“Đừng nói mấy lời nhảm nhí như thế nữa!!”

Haruto đột nhiên hét lên khiến cho Irisu giật mình.

“Tại sao chứ? Sao chúng ta lại phải trở thành vật tế cho cái thế giới này chứ!”

“Nhưn, nhưng….”

“Anh sẽ không bỏ cuộc ngay lúc này đâu. Chúng ta sẽ chạy trốn, anh không thể nào chịu thua trước định mệnh đã được sắp đặt như này được..”

“.....Nhưng mà, chúng ta sẽ phải làm gì đây?”

“Đúng là thế thật, anh đã ở cùng với Irisu suốt khoảng thời gian qua mà thế giới vẫn chưa hề bị huỷ diệt mà nhỉ. Nhưng anh cũng sẽ không để thế giới của chúng ta bị huỷ diệt đâu.”

“......Chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Anh sẽ nghĩ về chuyện này.”

“Chuyện đó… Anh thật sự nghĩ mình có thể làm được nó sao?”

Irisu hỏi với đôi mắt đáng thương của một kẻ đang tìm kiếm một sự cứu rỗi..

Haruto nở ra một nụ cười đầy tự tin.

“Chuyện dễ như ăn bánh ấy mà.”

“Fufufu…..”

“Gì đấy? Có gì buồn cười chứ?”

“Anh biết những gì mình nói nghe nó rất phi lý, nhưng rồi nó thực sự sẽ xảy ra giống như vậy dù theo cách này hay cách khác.

Sau khi nghe Haruto nói vậy, Irisu lau đi những giọt nước mắt của mình với những đầu ngón tay.

“Mou. Vì những gì anh nói quá thú vị, đến nỗi làm em cười đến nỗi ứa hết cả nước mắt ra đây này.”

Khuôn mặt của cô bỗng dưng trở nên rạng rỡ cùng với một nụ cười tươi rói.

Gương mặt tươi cười của Iris, thứ mà không có một học viên bình thường nào từng được chiêm ngưỡng.

Ẩn dưới gương mặt lạnh lùng kia, là một biểu cảm thuần khiết.

Điều đó khiến cho Haruto đã phải lòng nàng ngay từ lần đầu gặp mặt.

Đúng vậy, họ đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ban đầu, cậu chỉ bị bối rối bởi những cảm xúc đó. .

Và rồi tình cờ họ đã có cơ hội làm đối thủ của nhau, rồi cũng nhờ thế mà hai người đã nhận ra được sự tồn tại của một nửa cơ thể Ma vương ở bên trong đối phương.

Rồi sau đó. Họ bắt đầu trò chuyện với nhau về mục đích của bản thân. Đó cũng là lý do vì sao hai người lại hiểu rõ nhau đến vậy.

Và rồi mỗi người đều lộ ra những khía cạnh mà không muốn cho ai biết được.

Mặc dù là một công chúa nhưng cô lại công bằng với mọi người bất kể địa vị của họ.

Cô ghét những lời

dối trá cũng như những kẻ gian xảo.

Khi chứng kiến những người lính bị giết trong trận chiến, cô đã cố giấu đi những giọt nước mắt của mình.

Đặt chân vào ký túc xá này là lần đầu tiên cô rời khỏi cung điện trong một thời gian dài, chính vì thế mà vào đêm trước ngày hôm ấy, cô chẳng thể nào yên giấc.

Cô say mê

những thứ ngọt ngào.

Còn có lần cô muốn được tự chọn quần áo cho chính mình.

Giống như bao thiếu nữ khác, cô cũng có mong ước được đi mua sắm.

Rõ ràng, khuôn mặt lạnh lùng kia chỉ là vẻ bề ngoài, nó không phải là cảm xúc thật của cô..

Cái thái độ lạnh lùng thường thấy cũng chỉ là để duy trì phẩm giá của một công chúa, nhưng thực ra cô lại là một con người với lòng tốt vô bờ bến.

Bản thân Haruto cũng không biết có phải là do tình yêu sét đánh mà cậu đã yêu Irisu không, hay là do Lễ đường phục sinh nữa.

Nhưng đối với cậu lúc này, thì nó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Vì hiện tại cậu đã yêu Irisu rất nhiều.

“Haruto-kun….. Em nghĩ mình cần phải trở về rồi.”

Irisu thì thầm với một giọng nói có chút cô đơn khi nhìn lên chiếc đồng hồ trong phòng.

Mặc dù nó bị ngược khi quan sát từ bên trong nhưng cô vẫn nhận ra hiện tại kim đồng hồ cũng đã chỉ đến 22 giờ

Đã đến thời điểm mà đội tuần tra sẽ đi tuần.

Sẽ vô cùng rắc rối nếu bị bọn họ phát hiện. Và thế là quãng thời gian hẹn hò ngắn ngủi của họ cũng đã kết thúc.

“...Có vẻ đúng là đến lúc thật rồi.”

Cậu đi đến bên cái cửa sổ đang bị khoá.

Khi đặt tay lên tay nắm cửa thì đột nhiên có một cơn gió thổi vào.

“Kya…..!”

“Irisu?”

Irisu hét lên với một giọng bối rối khiến Haruto quay lại nhìn.

“Đợi đã!?”

Váy của Irisu đã bị gió thổi tốc lên.

“Đừng,đừng! đừng có nhìn mà……”

Irisu vội cúi người về phía trước và dùng

cả hai tay để giữ chiếc váy lại.

Kết quả là cô đã tạo ra một tư thế với việc mông mình bị nhô ra phía sau.

Sau lưng cô thì lại là những bánh răng đang vận hành của đồng hồ.

Với những vật như thế nó đã khiến cho bộ đồ lót cao cấp quanh mông của Irisu bị cuốn vào và rách ra một mảng lớn, thật là một khoảnh khắc tuyệt đẹp khi mà nó đang cuốn đi những lớp vải mỏng một cách từ từ như thể có con chim đang mổ vào nó vậy.

“Hya!?”

Nó đang kéo hết đi phần dưới của Irisu.

“Oy!?”

Haruto đá mạnh xuống sàn rồi phóng đến nắm lấy tay Irisu.

“Để anh kéo em ra!”

“Đợi chút đã.”

Irisu ném về phía Haruto một ánh mắt mông lung.

“Có gì à!?”

Lực của bánh răng là vô cùng lớn và rồi cơ thể của Irisu bị kéo đi.

“Nó,nó sẽ tuột ra mất….”

“Em đang nói cái gì thế khi đang trong một cái tình huống như nàyyyyyy!!”

Haruto kéo lấy cánh tay Irisu bằng tất cả sức lực của bản thân.

Bỗng có thứ gì đó trông như một miếng vải trắng đột nhiên trượt xuống từ đùi của Irisu, ra khỏi các ngón chân rồi rơi xuống đất.

“Uwah!?”

Vì cơ thể của Irisu đột nhiên trở nên nhẹ hơn vì không còn bị kéo bởi bánh răng nữa khiến cho Haruto mất đà và ngã ngửa ra sau.

“Kyaaaaaahh!?”

Và trong cái tình huống đấy, Irisu lại ngồi lên ngực

của Haruto.

“.....tu!?!!”

Chỉ cách vài centimet, trước mắt Haruto giờ đây là phần thân dưới của Irisu.

Và hiện giờ đang không có gì dưới váy của cô ấy.

Cậu nhìn thấy cái rốn đáng yêu của cô, cái bụng trắng ngần đến kinh ngạc.

Và còn –

Trước khi cậu kịp đưa ánh mắt của mình xuống dưới để nhìn nốt phần còn lại thì váy của cô đã nhẹ nhàng hạ xuống che đi thứ bí ẩn đó đi.

“Ha…..ha, haa…..”

Irisu cả người đỏ bừng đang không ngừng

run rẩy.

Và Haruto hiện giờ thì

—— Ah, thế giới này sắp bị huỷ diệt đến nơi rồi.

Cậu thầm nghĩ.

Thứ gây ra cái này không gì khác ngoài cái lời nguyền một nửa của Ma vương kia, một tai nạn kỳ diệu đến không ngờ, thứ được gọi là sự dâm dục may mắn.

Đó là một ví dụ điển hình cho lời nguyền Lễ đường phục sinh.

Gần như có thể chắc chắn rằng sắp sửa có một con quỷ mạnh mẽ nào đó sắp sửa thức dậy ở một nơi nào đó rồi.

——Nhưng nó không phải là lỗi của mình

Tất cả điều này đều là do cái lời nguyền [ Một nửa của Ma vương (Juliet)] gây ra, là do cái Lễ đường phục sinh đó.

“Haruto anh đang làm gì thế desu!?”

Đột nhiên giọng nói của một cô bé vang lên.

Chết tiệt!? Ta bị phát hiện rồi!!

Một cô gái cầm cây quyền trượng vàng óng đang nhìn xuống chúng tôi.

Nếu so với những học sinh khác của học viện này thì cô bé trông rất nhỏ nhắn.

Cô có một dải ruy băng màu vàng như tai thỏ ở trên tóc của cô ấy.

Cùng với đó là một bộ đồng phục với chiếc váy trắng.

Đó là Đại pháp sư của

Vương quốc Luminous. Clara Strahl.

Vốn dĩ cô nhỏ nhắn rồi vì cô cũng chỉ mới 12 tuổi.

Mặc dù điều kiện để được học tại đây là tối thiểu phải mười lăm tuổi, nhưng Clara đã được đặc cách vào trường này. Đó cũng chính là bằng chứng cho thấy cô vượt trội hơn hẳn so với các học viên khác.

Haruto thầm tặc lưỡi.

Vậy cô bé này là người đi tuần tối nay à. Thật là một đứa phiền phức mà.

“À há, hai người là Haruto của Braising và Irisu của Absolute nhỉ!? Đêm khuya thanh vắng… ở một nơi như thế này, hai anh chị tính làm chuyện gì mờ ám đúng không!? Đi ngay đi trước khi sự trừng phạt của Chúa giáng xuống anh chị, anh chị biết mà!”

Vì không thể nhìn thẳng vào hai người họ, Clara quay đi và vùng cây quyền trượng thành hình chữ thập như để xua đuổi đi những linh hồn xấu xa.

“Em sai rồi Clara! Hai anh chị đang cố giết nhau đấy!!”

Mặc dù đã quá muộn màng nhưng hai người Irisu và Haruto vẫn rút kiếm ra và kề vào cổ đối phương.

“Hể…..?”

“cái quái gì thế. Là thế à? Vậy thì không sao cả—”

Bỗng khuôn mặt đang tươi cười của cô ấy biến thành một biểu cảm vô cùng bối rối.

“Có một vấn đề nghiêm trọng ở đây!! Thu kiếm lại và đứng lên ngay desu!”

Irisu đứng dậy trong khi vẫn để ý đến váy của mình, Haruto cũng cố gắng không nhìn vào dưới váy của Irisu nhiều nhất có thể trong khi cố đứng dậy.

Khi đã đứng dậy thì hai người cùng nhìn xuống Clara.

Nhưng, cô đã chống hai tay lên như thể muốn nói rằng “Tôi đang giận đó.”, mà nó cũng đang hiện rõ mồn một trên mặt cô.

“Sắp đến giờ tắt đèn rồi, và hai anh chị không thể đấu tay đôi ở một nơi thế này được đâu desu!”

Thông thường Haruto sẽ còn đấu khẩu với Irisu thêm lúc nữa, nhưng giờ hay người họ đang có một vấn đề đáng lưu tâm hơn.

Irisu đang không hề mặc đồ lót.

Chúng ta hãy ngoan ngoãn làm theo ý cô ấy đi— Haruto đề nghị.

“À, hiểu rồi. Hôm nay tôi sẽ chịu đựng cái lòng tự trọng đó của Clara và rút lui.”

“Fuuun…… Xém chút nữa là tôi đã tới giới hạn rồi đó….”

Trong khi tỏ ra lạnh lùng, Irisu vẫn giữ chặt viền váy mình.

Có vẻ như cô không còn lo lắng rằng gió sẽ lại thổi qua cửa sổ thêm lần nào nữa.

“Dù sao ta cũng nên về nghỉ ngơi thôi.”

“Đợi chút desu. Với hai con người hư hỏng đi lại vào đêm muộn như thế này, em muốn kể cho hai người một câu chuyện về lòng biết ơn từ kinh Luminous.

Trong khi cầm cây gậy của mình, Clara đan các ngón tay lại với nhau rồi mỉm cười như một thiên thần.