là mơ..."

Cô thừa nhận rằng cô đang trông thấy thực tại.

Cô đi vòng quanh, tự hỏi tại làm sao mà mọi thứ trở nên như này. Cô đi khắp Nhật Bản, nhưng đâu đâu cũng cằn cỗi hết cả.

Tháp Tokyo đã bị gãy, khán đài sân vận động Sapporo thì bị lộn tùng phèo, con Sachihoko bằng vàng đã bị vỡ thành từng mảnh và bị ném ra biển, còn hồ Biwa thì là một đụn cát lớn.

Khuôn mặt mọi người vô hồn, không có sức sống như thể họ là những thây ma vậy.

Khi cô đi đến Okinawa, cô trông thấy một cô bé cùng với một sinh vật lạ trên đỉnh Lâu Đài Shuri đang lao vào nhau với một vận tốc kinh hồn.

Cô bé yêu bánh hạnh nhân không biết con sinh vật có tên là Paraporopurun, nhưng cô nhận ra rằng nó không phải là sinh vật trên Trái Đất.

Cô bé đang đánh nhau rõ ràng là đã thấm mệt, cô bị nhận rất nhiều vết thương. Sau khi đánh nhau được khoảng ba mươi phút, cô bé và Paraporopurun tỏa ra một ánh sáng chói mắt và biến mất vào trong góc trời phía Tây Bắc.

Sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc, cô bé yêu bánh chỉ có thể thở dài "Ngày nay thế giới thật nguy hiểm."

Thành thật mà nói thì, miễn là cô có bánh hạnh nhân để ăn, cô không quan tâm lắm đến sự diệt vong hay nhân loại.

Thế nhưng, cái cách mọi chuyện đang diễn ra sớm trở nên có chút ý nghĩa đối với cô.

Cô đã phải chịu đựng khi thăm dò biển sâu, nhưng khi cô quay trở lên đất liền, cô đã muốn tìm một hiệu bánh. Cơ mà, cô chẳng thấy có hiệu bánh nào ở Nhật Bản cả.

Việc tàn phá thế giới của con Paraporopurun đã khiến cho nguồn cung cấp những chiếc bánh hạnh nhân của cô bị phá nát.

Trong những thời khắc tuyệt vọng ấy, nếu bạn có thời gian làm bánh hạnh nhân, thà rằng bạn dùng chúng để sản xuất vũ khí sinh học hay vũ khí hạt nhân còn hơn. Không có hiệu bánh nào có thể tồn tại trong cái thế giới như thế.

Cô đi khắp mọi miền đất nước, thế nhưng cô vẫn không thể nào tìm thấy một cửa hàng nào bán đồ ngọt.

Cô sụt sùi khóc mếu trước cái sự thực tàn nhẫn rằng cô có lẽ sẽ không bao giờ được ăn bánh hạnh nhân nữa.

Lúc ông già chết, cô cũng chỉ khóc có tí.

"Oaaaa! Khôngggg! Cho tôi ăn! Hãy cho tôi ăn bánh hạnh nhân!!", cô bé gào thét, lăn lộn trút cơn giận trên con phố vắng tanh. Nền đất ướt đẫm nước mắt cô, và tiếng khóc của cô vang vọng trong đêm tối.

Cô khóc ba ngày ròng. Cảm thấy trống rỗng, cô cuối cùng cũng phải dừng lại.

Cô phủi mái tóc màu hồng phấn dính sỏi và cát, và gương mặt cô nước mắt nước mũi sụt sùi.

Trong cô ngập tràn nỗi buồn của hàng thế kỷ.

"Bánh hạnh nhân... Bánh hạnh nhân..."

Cô tha thẩn như một bóng ma khắp thế giới lụi tàn, lẩm bà lẩm bẩm những lời đó. Những lúc may mắn hơn, chẳng đáng ngạc nhiên khi cảnh sát bắt cô vì cái điệu bộ kỳ quặc ấy.

Nhưng cuộc đời không phải chỉ có một màu đen u ám. Niềm hạnh phúc sớm đến với cô.

"Lối này, cháu gái."

Cô bé đột nhiên được đưa đến một thành phố lụi tàn tại Tokyo.

Một ông già đeo tạp dề đứng đó.

"Cái gì thế? Tôi đang rất buồn vì tôi không được ăn bánh hạnh nhân. Hãy để tôi yên."

"Hãy qua đây một giây thôi."

"Ugh, có chuyện gì? W-Whoaaa!"

Trong tay ông ta, ông ta đang cầm những chiếc bánh hạnh nhân tròn trịa lung linh sắc màu, thứ mà cô nóng lòng được trông thấy còn hơn cả cảnh mặt trời mọc.

Cô chảy dãi trước những chiếc bánh hạnh nhân, thứ mà cô đã luôn hằng ao ước và cô phấn khích đứng thẳng.

"Whoa! Wow! Bánh hạnh nhân! Nó không phải là mơ! Ừm có thể nó là mơ! Mình hy vọng nó không phải là mơ!", cô bé hét toáng lên.

"Au! Nó không phải là mơ! Wooow!"

Cô bé sung sướng đến mức ứa lệ.

"C-Cháu không sao chứ, cháu gái...?", ông già vận tạp dề hỏi với một nụ cười gượng gạo, ông ta hơi bất ngờ một chút trước phản ứng của cô.

"Tôi không sao! Nhưng mà nhé, những thứ đó là sao?", cô hỏi với một nụ cười sau khi vuốt nước mắt. Cô vô cùng, vô cùng sung sướng.

"Chúng đến từ chợ đen. Chúng giờ là của cháu. Những thứ đó đã phá hủy cửa hàng của ta mười năm trước."

Ông liếc nhìn đống đá vụn với một khuôn mặt đau khổ.

Cô bé chẳng hiểu gì cả, nhưng đống đá vụn là những gì còn sót lại của cửa hiệu sau khi bị tàn phá bởi con Paraporopurun.

"Cơ mà, dù thế, ta vẫn thích làm ra những chiếc bánh hạnh nhân. Ta hy vọng có thể mở lại tiệm khi mà cảnh yên bình trở lại với Trái Đất này. Vì vậy ta phải giữ vững tay nghề, ta phải tạo ra và bán những chiếc bánh hạnh nhân mỗi ngày. Cháu thật dễ thương, cháu gái, vì vậy cháu có thể có chúng."

"Hoan hô! Cháu cảm ơn ông ạ!"

"Không có gì đâu! Hãy quay lại quán của ta khi thế giới được yên bình nhé!"

"Vâng. Cháu cũng hy vọng nó sớm được yên bình!"

Ông già đeo tạp dề cho cô bé mười chiếc bánh hạnh nhân, và cô nhảy nhót vì vui sướng.

Ông già mỉm cười trước niềm hân hoan cảm kích của cô.

---o0o---

"Được rồi, hẹn gặp lại nhé!"

"Vâng, cháu chào ông ạ!"

Cô bé nói lời từ biệt với ông già đeo tạp dề và chạy qua nơi đã từng là Shibuya. Trên tay cô cầm một cái túi giấy đựng bánh hạnh nhân.

Với niềm phấn khởi, cô chạy xuyên qua Tokyo tìm một nơi vừa ăn vừa ngắm cảnh đẹp.

Ngay sau đó, một thực thể tôi tối xuất hiện trước mắt cô.

Nó có sáu mươi con mắt, ba nghìn cánh tay. Làn da nó trơn trơn màu đỏ tím, những quả tim trơ ra ngoài cùng với ba trăm triệu lá phổi.

Nó là Paraporopurun.

"Ồ, ngươi là..."

Cô bé liền nói vậy, Paraporopurun dùng một cánh tay quật vào cô với một tốc độ kinh hồn. Một cánh tay trong ba nghìn cánh tay liền chạm vào cô, khiến cô bay lên trời như một quả bóng cao su.

Sức mạnh đó sẽ xé xác người thường ra làm trăm mảnh, nhưng cô bé là bất tử, thế nên cô vẫn sống.

Cơ mà, những chiếc bánh hạnh nhân cô cầm trong tay đã bị rơi xuống đất, và chúng đều bị bẩn.

"Au...Á!!" Chiếc túi giấy bị rách rơi vào tầm mắt cô, rồi những chiếc bánh hạnh nhân rơi ra trên nền đất.

Trông thấy những chiếc bánh hạnh nhân bị dính bùn, cô ngập tràn một cảm xúc mà cô chưa từng có trước đây.

Cô bé có cuộc sống dễ dãi giờ đây mang một khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ.

"Ngươi...! Ngươi có biết ngươi vừa làm gì không hả?! Những chiếc bánh hạnh nhân đó là cần câu cơm của ông già đấy! Chúng rất đáng quý, và giờ ta không thể ăn chúng được nữa! Xin lỗi ngay! XIN LỖI ĐI!!"

"... .... ....!"

Dù cô có hét toáng vào mặt nó, Paraporopurun cũng chẳng hiểu ngôn ngữ trên Trái Đất.

Paraporopurun tạo nên những âm thanh cũng với sự rung lắc kỳ lạ và nó dùng một cánh tay khác quật vào cô. Như lần trước, cô bé lại bay lên như bóng.

Cô lại rơi xuống đất, lần này cô rơi bịch vào mấy cái bánh hạnh nhân.

"...! .....? ... ....!..."

"Au! Đồ khốn!"

Cô lại gào rống lên, và cô bắt đầu ném mấy cái bánh hạnh nhân vào con Paraporopurun.

Trời xui quỷ khiến thế nào, những chiếc bánh hạnh nhân bay thẳng vào mồm con Paraporopurun, hay đúng hơn chỉ có một cái.

". ...... .. ..... ... ..... . .....!"

Ngay lập tức, gương mặt đỏ tím của con Paraporopurun liền chuyển thành vàng vàng.

Nó tự nhiên đứng im, run run, rồi nó bay lên góc trời phía Tây kêu lên kỳ quái.

"Chờ ta với! Trả lại ta những chiếc bánh hạnh nhân!"

Những lời nói của cô vang vọng dưới bầu trời.

---o0o---

Vài ngày sau, đám Paraporopurun đã bị quét sạch.

Đối với Paraporopurun, bánh hạnh nhân quả thật là một món ăn đáng sợ chứa đựng thứ con người gọi là làm cho tê liệt và ảo giác mạnh.

Khi Paraporopurun ăn bánh hạnh nhân, nó trở nên rối loạn, và trạng thái ảo giác của nó lan truyền theo đường mắt xích tinh thần đến tất cả những con Paraporopurun khác.

Chúng trở nên mất kiểm soát, chúng bắt đầu giết lần nhau, và số lượng của chúng cũng giảm đi.

Chưa đến một tuần, gần như đám Paraporopurun đã chết hết, đến cuối cùng, chỉ còn lại một con.

Con Paraporopurun cuối cùng nhanh chóng bị cô bé vũ khí sinh học hạ đo ván.

Và như thế, cảnh thanh bình đã dễ dàng quay lại với Trái Đất. Hoan hô.

"..... ... ..... ....."

Con Paraporopurun cuối cùng, trước khi bị giết, nói gì đó với con người.

Thành viên đội chống Paraporopurun hiểu được một chút ít thứ ngôn ngữ đó, và nhiệm vụ cuối cùng của họ là dịch lại những lời trăn trối sau cùng của kẻ địch.

"Tôi đã trông thấy một nữ thần."

Ai đó nhớ rằng những lời trăn trối cuối cùng đó là từ cái con Paraporopurun bị rơi vào tình trạng tê liệt và ảo giác, nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả.

Và đương nhiên, mọi người trên khắp thế gian chẳng quan tâm đến điều đó, và họ tin rằng có một nữ thần vĩ đại đã cứu rỗi Trái Đất.

Kẻ xâm lăng khiến cho con người nguy khốn trong nửa thập kỷ đã có một ngày bất ngờ bị đánh bại. Và vì vậy bạn không thể đổ lỗi cho bọn họ vì nghĩ như vậy.

Và thế là Đền Thờ Vệ Nữ được xây dựng, và chưa đến năm mươi năm, chín mươi lăm phần trăm nhân loại là con chiên của Vệ Nữ.

Cô bé thiên thần yêu bánh hạnh nhân thậm chí không biết rằng mình đã trở thành một vị thần, và cô vẫn cứ đi thăm thú những tiệm bánh ngọt trên khắp thế giới.

Và thế là cô ở đâu đó ngoài kia, hạnh phúc nhét đầy một mồm bánh hạnh nhân.

---o0o---

Đủ thứ chuyện trên Trái Đất đã xảy ra và cũng đã được giải quyết, và thế giới sống thanh bình trong một thời gian dài.

Dù Paraporopurun đã khiến cho toàn nhân loại đứng trên bờ vực của sự tuyệt chủng, dân số thế giới đã trở lại con số 10 tỷ người.

Với những việc nho nhỏ khác cần phải làm trong thế giới hòa bình, họ bắt đầu nghiên cứu những điều không thể hiểu nổi để giết thời gian.

Trước hết, họ nghiên cứu mọi điều về cơ thể người.

Rồi sau đó là biển sâu.

Rồi tất thảy các sinh vật trên Trái Đất, và cả lịch sử của Trái Đất nữa.

Mọi thứ từ công nghệ đã biến mất để làm ra món cà ri hảo hạng nhất.

Mọi điều không thể thấu hiểu.

Khi cô bé lang thang khắp thế giới trong khoảng hai trăm năm, hầu hết mọi thứ trên thế giới nay đều đã có thể được giải thích.

Nguồn gốc của Trái Đất, bí mật sự sống, bí ẩn của biển sâu đều được làm sáng tỏ.

Những con người lỗi lạc quyết định họ sẽ đi khám phá những thứ nằm cách xa hành tinh của mình. Bị cám dỗ bởi những thế giới chưa được biết đến, giới khoa học chuyển hướng tập trung nghiên cứu vũ trụ.

Một sự bùng nổ nghiên cứu vũ trụ.

Như cái cách người đời trước mất rất nhiều năm để trở thành cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp, con người cũng phải mất rất nhiều năm để nghiên cứu vũ trụ.

Đầu tiên, con người bắt đầu chạy dự án đổ bộ Sao Hỏa.

Sau khi biến đổi khí quyển Sao Hỏa một cách mạnh mẽ bằng những tia laze phản vật chất, họ gửi lên cả núi những đường, Gocchan cùng rau xanh.

Dự án bắt đầu năm 2700, và chỉ vài thập kỷ sau, con người đã có thể sống trong môi trường trên Sao Hỏa. Đám Gocchan vẫn vui vẻ nhảy nhót trên đấy.

Với sự thành công của dự án đổ bộ Sao Hỏa, nghiên cứu vũ trụ đã có sự phát triển bùng nổ.

Khi con người còn đang bận nghiên cứu vũ trụ, cô bé trở thành bạn của một cậu bé chơi bóng né trong công viên.

Cậu bé đeo kính trông khá là yếu ớt.

Ở thế kỷ thứ 28, những người yếu đuối vẫn bị xem thường, và vì vậy cậu trở thành trò cười cho những đứa trẻ khác.

Trò bóng né chúng chơi ngày hôm đó chỉ có một cái tên – nó chính là bắt nạt cậu bé.

Bỗng, cô bé đi ngang qua. Cô tự nhiên muốn chơi bóng né và hỏi xin gia nhập.

Đám trẻ bắt nạt ngạc nhiên vì tự nhiên được một cô bé tóc hồng phấn dễ thương mà cũng quái dị bắt chuyện, và chúng liền đồng ý.

Sau đó, trò chơi đã thay đổi mạnh mẽ.

Cô bé bất tử và cũng rất khỏe, và thế là cô ném mạnh trái bóng vào kẻ bắt nạt cũng như kẻ bị bắt nạt.

Cô quả thực giống như một vị thần báo thù.

Điệu bộ và dáng vẻ bên ngoài của cô nhanh chóng bị cuốn đi cùng với một nụ cười hoàn mỹ khiến vài thằng con trai khóc và đái dầm.

Sau một hiệp, lũ trẻ bắt nạt tan tác và chạy trốn thục mạng.

"Ơ, sao thế? Tôi muốn chơi nữa..."

Cậu bé bị bắt nạt cảm kích cô bé vô cùng.

Cậu coi cô như một người hùng.

"Xin lỗi! Chúng mình nói chuyện nhé?!"

"Hửm?"

"Mình xin lỗi vì tự nhiên lại nói ra lúc này, cơ mà làm ơn hãy nhận mình làm đồ đệ! Làm ơn!"

"Đồ đệ!"

"Đúng, đúng! Mình gọi bạn là Sư Phụ nhé?!"

Cô bé đã sống quá lâu rồi, cơ mà chưa từng có ai xin làm đồ đệ của cô cả. Con tim cô tràn ngập niềm sung sướng, cô liền đáp "Được!" với một giọng hân hoan.

Kể từ ngày hôm đó, cậu bé gọi cô bé là Sư Phụ.

"Nếu con muốn làm đồ đệ của ta, vậy thì hãy mua cho ta bánh ngọt mỗi tháng!"

Cậu bé đồng ý và nói rằng cậu sẽ biếu cô thật nhiều bánh hạnh nhân mỗi tháng. Sung sướng chấp nhận lời đề nghị của cô bé, cậu ném số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình vào một núi bánh ngọt vào ngày đầu tiên của mỗi tháng.

"Sư Phụ! Hôm nay con đã mua bánh hạnh nhân cho người nè!"

"Tốt lắm! Cho con ít cát làm phần thưởng nè."

"Con cảm ơn người, Sư Phụ! Con rất vui khi nhận được phần thưởng tuyệt vời thế này!"

"Có một đồ đệ thật dễ," cô bé nghĩ.

Dù cô có ngủ cả tháng, những chiếc bánh hạnh nhân vẫn cứ đến. Khi cô ăn chúng, cô tự tiếp theo nên đòi loại bánh gì. Cô đúng là một cô bé gian xảo. Một cô bé được tôn sùng, gian manh xảo trá bảy trăm năm mươi tuổi.

"Sư Phụ ơi! Làm sao để một người có thể giỏi trò bóng né ạ?!"

Cậu bé thỉnh thoáng vẫn hỏi cô câu đó.

Mỗi khi cậu bé hỏi thế, cô lại tiết lộ bí mật của mình với một nụ cười.

"Hừm...Bơi rất chi là tốt đấy!"

"Con hiểu rồi! Vậy là bơi lội giúp phát triển những múi cơ ở lưng, điều giải thích cho cú ném thần thánh chứa đầy sức mạnh của người! Kiến thức đó thật là bổ ích! Người thật đỉnh, Sư Phụ! Được rồi, vậy thì, con sẽ đi bơi mỗi ngày!"

"Ừ, điều đó có ích lắm. Bơi hai mươi mốt giờ một ngày trong khoảng hai trăm năm và con sẽ khỏe như ta!"

"Tuyệt quá, Sư Phụ ơi! Wow! Con sẽ nỗ lực hết mình!"

"Chúc con may mắn!"

"Vâng! Con cảm tạ người vì lời khuyên tuyệt vời đó!"

"Không có chi. Miễn là đừng có quên mang bánh hạnh nhân cho ta tuần tới!"

"Vâng! Con hiểu rồi ạ!"

Cậu bé về cơ bản là một thằng ngốc, và cậu vẫn tiếp tục tôn sùng cô bé như thế. Mỗi khi cô dạy cậu điều gì, cô lại đòi bánh ngọt.

Cơ mà, cậu là một cậu học trò siêng năng cần cù và diệu kỳ làm sao khi cậu đã có thể chạm tới được mơ ước của mình là trở thành một nhà khoa học vũ trụ.

Trong lúc cô bé nhận được bánh ngọt từ cậu, nhân loại vẫn đang tiến hành nghiên cứu vũ trụ.

Mười triệu người đã được chuyển lên sao Hỏa, và công cuộc nghiên cứu về hệ mặt trời cũng đã gần kết thúc.

Một cách chậm rãi, con người bắt đầu bước ra bên ngoài hệ mặt trời.

---o0o---

"Sư Phụ, tại sao người không già?", vào một ngày cậu bé bỗng hỏi cô bé.

Cô bé cười ngạo mạn và đáp.

"Ta đã trở thành bất tử lâu rồi. Hay chứ hả?"

"Tuyệt quá! Nhưng đương nhiên rồi nhỉ, Sư Phụ!"

"Tất nhiên. Khen ta nữa đi!"

Hàng thập kỷ sau lần đầu họ gặp nhau, cậu bé vẫn như thế.

Trong suốt thời gian đó, có một tháng cậu quên không giao nộp bánh ngọt cho cô. Và sau những năm tháng ấy, những chiếc bánh ngọt cậu mang đến trở nên thơm và ngon hơn.

Lúc này, cậu bé đang là một trong những chuyên gia hàng đầu trong ngành khoa học vũ trụ.

Cậu có rất nhiều tiền, và cậu mua những chiếc bánh ngọt thơm ngon cho cô bé.

Dù vậy, mỗi khi cô ăn, cô chỉ nói "Ngon đấy!" Cô không được tốt cho lắm trong việc phân biệt những hương vị khác nhau.

Khi cậu bé nói với cô bé, cậu luôn luôn mỉm cười hạnh phúc. Giờ diện mạo của cậu già hơn cô bé rất nhiều, nhưng trong mắt cậu cô vẫn đứng ở vị trí cao hơn, Sư Phụ của cậu.

Nếu chỉ nhìn một phía, mối quan hệ của bọn họ khá là kỳ lạ. Nhưng nó hoàn toàn tự nhiên với bọn họ, và bọn họ rất trân trọng nó.

Cũng giống như cậu, cô bé luôn coi cậu bé như một cậu bé, và luôn coi cậu như đồ đệ của mình.

Vậy nên một ngày cô trông thấy mái tóc của cậu có hoa dâm, cô cảm thấy lòng mình man mác buồn.

Cơ mà, cô vẫn chẳng nói gì cả. Đó là trò lừa bịp vĩ đại nhất của cô.

Thời gian vẫn cứ thế trôi, và khi mái tóc của cậu bé phủ đầy một màu trắng, công cuộc nghiên cứu vũ trụ cuối cùng cũng đã kết thúc.

Gần như chẳng còn góc gách nào trong vũ trụ là không thể lý giải nổi.

Những nhà khoa học lại ham muốn xem có gì ở bên ngoài vũ trụ.

Với công cuộc nghiên cứu vũ trụ gần như đã hoàn thành, người ta đã phát minh ra một con tàu không gian gắn động cơ warp drive được gọi là White Holli.

Được tạo nên nhằm giải thích mọi bí ẩn còn sót lại, nó là một vật mang theo niềm tin của con người.

Con tàu cần phải có phi hành gia, và động cơ warp drive đã được hoàn thành. Giờ chỉ còn một chuyến du hành ra bên ngoài vũ trụ.

Vào sinh nhật lần thứ tám trăm của cô bé, vài nghìn nhà khoa học đã lên tàu White Holli và ra ngoài vũ trụ.

Cậu bé là một trong số đó.

Với tư cách là kiến trúc sư chính trên tàu White Holli, cậu buộc phải đi theo đội viễn chinh.

"Hả? Nhưng ta cần bánh hạnh nhân hàng tháng!"

Khi cậu bé nói với cô bé rằng cậu phải đi vào không gian, cô kêu ca.

Cô vẫn mong chờ những chiếc bánh ngọt hảo hạng cậu mua cho cô hàng tháng.

Dù là với công nghệ bẻ cong không-thời gian, cậu bé quả thực không thể nào gửi cho cô bánh ngọt khi cậu đang ở giữa cuộc hành trình, việc có thể mất cả thập kỷ. Đó là điều mà cô bé thiên thần yêu bánh ngọt không thể chịu đựng được.

Cậu ra sức dỗ dành cô bé đang bĩu môi cong cớn. "Xin người hãy tha thứ cho con, Sư Phụ! Nhưng khi con trở lại, con sẽ mang cho người những chiếc bánh ngọt từ vũ trụ xa xăm kia! Con sẽ làm những gì có thể!"

"Hừm... Ừm, ta đoán..."

"Và khi con trở lại, con sẽ dâng lên người những chiếc bánh ngọt có chất lượng đáng giá cả thập kỷ!"

"Thật sao?! Hoan hô!"

Cô bé hơi do dự một chút, nhưng cô đồng ý với lời hứa những chiếc bánh ngọt chưa rõ hương vị ấy.

"Nếu có chuyện gì, xin người cứ đến đây hỏi."

Trước khi cậu bé ra đi, cậu đưa cho cô bé một địa chỉ.

"Cái gì đây?"

"Một công ty mà gần đây con mới mở. Con nghĩ con sẽ chỉ bảo cho mọi người để họ được như người, Sư Phụ! Con muốn kiến thức của người được lan rộng khắp thế giới!"

Tấm danh thiếp đề "Công ty huyến luyện anh hùng."

Dù cậu bé có bao nhiêu tuổi, cô bé vẫn luôn là người hùng đã cứu cậu khỏi đám trẻ bắt nạt, Sư Phụ siêu đẳng và siêu ngầu của cậu.

"Ừm thì, con sẽ ráng hết sức!"

"Đừng có cố quá! Và đừng có chết nhé!"

Cô vui vẻ nhìn cậu đi khỏi. Đến cuối cậu vẫn mỉm cười.

---o0o---

Một năm trôi qua kể từ khi cậu bé rời Trái Đất cùng với những nhà khoa học khác.

Sau một năm bắt đầu hành trình, con tàu White Holli cuối cùng cũng đã chạm đến vùng giới hạn của kiến thức nhân loại và đi vào khoảng bên ngoài vũ trụ.

Trái tim toàn thể nhân loại nhảy múa cùng với viễn cảnh về một thế giới mới, một thông điệp được gửi từ White Holli.

"Chúng tôi đã khám phá ra niềm hạnh phúc."

Và chẳng có thông điệp gì được gửi nữa.

Con người trên thế giới bàng hoàng rúng động, những chuyến tàu thăm dò tiếp theo được cử đi, nhưng chẳng có chuyến nào trở về.

Để cho trí tò mò dẫn lối, tất cả những nhà khoa học không gian đều đã ra đi đi vào vùng bên ngoài vũ trụ.

Họ không quay lại Trái Đất nữa.

Không ai biết có thứ gì ở bên ngoài vũ trụ.

Không ai có thể nói rằng ở ngoài đó thực sự có niềm hạnh phúc.

Nhưng một điều rõ ràng là cậu bé sẽ không bao giờ trở lại.

Cô bé chờ đợi cậu, nhưng dù đã qua một thập kỷ, cậu vẫn không về.

Công viên vẫn nằm đó, nhưng nay cảm giác trống trải hơn.

Cảm giác như sắc màu của công viên nơi họ từng chơi đùa nay đã biến mất.

Cô ngước nhìn bầu trời xám xịt với đôi mắt nhắm.

Cô cho rằng đồ đệ của mình đang sống hạn phúc bên ngoài vũ trụ.

Cô chỉ là cô bé bất tử yêu bánh hạnh nhân, cô không thể nào biết được.

Nhưng cô thực sự hy vọng rằng đồ đệ yêu quý của mình đang hạnh phúc ngoài đó.

Như thể một suy nghĩ không thích hợp dành cho cô, cô nghĩ. Cô hy vọng.

---o0o---

Vào năm 2828 sau Công Nguyên, Trái Đất va chạm với vô số thiên thạch khổng lồ.

Tầm nhìn trên Trái Đất đã bị che khuất bởi những đám mây dày đặc trên bầu trời.

Một số lượng không đếm suể thiên thạch có quỹ đạo bay không tưởng đã đâm vào Trái Đất.

Hoạt động một thiên niên kỷ một lần của mặt trời như đã làm góp phần dẫn đến kết cục này.

Và thế là, hệ thống phòng thủ đã bị vô hiệu hóa.

Do sự thiếu hụt trầm trọng những nhà khoa học vì cái sự kiện mười năm trước, con người đã không thể phản ứng trước đám thiên thạch.

Thật là không thể tin được, ai cũng cảm thấy nực cười.

Đó là lý do thế giới bị hủy diệt.

Như thể cái kết đang đến gần, một tổng thống dở hơi một trong những quốc gia bấm nút thả bom hạt nhân mười sáu lần.

Những quả tên lửa hạt nhân rơi xuống Trái Đất cùng với đám thiên thạch.

Vào cái đêm cuối cùng ấy, thế giới ngập chìm trong ánh sáng chói lòa, rực sáng cả bầu trời.

Quang cảnh tan thương, thật khó chấp nhận đó là cái kết cho thế giới.

Mọi nền văn minh đều bị quét trôi khỏi bản đồ thế giới.

Ngay lập tức, nửa dân số thế giới bị giết, và một nửa còn lại cũng nhanh chóng bị xóa sổ trong thế giới lụi tàn.

Cằn cỗi và chói lòa. Mọi công nghệ trở về với tro tàn.

Một loại vi-rút theo chân đám thiên thạch sinh sôi khắp Trái Đất, và hàng tỷ người chết trong vô phương cứu chữa.

Cuối cùng, đám mây bụi từ vụ va chạm bao phủ lên khí quyển, mang đến một thời kỳ băng giá.

Thế giới tươi đẹp bỗng trở thành một hành tinh chết chóc chỉ trong một cái chớp mắt.

Ánh mặt trời không còn rơi xuống Trái Đất nữa.

Không còn là hành tinh xanh nữa.

Thế giới đã chuyển một màu xám xịt.

Một thế kỷ sau đó, con người nhanh chóng ra đi.

Vào thời điểm cao nhất Trái Đất đã có tới ba mươi bảy tỷ cư dân, nay hầu như không còn lại mấy.

Hầu hết các loài động vật và thực vật cũng đã tuyệt chủng.

Bởi vì loài vi-rút ngoại lai đó, những người lúc trước đã rời khỏi Trái Đất quyết định từ bỏ rơi nó.

Còn cô bé thì vẫn cứ sống trong thế giới này.

Một thế giới không có ánh sáng.

Một thế giới băng giá.

Một thế giới trống rỗng.

Một thế giới chết chóc.

Để gặp lại Miko, người đang chờ cô một nghìn năm trong tương lai, cô bé vẫn tiếp tục sống.

Cô bé phải lắng nghe cho được lời Miko muốn nói.

"Tớ sẽ sống tiếp. Chỉ một chút nữa thôi..."

Cô nói, máu từ miệng cô ộc ra.

Đã gần một nghìn năm kể từ khi những vết thương đến với cô.

Tất nhiên, cô chẳng biết gì cả, nhưng loài vi-rút đó đã nhiễm vào gen của cô.

Có những thời điểm, cô chỉ là một cô bé bình thường yêu bánh hạnh nhân mà thôi.

---o0o---

Một thế giới tro tàn.

Không sắc màu, không ánh sáng.

Mọi thứ đều lụi tàn.

Tôi muốn sớm về nhà.

Đến chốn không hay biết.

Tôi đã quá mệt rồi.

Trong thế giới xoay vần. Nói lời từ biệt với mọi người.

Tôi đã quá mệt.

Tôi đã sống nhiều hơn cần thiết.

Tôi đã kết nhiều bạn tại tòa nhà thí nghiệm, tôi đã từng có một ông già cho tôi ăn bánh hạnh nhân mỗi ngày.

Tôi đã hiến rất nhiều màu, tôi đã đi khắp thế gian.

Tôi đã có những kỳ nghỉ dài dài, tôi đã bơi khắp bốn bể.

Tôi đã tìm ra Gocchan đáng yêu, và tôi cũng đã chia tay với nó.

Tôi đã từng thám hiểm đại dương sâu thẳm, tôi đã từng đối đầu với sinh vật ngoài hành tinh, và tôi cũng đã từng có một đồ đệ.

Và giờ, tôi đã trông thấy thế giới bị phá hủy.

Ah, những năm tháng ấy.

Đúng vậy, đã quá đủ rồi. Tôi cảm thấy đã quá đủ rồi.

Nhưng, mà, nếu như tôi có thể có thêm một ước nguyện, tôi mong ước được gặp lại cô ấy, một lần cuối cùng.

Đó là điều tớ mong muốn, Miko.

---o0o---

Cô là người duy nhất còn sót lại trên Trái Đất.

Mọi người, đúng thế, tất cả mọi người đều đã chết.

Cô chỉ có thể khẽ cử động cánh tay.

Ánh mắt cô lờ mờ, đôi chân cô không còn chút sức lực.

Mà, cô vẫn sống trong thế giới xám xịt tro tàn này.

Sớm thôi, cái kết sẽ đến với cô.

Cô biết rằng những thời khắc cuối cùng của cô bé thần tiên yêu bánh hạnh nhân này đang tới gần.

Một ánh sáng xuất hiện nơi tận cùng thế giới.

Nó là ánh sáng đầu tiên nhe nhóm trong cái thế giới tro tàn này, nó bị mây đen che phủ, trong hàng thập kỷ.

"Nếu mình trông thấy nó, thì cái kết ở đây rồi...", cô lẩm bẩm một mình.

Bỗng, cô nghe thấy một giọng nói ở đâu đó vang lên.

Cô nghĩ rằng cô nghe thấy nó.

Nhưng bằng cách nào đó, cô biết.

Cô biết rằng cô đã từng nghe giọng nói đó trước đây.

Cô không thể trông thấy gì.

Nhưng cô biết điều đó.

"Lâu rồi không gặp."

Một giọng nói của hoài niệm. Thứ mà cô đã chờ đợi để được nghe thấy. Trong một nghìn năm qua.

"Ừm, đúng thế."

Cô bé mỉm cười.

Tâm tư cuối cùng của con người là gì?

Họ đã nói gì?

Họ có khóc?

Họ có cười?

Họ buồn?

Họ vui?

Họ tức giận?

Không ai có thể biết được điều đó.

Đó là bí mật giữa bọn họ.

Nhưng mà điều ta có thể khẳng định chắc chắn.

Trong một thế giới không có bánh hạnh nhân hay đồ ngọt, con người đã vui vẻ ra đi trong ngày tận cùng của nó.

Và vì vậy nó là câu chuyện kỳ lạ nhưng hài hước về cô bé yêu bánh hạnh nhân.

---o0o---

Năm 3000 sau Công Nguyên.

Những người lúc trước đã đổ bổ lên sao Hỏa cuối cùng cũng quyết định rằng họ sẽ gửi rô-bốt xuống Trái Đất để nghiên cứu.

Nó là một hành tinh chết chóc, nhưng con người cho rằng họ có thể làm gì đó cho nó.

Những chú rô-bốt chụp ảnh hành tinh chết, điều không thể làm từ sao Hỏa do mây bụi.

Nó là một thế giới trống rỗng.

Một quang cảnh trắng ngần lụi tàn.

Một thế giới đổ nát, hỗn độn, đói khát.

Những chú rô-bốt vẫn hăng say công việc chụp ảnh của mình.

Những người trên sao Hỏa bắt đầu nghĩ rằng việc làm hồi sinh Trái Đất là không thể.

Trái Đất đã bị tàn phá hoàn toàn.

Khi đám robot đi lại chụp ảnh, chúng trông thấy một điều.

Những con người cuối cùng trên Trái Đất, tay nắm tay, đầu chụm đầu.

Họ không di chuyển, nhưng dường như họ rất hạnh phúc.

Trông họ vô cùng hạnh phúc.

Vài thập kỷ sau, con người trên sao Hỏa phát minh ra một kháng thể cho loại vi-rút chưa được biết đến đó.

Nó được tạo ra nhờ sự nghiên cứu về cô bé ấy, người đã bị nhiễm bệnh.

Với thứ này, dự án quay về Trái Đất được khởi động.

Nhờ cô, Trái Đất đã có thể có được một tương lai tươi sáng.

Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì với cô bé thiên thần yêu bánh hạnh nhân cả, người vẫn tay trong tay với người bạn của mình cho đến ngày hôm nay.

Hơi ấm nơi bàn tay đó là điều cô hằng kiếm tìm trong một nghìn năm qua.