Dương Chính ngẩng đầu nhìn sắc trời, cuồng phong thổi đầu tóc hắn bay tán loạn, Dương Chính cảm thấy khí trời đầy vẻ quỷ dị, liền ôm Mật Tuyết Nhi vào trong lòng, dùng y phục bao bọc lấy nó.
Trên trời mây đè xuống rất thấp, từng đám mây đen kịt trĩu nặng, cuồng phong gào rú cuốn theo cát vàng mù trời.
Cát vàng bị gió cuốn thành một cơn lốc xoáy lên cao mấy ngàn mét, chừng như đang ập vào thân người Dương Chính, thậm chí hắn còn có cảm giác đau rát.
Gió rất lạnh, Dương Chính cũng bị nổi da gà.
Hắn nhìn một góc hoang mạc, lòng phát lạnh, loại gió này có chút không đúng bình thường...
Ầm! Một tiếng sấm vang lên!
Một tia sét từ chân trời lóe lên, điện quang to lớn ngoằn nghèo như mãng xà khiến cho người ta tuy còn ở đằng xa vẫn có cảm giác tê dại cả người.
Dương Chính đứng dậy, cả người đứng sừng sững như tiêu thương trên lưng Tiểu Hắc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phương xa.
Cuồng phong gào rú, hàn khí bức người, cát bay đá chạy khiến cho phương hướng khó bề phân biệt.
Dương Chính cảm thấy cơn lốc này càng lúc càng lớn.
Chỉ thấy hoang mạc bên dưới, những động vật bị rớt lại nhiều con đã bị cuốn bay lên không, kể cả những con vật có thể hình to lớn như ngạc tích.
Gió nổi mạnh lên, cho dù Tiểu Hắc vẫn kiên trì chống chọi nhưng Dương Chính cảm thấy đôi cánh của nó vỗ nhanh và mạnh hơn, Dương Chính cũng dùng tinh thần nguyên lực của mình để trụ vững thân thể.
Rất xa ở phía trước không hề có cát bay đá chạy mà là một lỗ đen tối tăm khổng lồ, giống như một cái miệng của quái vật khổng lồ đang ngoác ra, như gió như sương, không nhìn thấy được tận đầu.
Hắc quang quỷ dị tiềm phục an tĩnh ở đó phảng phất lại mang đến một cỗ lực lượng khủng khiếp.
Cả Tiểu Hắc cũng gầm lên, tiếng gầm vừa mang vẻ giận dữ vừa mang vẻ kinh sợ.
Lực lượng của tự nhiên thực sự khiến cho người ta kinh hãi, cho dù là sinh vật đỉnh cấp như Tiểu Hắc lúc đối mặt với uy thế của tự nhiên cũng phải tránh lui ba xá.
Tiểu Hắc vẫn bay nhanh về phía trước như cũ, vì bốn bề đều cát bay đá chạy, cuồng phong gào rú như nhau.
Hoang mạc rộng lớn hơn xa người ta tưởng.
Vì vậy "lỗ đen" tiềm phục giống như hạo kiếp ở cách đây rất xa.
Dương Chính phủ mấy lớp y phục lên người Mật Tuyết Nhi, lại mặc thêm bì giáp cho nó, bó người nó giống như cái bánh chưng rồi cột vào trước ngực mình, trong cuồng phong, Dương Chính cúi đầu lớn tiếng hỏi:"Con có sợ không?"
Mật Tuyết Nhi gương mặt trở nên trắng nhợt, suy cho cùng tiếng gió bên ngoài thê lệ như lệ quỷ gào khóc khiến cho nó sợ hãi, chỉ là nấp trong lòng Dương Chính nó lại trở nên can đảm, nghe Dương Chính hỏi thế, Mật Tuyết Nhi lắc đầu.
"Tiểu quỷ, con rất dũng cảm !" Dương Chính khẽ cụng nhẹ đầu vào trán nó, rồi ngẩng lên nhìn về phương xa.
Bên dưới cát vàng cuồn cuộn như biển lớn dậy sóng, Tiểu Hắc cho dù là ma long, sinh vật đỉnh cấp, lúc này bay trong cuồng phong cũng giống như chiếc thuyền nhỏ giữa cơn bão tố.
Nó càng bay càng cao, quang mang màu đen càng lúc càng đến gần.
Dương Chính không biết vì sao, chừng như là quỷ thần xui khiến, hắn không hề gọi Tiểu Hắc bay lùi lại dẫu rằng quang mang màu đen đó như đang chờ đón để nuốt chửng tất cả. Một cảm giác kỳ quái khiến hắn muốn xông tới, còn Tử Tâm cũng đang bay lượn giữa cuồng phong, quanh người hỏa diễm màu xanh bao phủ, chống lại thiên địa chi uy.
Gió gầm rú càng thêm kịch liệt.
Phía sau xuất hiện vô số lốc xoáy, từng đạo từng đạo giống như cự xà uốn khúc giữa không trung khiến cho người ta kinh hoàng run rẩy, Tiểu Hắc ngẩng đầu xông thẳng vào trong một lốc xoáy, Mật Tuyết Nhi hét lên 1 tiếng, rúc đầu vào lồng ngực Dương Chính.
Thân thể Tiểu Hắc chấn động mấy đợt, suýt chút nữa là bị sức gió mãnh liệt của lốc xoáy thổi bay.
Dương Chính chỉ có thể bám chặt vào gai xương trên lưng nó, đôi mắt phù hiện u diễm màu tím, yên vân màu tím cũng bao phủ quanh người.
Nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, nước lập tức đóng thành băng.
"Soẹt!"
Bị lốc xoáy cắt phải, Tiểu Hắc há to miệng, gầm lên mấy tiếng, đôi cánh vỗ mạnh, khí lưu mạnh mẽ bị nó chấn văng ra, ánh sáng màu xanh từ thân thể nó lóe lên, Tiểu Hắc giống như mũi tên rời dây, thoát khỏi lực xoáy của cơn lốc.
Trời đất tối sầm, vô số lốc xoáy nổi lên, hung hăng chụp tới.
Thế giới như lâm vào ngày tận thế, bọn Dương Chính hoàn toàn không còn đường lui, xung quanh đều bị bóng tối phủ chụp.
"Bay về phía trước, Tiểu Hắc!"
Tiểu Hắc rống lên thê lệ, khổ sở tranh đấu với cuồng phong, Dương Chính nhìn rõ cơ bắp toàn thân nó đều nổi vồng lên, thân thể biến thành to lớn hơn một chút, cặp mắt vốn đỏ gần như trong suốt đã bắt đầu sung huyết, Dương Chính cúi người, cố gắng bảo hộ Mật Tuyết Nhi khỏi những ngọn gió bén như dao cắt.
Lốc xoáy đường kính đến mấy chục km không ngừng cuốn qua người, thỉnh thoảng Dương Chính còn thấy được vô số động vật, thực vật bị lốc xoáy xé nát, lại còn thêm rất nhiều cát vàng tốc độ rất nhanh cắt qua.
Trên người hắn xuất hiện từng lỗ cát.
Tiểu Hắc bay trong lốc xoáy, giống như đang lượn vòng giữa con đường tử vong.
Mỗi một lần lốc xoáy giống như mây đen tử vong lướt qua, lòng bàn tay Dương Chính lại toát mồ hôi lạnh, đứng trước uy lực của trời đất, con người thực sự là rất nhỏ bé.
Tựa hồ thần vận mệnh cũng thương xót họ, Tiểu Hắc bay rất khó khăn nhưng mỗi lần đều né tránh được lốc xoáy lướt qua bên người.
Bốn bề hoàn toàn không thể phân biệt được, khí trời đen kịt như mực.
Từng đạo thiểm điện phương xa không ngừng chớp lóe, chiếu sáng đất trời trong một thoáng.
Hơn nữa ở đường chân trời, lỗ đen dưới ánh chớp càng thêm hồn hậu thâm trầm, giống như cự thú thời viễn cổ ngủ say cả ngàn vạn năm.
Hàn băng giống như từng lát đao cắt lên người, tinh thần nguyên lực của Dương Chính hao phí rất nhanh, đứng trước khảo nghiệm cực lớn này, khoảng cách giữa hắn và Ba Bỉ càng lộ rõ, Ba Bỉ giống như có thể đưa thân mình dung nhập vào trong ngọn gió, thoải mái như cá lội biển khơi, còn Dương Chính chỉ có thể bị động chịu đựng gió lốc tấn công.
Vì không để cho Mật Tuyết Nhi bị tổn hại, cả người Dương Chính cơ hồ gập trên lưng Tiểu Hắc thành một hình cong, hộ vệ nó ở dưới thân thể mình. Mật Tuyết Nhi thân thể nhỏ bé, được Dương Chính tận lực hộ vệ, không hề có chút tổn hại nào.
Tốc độ của Tiểu Hắc trong gió lốc càng lúc càng chậm.
Thân thể của Tiểu Hắc vì to lớn nên chịu đựng sức gió còn mạnh mẽ hơn Dương Chính cả vạn lần, nó không ngừng run rẩy, mấy khớp xương nơi cánh đã gãy nát, toàn thân đều bị sương lạnh bao phủ.
Phi hành trong lốc xoáy đáng sợ hồi lâu, nó đã tới mức cực hạn, Dương Chính không biết nên buông bỏ Tiểu Hắc hay không, vì trong tình huống này hắn chỉ có thể tự bảo, không thể nào cứu được ma long. Chỉ là hắn sợ làm vậy sẽ làm Mật Tuyết Nhi đau lòng cực độ, Tiểu Hắc vốn là người thủ hộ, là đồng bạn thân thiết nhất của nó, Dương Chính ôm đầu Mật Tuyết Nhi, không để cho nó nhìn thấy thảm trạng của Tiểu Hắc.
Mây đen ập đến, mưa sầm sập đổ.
Gió đột nhiên mạnh hẳn lên, Tiểu Hắc toàn thân chấn động, cất tiếng gào thê lương, thân hình khổng lồ xoay chuyển mấy vòng, Dương Chính bị tình huống bất ngờ này khiến cho phản ứng không kịp, hắn liều mạng nắm chặt lấy gai xương trên lưng Tiểu Hắc, hai chân quặp chặt vào một đốt xương nhô lên, tinh thần nguyên lực toàn thân bạo phát hòng kéo Tiểu Hắc lại.
Nhưng thể trọng của Tiểu Hắc nào chỉ vạn cân, hơn nữa nó còn đang bị gió lốc cuốn đi?
Dương Chính phân tâm bảo hộ Mật Tuyết Nhi, cố gắng chịu đựng, khớp xương kêu lên răng rắc, chấn động quá mạnh khiến cổ họng hắn phun ra một ngụm máu, máu tươi vừa phun ra liền bị cuồng phong xé thành sương máu.
Tiểu Hắc cất lên một loạt tiếng gầm giận dữ, nó hiện tại sức cùng lực kiệt, dầu cạn đèn tắt, hoàn toàn mất phương hướng, bị sức gió đánh nghiêng ngả, dẫu muốn khống chế thân thể nhưng giống như cỗ xe trượt trên mặt băng, bất kỳ nỗ lực nào cũng vô hiệu.
Dương Chính cố sức kéo lấy nó, giữa không trung liêu xiêu muốn ngã.
Mật Tuyết Nhi nhìn thấy tất cả, nước mắt tràn ra, đưa tay lau vết máu trên miệng Dương Chính, lẩm bẩm kêu:"Đa đa, đa đa..."
Dương Chính lòng đau như cắt, hắn giận mình vì sao lại kéo Mật Tuyết Nhi vào trong những chuyện này, nó chờ đợi cả vạn năm mới được bắt đầu cuộc sống, nghĩ tới đây đầu óc hắn như bị mũi châm nhọn đâm vào, gắng sức ngẩng đầu, tinh thần nguyên lực đang tán phát ngoài cơ thể thu lại, tức thì cảm nhận được cuồng phong lạnh lẽo, đầu tóc giống như lúc nào cũng có thể đứt tung, cơ thịt run rẩy.
Hắn vận hết sức lực há miệng, cuồng phong thổi thốc vào trong, Dương Chính khó chịu đến cơ hồ nổ tung ra.
Lúc này hắn tập trung hết tất cả sức lực, hắn cần phải cảm thụ được lực lượng của gió nơi này, phóng ra ma pháp phong hệ, hiện tại xung quanh phong nguyên tố nhiều đến mức muốn nổ tung, hắn không biết khống chế nguyên tố cuồng bạo này sẽ xảy ra chuyện gì.
Dương Chính cất tiếng rít sắc nhọn.
Thanh âm này cho dù ở trong gió lốc vẫn bén nhọn như dao sắc đâm vào màng nhĩ.
Dương Chính dang hai tay ra, vung lên trời, một lốc xoáy nhỏ hình thành xung quanh thân thể, kéo luôn cả Tiểu Hắc xông thẳng lên tầng trời.
Tiểu Hắc tức thì cảm thấy áp lực xung quanh giảm xuống.
Nó cũng liều mạng vận hết sức, xương cốt nơi cánh phát ra tiếng vỡ vụn khiến người ta phải rét lạnh, Tiểu Hắc gầm lên một tiếng, hai cánh vươn ra hết cỡ, lơ lửng trên không, cuối cùng đã ổn định được thân hình.
Dương Chính dùng sức vung tay, lốc xoáy nhỏ mang theo Tiểu Hắc không ngừng xông về phía trước, cuối cùng đã thoát khỏi lực hút đang sợ bao quanh, thoát được cơn lốc xoáy khổng lồ đó.
Dương Chính lại rít lên một tiếng sắc nhọn, tóc dài tung bay, hắn phóng ra một lốc xoáy nhỏ, bay về phía trước giữa muôn trùng gió xoáy.