Ngày 12, tháng Rồng, năm Đại Lục 1599.

Tại gian ngai vàng, tháp nghịch đảo Thành Ma Vương dưới lòng đất.

Tia sáng lóe lên, đem tới hồi kết cho một câu chuyện ở Alnaeth.

Một hồi kết thật tráng lệ.

Nhát chém từ thanh kiếm bạc của Dũng Giả biến thành một chùm sáng bay xuyên không khí, xé nát linh tố (aether), cắt đứt nghiệp chướng và giết chết Ma Vương.

Cuộc chiến sinh tồn giữa con người và ma tộc; cuộc chiến giành quyền lực giữa đoản sinh và bất tử; cuộc chiến cuối cùng giữa Dũng Giả và Ma Vương.

Sự kiện này được thế giới biết đến là [Chiến Tranh Bất Tử], với phần thắng thuộc về đội quân đoản sinh do Dũng Giả lãnh đạo.

Gian ngai vàng nơi diễn ra trận chiến giờ đang chìm vào im lặng.

Những cột trụ kinh dị nhưng uy nghi đã đổ gãy, tấm thảm đỏ thẫm rách nát các đường ráp, ngay cả ngai vàng cũng tan thành từng mảnh.

Ở đó có hai cái bóng đối mặt nhau.

Một bên, là cậu trai tóc vàng mắt xanh, mặc áo giáp bạc với áo choàng màu xanh, tay cầm thanh Thánh Kiếm rực rỡ Ixasorde. Đôi mắt cậu thậm chí còn bừng sáng hơn cả vũ khí của mình.

Bên còn lại, là một sinh vật kỳ quái với vóc dáng to lớn, hai chiếc sừng cong mọc ra từ hộp sọ hình đầu rồng. Trong tay hắn là thanh kiếm một lưỡi cùng màu với áo choàng khoác trên thân, thứ màu đen tuyền tựa màn đêm: Hắc Kiếm Vernal. Một chiếc sừng nhọn của hắn đã gãy làm đôi, còn hộp sọ thì nứt ra vì bị đâm.

Sinh vật ấy mở hàm và khiến linh tố rung lên chỉ với một câu đơn giản.

“Xuất sắc, Dũng Giả.”

Giọng nói trang trọng, run rẩy của hắn vang vọng khắp căn phòng.

Thanh Hắc Kiếm tuột khỏi tay Ma Vương rồi biến thành một làn sương đen.

Cơ thể bị cắt làm đôi bởi nhát chém của Dũng Giả bắt đầu vỡ vụn như chiếc lá khô, cho đến khi thứ còn lại là một người đàn ông với suối tóc đen dài cùng chiếc áo choàng màu bóng đêm. Hắn lập tức ngã khuỵu gối xuống.

Đây chính là chân dạng của Ma Vương.

“Làm tốt lắm... Ngươi hạ được ta rồi, Dũng Giả. Ta công nhận sức mạnh ấy, và trên cả là lòng quả cảm.”

Lời khen của Ma Vương là chân thành, đến từ tận đáy lòng hắn.

“Vậy à...”

Dũng Giả nhắm mắt như thể đang ngẫm về điều mình vừa nghe thấy.

“Ngươi cũng mạnh lắm... Thật đấy...”

“...”

Ma Vương chỉ im lặng.

Họ là kẻ thù truyền kiếp, không đội trời chung, là những tồn tại ghét bỏ nhau. Mỗi bên đều phản đối nhận thức về công lý của người kia.

Ấy vậy mà, khi trận chiến ngã ngũ, tâm trí của cả hai như trở nên thông suốt. Thứ cảm xúc giận dữ và hận thù đã chẳng còn.

“Sao ta lại thua nhỉ?”

“Làm thế nào mà ngươi có thể đánh bại ta? Tại sao... ngươi lại có thể thắng?...”

Hắn là một ma nhân bất tử. Dẫu cho các chi có đứt lìa bao nhiêu lần thì cũng sớm mọc lại. Ngay cả việc nghiền nát tim hay đầu cũng chẳng thể giết được hắn – một tồn tại trái với sự sống.

Chừng nào linh hồn còn tồn tại, hắn sẽ tiếp tục chiến thắng cái chết.

Song giờ đây, hồi kết lại đang tới rất gần rồi.

Phải liên tục chịu sát thương từ Thánh Kiếm đã làm hao mòn linh hồn của hắn. Thứ đang dần chết không phải thân xác mà chính là linh hồn.

Hắn chẳng cử động nổi nữa. Những dấu vết còn sót lại của linh hồn cũng phai dần. Số phận tan thành khói bụi là không thể tránh khỏi.

“Chiến thuật, số lượng, ngay cả sức mạnh... ta vượt trội hơn hẳn đám đoản sinh các ngươi về mọi mặt... Ta đáng lý không thể thua... vậy mà sự lại thành ra như này. Ngươi thắng rồi. Hãy cho ta biết, Dũng Giả. Cho ta biết tại sao lại thế đi.”

“... Cuộc sống.”

“Hở...?”

“Là vì bọn ta đang sống. Đối với chủng tộc của ngươi, bọn ta rất nhỏ bé, cuộc sống thì ngắn ngủi và phù du. Đúng là với sinh mệnh vô hạn thì ngươi vượt trội hơn tộc đoản sinh bọn ta”, Dũng Giả ngừng lại trong giây lát.

“Nhưng cũng vì lẽ đó mà bọn ta sẽ làm hết mình để tận hưởng cuộc sống nhỏ bé này theo cách trọn vẹn nhất. Sự yếu đuối khiến bọn ta phải mạnh mẽ. Nhờ thế mà ta... Bọn ta đánh bại được ngươi. Bởi vì bọn ta thấy được những giá trị trong từng khoảnh khắc sống. Chỉ nhiêu đó là đủ rồi.”

“... Xàm đủ chưa? Làm như thứ vô nghĩa đó có thể hạ được—”

“Ta không đùa đâu.”

“Từng khoảnh khắc sống...? Ngươi muốn ta tin vào thứ rác rưởi đấy à?”

Thường thức của một tồn tại bất tử chẳng thể lý giải nổi điều ấy.

Có lẽ hắn từng hiểu được ý của Dũng Giả nếu là rất lâu về trước, chỉ tiếc hiện tại đã quên đi rồi.

“Ngươi chẳng cần phải làm thế. Bọn ta thắng rồi. Và ta tin rằng chiến thắng này là bằng chứng cho ánh sáng của nhân loại.”

“............ Đừng có quên, Dũng Giả. Nếu trong nhân loại có ánh sáng thì ắt có bóng tối. Và chỉ cần bóng tối còn tồn tại, ta sẽ lại tiếp tục xuất hiện hết lần này đến lần khác trước thứ ánh sáng ấy, bởi ta không phải Bất Tử Vương mà là Bất Diệt Vương.”

“Thế thì ta sẽ tiếp tục đối mặt với bóng tối đó bao nhiêu lần cũng được”, đôi mắt của Dũng Giả không hề dao động mà sáng lên hi vọng.

“Bảo trọng, kẻ thù truyền kiếp của ta... Dũng Giả Gram.”

“Tạm biệt, kẻ thù ta căm ghét nhất... Ma Vương Veltol.”

Dũng Giả nâng Thánh Kiếm lên, giáng một đòn xuống đầu của Ma Vương Veltol.

Ánh sáng yếu ớt trong mắt Ma Vương biến mất. Thân thể hắn vỡ thành cát đen trước khi tan vào hư vô.

Chàng Dũng Giả quan sát thật kỹ, khắc sâu khung cảnh đó vào tâm trí.

“... Về nhà thôi. Mọi người đang đợi mình.”

Cậu chống thanh kiếm để vực dậy, và cũng để chuẩn bị đón một ngày mới tràn đầy hi vọng.

Câu chuyện kết thúc.

Thế giới cứ vậy mà tiếp diễn.