“Gia gia, ông lão thần bí mà thứ phế vật kia nói có tồn tại thật chứ?” Lâm Mộng Âm đứng bên cạnh đại trưởng lão nhìn hai người Lâm Huyền Băng đi xa nói, “Nàng ta nói là gặp trong mơ, muốn lừa con nít ba tuổi chắc?”

“Mộng Âm, trên đời này không ít cao nhân, thậm chí đã có nhiều người trở nên rất siêu phàm, truyền âm đi vào trong giấc ngủ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Ánh mắt đại trưởng lão chăm chú nhìn về phương xa. “Trên đại lục này trừ bỏ Đại Yên chí tôn võ thánh, Tây Lương quốc bất thế pháp thần, còn rất nhiều cao nhân khác. Có rất nhiều cao nhân ở ẩn trong rừng núi, thậm chí có người đã luyện thành thần. Hồi nhỏ ta được gia gia mang đến núi An Tháp để luyện tập, thì nhìn thấy một pháp thần, đến giờ ta vẫn không thể nào quên.”

“A, thật vậy sao?” Lâm Mộng Âm tò mò kéo cánh tay của đại trưởng lão, sao nàng ta lại chưa nghe gia gia kể bao giờ?

“Ừ, là thật.” Đại trưởng lão gật đầu một cái, không khỏi suy nghĩ về năm đó.

Ông ta đi theo gia gia ra ngoài luyện tập, ở sâu trong núi An Tháp đã gặp được một Cửu giai võ thánh bị nhốt trong đó. Bấy giờ, ông ta và gia gia cho rằng cả hai đều sẽ chết ở chỗ đó, không ngờ có một người từ trên trời giáng xuống đánh lui võ thánh kia. Ông ta và gia gia kinh ngạc tột cùng, không nhịn được quỳ xuống vái lạy trước sự uy nghiêm của người nọ.

Khi đó gia gia liền nói với ông ta, ở núi An Tháp có rất nhiều cao nhân, có người đã thành thần và không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người. Những cao nhân thành thần này lên trời xuống đất, không việc gì không làm được. Lâm Huyền Băng vốn chỉ là một phế vật, mới chỉ một tháng tu luyện mà đã có thể đánh bại Lâm Mộng Tuyết. Vậy nếu qua một tháng nữa, ba tháng nữa, nửa năm, một năm hay mười năm thì tu vi của nàng sẽ cao đến cỡ nào? Chẳng lẽ sẽ xuất hiện một võ thánh ở Lâm gia? Hoặc là trở thành một cao nhân chăng?

“Mộng Âm, con giúp ta quan sát hành động của Lâm Huyền Băng, xem mỗi ngày nàng đã làm gì.” Đại trưởng lão chau mày hạ lệnh.

“Dạ được.” Lâm Mộng Âm trả lời. Nàng ta cũng muốn xem, Lâm Huyền Băng đã sử dụng yêu thuật gì mà có thể đánh bại Lâm Mộng Tuyết.

Ở ngã tư đường sầm uất cùa Hiên Viên thành.

“Huyền Thiên ca ca, ngươi mau tới đây.” Lâm Huyền Băng vẫy tay gọi Lâm Huyền Thiên.

“Gì vậy?” Lâm Huyền Thiên ôn hòa đi tới bên cạnh Lâm Huyền Băng.

“Đây là cái gì?” Lâm Huyền Băng chỉ vào một nơi được xây dựng theo hình tròn to lớn.

“Đó là trường đấu thú.” Lâm Huyền Thiên giải thích.

“Trường đấu thú? Là gì vậy? Là đem dã thú nhốt vào trong đó để tụi nó tự đánh nhau sao?” Lâm Huyền Băng sờ sờ đầu. Trong trí nhớ của Lâm Huyền Băng không có cho nên nàng cũng không biết nơi này.

“Trước kia trường đấu thú đúng là như thế, nhưng bây giờ trường đấu thú đã biến thành nơi người đấu với thú.” Ánh mắt Lâm Huyền Thiên hiện lên vẻ sâu xa.

“Người đấu với thú?” Lâm Huyền Băng lặp lại lời nói của Lâm Huyền Thiên, trong đầu hiện ra hình ảnh cuộc chiến đầy máu me giữa người và thú. Không khác mấy so với đấu trường La Mã thời cổ đại.

“Đi, chúng ta đi xem xem.” Lâm Huyền Băng lôi kéo Lâm Huyền Thiên đi về phía trường đấu thú.

“Băng Nhi, nơi đó toàn máu me, không nên xem làm gì.” Lâm Huyền Thiên giữ chặt Lâm Huyền Băng, hắn thật sự không muốn để nàng nhìn thấy những hình ảnh không hay ho đó.

“Chỉ xem một chút để lấy kiến thức thôi mà.” Lâm Huyền Băng bây giờ tràn đầy hứng thú đối với trường đấu thú này, nàng nhất định phải vào xem. Không để ý sự phản đối của Lâm Huyền Thiên, nàng nhanh chóng lôi kéo hắn chạy tới chỗ đấu trường.

Trả cho mỗi người mười kim tệ, Lâm Huyền Băng kéo Lâm Huyền Thiên đi vào tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Nàng tò mò nhìn xung quanh.

Phía dưới trường đấu thú là một mảng vàng óng, thì ra trên mặt sân bao trùm một tầng cát vàng, chỉ cần một trận gió thổi qua liền phát ra những tiếng sàn sạt. Trong không khí tỏa ra mùi máu nhàn nhạt.

Giữa sân đấu có một thiếu niên mặc đồ đỏ, tay cầm dao đang đứng sừng sững.

Tóc dài đen như màu mực, thiếu niên mặc một bộ giáp đỏ, trên đầu đội mũ giáp cũng màu đỏ, một trận gió thổi qua khiến dây lưng đỏ tươi phất phơ trong không trung. Lâm Huyền Băng cảm thấy hơi thở quen thuộc trên người thiếu niên kia. Đó là một loại hơi thở tử vong, chỉ những người thường xuyên kề cận với tử thần mới có được.

“Hắn là ai vậy?” Lâm Huyền Băng chỉ vào thiếu niên mặc đồ đỏ đứng giữa sân

“Hắn gọi là Đan Hồng, là đấu sĩ nổi tiếng nhất ở trường đấu thú.” Lâm Huyền Thiên chậm rãi nói.

“Người này sát khí thật mạnh.” Lâm Huyền Băng nhìn chằm chằm thiếu niên nọ.

“Thực lực của hắn rất không tồi đâu, chém giết từ võ sư cấp 6, võ sĩ cấp 3 đến ma thú.” Ngay cả Lâm Huyền Thiên cũng không khỏi bội phục thiếu niên này.

“Ồ, vậy sao?” Lâm Huyền Băng nhìn thiếu niên mặc đồ đỏ kia, nàng không biết những thành quả này là lớn như thế nào. Nhưng nàng cảm thấy hình như thực lực của thiếu niên kia không chỉ như vậy.

“Nhìn kìa, nhìn kìa Đan Hồng dám khiêu chiến với võ sĩ ma thú cấp 9 Kiếm Long.” Bên cạnh có một người kinh ngạc kêu lên, thì ra ở đây có một cái lồng, bên trong có một con Kiếm Long dài ba thước. Trên lưng Kiếm Long đầy những gai nhọn sắc bén như kiếm.

“Xem ra lần này hắn có chút phiền phức đây.” Lâm Huyền Băng khoanh tay trước ngực, hào hứng nhìn thiếu niên kia.

Sau khi Lâm Huyền Băng nói xong, thiếu niên mặc đồ đỏ ngẩng đầu, cái nhìn của hắn giống như xuyên qua mọi người và dừng lại trên người Lâm Huyền Băng. Nhưng mà cũng chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt sắc bén của hắn lại nhìn chằm chằm vào Kiếm Long cấp 9 mà hắn khiêu chiến.