Editor: Tịnh Vũ

Dùng máu để Hiên Viên Lăng uống mà nói, mặc dù không cách nào khiến tính mạng của hắn vượt qua nguy hiểm, nhưng ít nhất có thể giảm bớt đau đớn mà phệ tâm cổ gây ra.

Dòng máu nhỏ theo cổ tay trắng nõn từ từ chảy vào trong miệng, thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Ly có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của Hiên Viên Lăng đang dần ổn định lại.

Trong lòng khẽ thở dài một hơi, băng bó kỹ vết thương, lẳng lặng ngồi ở một bên. Vào thời điểm này trừ giữ sức ra, chỉ có thể chờ bọn Hiên Nhất đến cứu viện chứ không có cách nào khác. Ở cửa hang hoàn toàn bị chặn, dựa vào Hiên Viên Lăng đang bị thương cùng chính nàng căn bản không có cách nào thoát khỏi.

Một hồi lâu, ở trong không gian tối đen không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng cửa hang truyền tới một tiếng động rất nhỏ.

Rất nhanh, một tia sáng chiếu vào.

"Chủ tử, người có ở đây không?"

Giọng nói của Hiên Nhất khàn đặc, mang theo sự mệt mỏi cùng hốt hoảng.

"Tạm thời vẫn còn sống." Lục Ly thấp giọng nói, đỡ Hiên Viên Lăng đi tới cửa hang.

Cửa hang rất nhanh liền được mở ra, Hiên Nhất đứng ở phía trước, nhìn sắc mặt hôn mê nhợt nhạt của Hiên Viên Lăng, hốc mắt nhất thời ửng đỏ.

"Đều do chúng ta bảo vệ chủ tử không tốt."

"Vương phi, xin ngài giao chủ tử cho thuộc hạ, ngài cần phải nghỉ ngơi thật tốt." Cảm xúc trên mặt Hiên Nhị thay đổi không lớn, nhưng trong ánh mắt lại có mấy phần hối hận.

"Ta không có chuyện gì." Lục Ly nhàn nhạt nhìn lướt qua, giao Hiên Viên Lăng cho y.

Đi ra ngoài hang động, nhìn thoáng qua đáy vực, lại phát hiện lúc trước hai người rơi xuống cơ hồ cách một khoảng so với đáy vực. Cúi đầu nhìn xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy dưới đáy vực nổi lên một tầng sương trắng, phảng phất ở giữa, tựa hồ có dòng nước đang lưu chuyển.

"Vương phi, mời lên trước."

Hiên Lục cầm một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái kéo thử, sau khi xác định tảng đá đang buộc phía trên thực sự an toàn, xoay người nói với Lục Ly, ý bảo nàng bám vào dây thừng leo lên.

Lục Ly thu hồi tầm mắt, khẽ lắc đầu một cái, "Không, chúng ta đi xuống dưới."

Ba người đều cả kinh, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ nhìn nàng.

"Không được, đáy vực quá mức nguy hiểm, hiện giờ thân thể chủ tử đang trong tình trạng rất suy yếu, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng xuống núi, giúp chủ tử trị thương." Hiên Nhất đột nhiên mở miệng, trên mặt có hơi tức giận. Tức giận chủ tử vậy mà lấy thân mình che chở nàng, nhưng vẻ mặt nàng ta lại đầy bình tĩnh, cũng không lộ ra bộ dáng lo lắng chút nào.

Lục Ly khẽ cười, trong đôi mắt nổi lên gợn sóng, "Nếu như ta không đoán sai, Băng kỳ lân hẳn không ở trên đỉnh núi tuyết này, mà là ở dưới đáy khe núi này." Thấy vẻ mặt ba người đầy vẻ không thể tin, nàng tiếp tục giải thích: "Nếu Băng kỳ lân là thần thú, vậy người muốn bắt bằng được nó tự nhiên nhiều không đếm xuể. Nhưng mà đến nay cũng không có người từng thấy qua, ta không nghĩ là bọn họ không có đủ năng lực bước lên đỉnh núi tuyết này, dù sao, trước mắt chúng ta gặp phải nguy hiểm cũng chỉ có tuyết lở. Ngược lại là dưới khe núi này, rất khó khiến người ta nghĩ đến nơi ẩn giấu chết chóc tử vong lại chính là nơi sinh tồn của thần thú."

Ba người chăm chú nghe, đáy lòng đều có chút dao động, cũng bắt đầu tin tưởng giải thích của nàng. Đang trong lúc do dự, Hiên Viên Lăng bỗng nhiên tỉnh lại.

"Nghe theo phân phó của nàng, đi xuống dưới."

Mặc dù Hiên Nhất còn có chút do dự, lại không thể không tuân theo mệnh lệnh của hắn.

Hiên Lục cầm dây thừng tháo ra, đem một đầu sợi dây cột vào trên tảng đá lớn ở cửa động, dẫn đầu mượn lực nhảy vọt xuống. Chỉ chốc lát, sợi dây giật giật, mấy người ngầm hiểu là Hiên Lục tỏ ỷ dưới khe núi tạm thời không gặp nguy hiểm, liền lần lượt cẩn thận dọc theo dây thừng đi xuống đáy vực.

Mấy người an ổn đáp xuống một tảng đá lớn ở đáy vực, Lục Ly nhìn tình cảnh xung quanh, trong lòng cũng không khỏi đầy kinh ngạc.

Nếu không phải tự mình đi xuống, có lẽ ai cũng không cách nào tin nổi, phía dưới đỉnh tuyết này lại là một ôn tuyền rộng lớn. Mặt nước trong vắt yên ả, bốc lên làn sương trắng lượn lờ mềm mại bay vào không trung, giống như phủ lên một tầng lụa mỏng nhũ sắc trắng.

Lục Ly dẫn đầu đi tới bờ nước, nhúng tay thử dò xét nhiệt độ của nước, quay đầu lại nói với Hiên Lục còn đang kinh ngạc: "Đem chủ tử nhà ngươi ngâm vào trong nước, ôn tuyền này có thể giúp chữa thương thế của hắn."

Hiên Nhị gật đầu một cái, cởi bỏ quần áo dính đầy máu trên người Hiên Viên lăng ra, cẩn thận đặt hắn vào trong ôn tuyền.

"A, ở đây có một người."

Hiên Nhất đang ở bên cạnh dò xét khẽ kêu thành tiếng: "Cả da trên mặt đều bị lột xuống, người này chết quá thảm rồi."

Lục Ly nghe thấy nhíu mày một cái, bước nhanh tới, lại thấy bên cạnh ôn tuyền dựng rất nhiều tảng băng có hình thù vô cùng kỳ lạ, nếu là từ trên sườn núi rơi xuống, e rằng sẽ bị những thứ sắc bén góc cạnh này trực tiếp đâm thủng thân thể.

Hiên Nhất phát hiện phần lưng của thân thể kia bị đỉnh băng đâm thủng, cả người treo trên đỉnh băng, mặt băng dưới thân thể bị máu tươi nhuộm thành mảnh đỏ, thậm chí phần lưng đã cùng tảng băng ngưng kết dính vào nhau, biến thành một phần của đáy vực. Mà mặt của hắn, đúng như Hiên Nhất nói, sau khi bị lột da, hoàn toàn là máu thịt mơ hồ, xương trắng nhơn nhởn, ngũ quan vặn vẹo đến nỗi có thể thấy được hắn trước khi chết vô cùng thống khổ.

Bản thân Hiên Nhất là một trong bảy ám vệ bên người Hiên Viên Lăng, đã gặp qua cảnh máu tanh nhiều không đếm xuể, hiện tại thấy thảm trạng của người này, cũng không nhịn được dạ dày sôi trào, sắc mặt có chút trắng bệch. Bèn nhìn lại Lục Ly, lại thấy trong mắt nàng chẳng qua chỉ lóe lên một tia lạnh lùng, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt sợ hãi, đáy lòng càng cảm thấy chấn động. Nữ nhân này, hoàn toàn khác biệt so với nhận thức trong lòng mình. Nhưng cũng không cách nào xem nhẹ cảm giác thừa nhận nơi đáy lòng. Có thể chính vì như vậy, nàng mới có thể khiến chủ tử xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt phải dùng ánh mắt khác mà đối đãi đi!.

"Người này mới thật sự là Hoàng Nhị Ngưu."

Lục Ly duỗi tay nhặt lên cây cung bị rơi xuống bên cạnh, trong lòng thở dài một tiếng, thiếu niên vô tội này, cuối cùng lại trở thành vật hy sinh sau màn âm mưu.

"Thì ra trước khi tới tên kia đóng giả hắn, may mà..."

"Băng kỳ lân!"

Giọng nói của Hiên Nhất bị cắt đứt, chỉ nghe Hiên Lục kêu lên một tiếng, thân hình như bóng ma, bàn chân nhún một cái, lướt về phía trước.

Lục Ly nghe thấy cả kinh, nâng mắt nhìn, lại thấy phía trước có một con dị thú, ngoại hình có mấy phần giống với loài hươu, chính giữa đầu mọc một cái sừng dài, toàn thân được bao phủ bởi vảy bạc, nếu không kiểm tra cẩn thận, rất khó phân biệt được giữa nền tuyết.

Hiên Lục mới vừa đến gần, con kỳ lân kia giống như phát giác được cái gì đó, xoay đầu lại trợn mắt nhìn hắn, mắt như chuông đồng, phía trong lổ mũi lớn phun hơi nóng, một bộ dáng bất khả xâm phạm.

Hiên Lục lặng lẽ rút bội kiếm bên hông ra, sắc bén mà nhẹ nhàng đánh tới. Lại không nghĩ đến con kỳ lân kia chẳng những không tránh, ngược lại cong lưng lên, chân trước giơ lên cao, phun ra một cổ chất lỏng màu trắng về phía Hiên Lục, chất lỏng mới vừa đụng phải bội kiếm của Hiên Lục, trong nháy mắt thanh kiếm kia liền tan ra. Hiên Lục vội vàng tránh thoát, nhưng thân thể vẫn dính một ít chất lỏng, áo bông thật dày lập tức vang lên tiếng xèo xèo, bốc lên khói trắng, xuyên qua da thịt đau đớn giống như là bị lửa thiêu vậy.

"A! Vậy phải làm sao bây giờ? Băng kỳ lân này lại lợi hại như vậy." Hiên Nhất vừa thấy tình hình có chút lo lắng, muốn cầm kiếm xông lên, lại sợ con kỳ lân này đột nhiên nổi giận mà làm tổn thương Hiên Lục.

"Cầm thanh kiếm tới đây." Lục Ly khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói.

Hiên Nhất có chút kinh ngạc, đưa tay nắm bội kiếm bên hông, vừa muốn rút ra, lại thấy nàng đã chìa tay đến trước mặt mình, lạnh lùng mở miệng: "Nhanh lên một chút!"

Hiên Nhất bị cặp mắt bình tĩnh không gợn sóng kia nhìn đến chấn động một cái, động tác trên tay ngay lập tức tăng nhanh mấy phần, đem lưỡi kiếm sắc bén đưa cho nàng.

Lục Ly nhận lấy kiếm, đặt nó trên cung, nâng lên trước mắt, tay phải kéo dây cung ra, nhẹ nhàng thả ra, lưỡi kiếm rời khỏi cung mang theo tiếng gió bén nhọn đánh úp về phía kỳ lân kia.

Kỳ lân dường như nhận ra, thân hình chuyển động muốn tránh qua bên cạnh, nhưng không nghĩ đến kiếm kia nhanh hơn nó, trong nháy mắt lúc nó né tránh liền thẳng tắp bắn vào chiếc sừng ở giữa trán.

"Gào!"

Kỳ lân gào lên một tiếng, cơn giận dữ trong người tăng mạnh, điên cuồng mà phun chất lỏng màu trắng ra xung quanh, tất cả mặt băng bốn phía trong nháy mắt đều hòa tan thành chất lỏng màu đen. Kỳ lân giật giật mấy cái, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi.

"Ngươi..."

Hiên Nhất bị một màn kia chấn động không nói nên lời.

Trên người kỳ lân kia đầy vảy, chắc chắn rằng đao thương không dùng được, nhược điểm duy nhất là cặp mắt, nhưng nếu bắn trúng một con mắt trong số đó, sợ rằng sẽ khiến kỳ lân giận dữ, nguy hiểm càng lớn hơn, không nghĩ tới nàng lại đem thanh kiếm kia không lệch chút nào bắn thẳng vào cái sừng ở giữa trán nó, phán đoán chính xác không sai lầm như vậy, căn bản sợ ngay cả mình không cách nào làm được đi. Nữ nhân này, càng ngày càng vượt xa phần suy đoán của mình. Nếu như có người nói với mình, năng lực của nữ nhân này có thể phá vỡ vận mệnh của một đất nước, sợ rằng mình cũng sẽ không kinh ngạc đi.