“Cậu là quỷ sai mới tới hả? Tên là gì?” Hắc Vô Thường hãi hùng nhìn tên quỷ trẻ măng mặt mũi bình thường khí chất yếu ớt trước mặt. Theo kinh nghiệm của y, một quỷ sai như vậy ngay cả kỳ thực tập cũng sẽ không vượt qua được.

“Hằng Uyên.”

“Không có họ à?”

“… Thượng.”

Hắc Vô Thường hỏi Bạch Vô Thường đang lật lật sổ ghi chép, “Có tìm thấy không?”

Bạch Vô Thường nói: “Không thấy.”

Hằng Uyên sáp qua, khẽ chỉ lên trang giấy, “Đây này.”

“Chẹp! Rõ như thế còn không thấy, Tiểu Bạch, mắt cậu càng ngày càng loà nặng rồi.”

Bạch Vô Thường trừng Hắc Vô Thường một cái, xoay người nói: “Ta đưa cậu đi chọn đồng bạn trước.”

Hắc Vô Thường nói: “Chọn bạn đồng hành phải thật cẩn thận nhé, một đồng đội tốt có thể giúp cuộc sống của cậu tràn đầy niềm vui, giống như Tiểu Bạch đã chọn ta ấy.”

Bạch Vô Thường lạnh lùng nói: “Ngươi cũng hiểu mình nhỉ.” Hắn mở một cánh cửa, nói với Hằng Uyên, “Tự cậu vào chọn đi, chọn xong đưa ra đăng ký.”

Hằng Uyên thong thả tiến vào căn phòng nhìn bề ngoài nhỏ xíu, bên trong lại rộng thênh thang.

Bên trái là trâu, bên phải là ngựa, cả trâu lẫn ngựa đều bị nhốt trong chuồng.

Hắc Vô Thường giải thích: “Từ sau khi đầu trâu mặt ngựa tuyệt chủng, chúng ta đành phải sử dụng đội ngũ quỷ sai và quỷ trâu, quỷ ngựa thay thế. Đừng thấy bọn chúng vẻ ngoài ngu ngơ đần độn, chúng thật sự ngu ngơ đần độn đó. Cậu cứ từ từ mà chọn, cố tìm con nào ngoan ngoan chút, kẻo lại khốn khổ với nó. Bọn ta đi loanh quanh một tí, nửa giờ nữa sẽ quay lại, cậu đừng chạy lung tung đấy.”

Hằng Uyên gật gật đầu, chờ họ đi xa, chậm rãi bước tới một góc khuất, từ trong lòng lấy ra một viên nguyên thần đã bị hư tổn, khẽ oán trách: “Ta trả giá lớn như vậy, ngươi tỉnh lại rồi nhất định phải làm trâu làm ngựa báo đáp đấy.” Hắn ngậm nguyên thần vào miệng, đem nguyên thần chỉ còn một nửa của mình tách đôi lần nữa, dùng một nửa lấp lại vết nứt trên nguyên thần đã bị thương tổn kia.

Thượng cổ đại thần đều tu luyện từ trong tinh khí hỗn độn, có năng lực tu bổ mọi thứ trên thế gian, dù chỉ dùng một phần tư nguyên thần cũng đủ để gọi về thần thức từ trong nguyên thần đã chết kia.

Từng giây trôi qua, hắn nghe tiếng bước chân một trước một sau đang trở lại của Hắc Bạch Vô Thường càng ngày càng gần…

Rốt cục, hào quang lấp lánh cũng toả ra từ nguyên thần bị thương tổn.

Hằng Uyên thở phào, nhả nguyên thần ra, đặt trong lòng bàn tay, ý niệm vừa nảy, một con thần đồ hiện ra trước mặt hắn.

Thần đồ vừa phục hồi đang rất mệt mỏi, mắt nhắm nghiền, trông như vừa mới sinh ra.

“Cậu chọn xong chưa?” Hắc Vô Thường xuất hiện phía sau hắn, nhìn con vật nhỏ bé chẳng vừa lòng chút nào, “Thật đấy hả? Nó á? Cậu không định uốn nắn từ cấp mẫu giáo đấy chứ? Yên tâm đi, bọn này thông minh hơn trâu ngựa bình thường nhiều, rất hiểu thế nào là ‘kẻ thức thời là trang tuấn kiệt’, cậu không cần vất vả bồi dưỡng từ nhỏ vậy đâu. Hơn nữa người ngợm nó nom kỳ quá, chẳng giống trâu tí nào. Bỏ đi, ta biết làm sao để có trâu tốt ngựa tốt, ta sẽ chọn giúp cậu.”

“Chính là nó.” Hằng Uyên cười nói, “Nhược thuỷ ba nghìn, tôi chỉ cần một gáo nước.”

Như thể cảm ứng được, chú trâu nhỏ mở to mắt, ngẩng đầu trông hắn, yên lặng nhìn trong chốc lát, ánh mắt đột nhiên bừng sáng đến mức suýt khiến Hắc Bạch Vô Thường phải né xa.

Hằng Uyên vỗ vỗ đầu nó, “Về sau phải nghe lời, không được làm việc xấu.”

Hào quang trong mắt bé trâu dần tối lại, nó gục đầu xuống, một lúc lâu sau mới khẽ cọ cọ lên giày hắn, như thể đang xin lỗi.

Hắc Vô Thường nhìn một lát, gật đầu nói: “Cậu cũng tinh mắt đấy.”

Bạch Vô Thường lật lật sổ ghi chép, “Cậu lấy trâu ở đây, có nhớ trên chuồng nó đánh số mấy không, trong đây không thấy đăng ký.”

Hằng Uyên nói: “Nhớ rõ.” Hắn đưa tay chỉ trên sổ, “Hình như là đây.”

Bạch Vô Thường nhìn nhìn miêu tả và ảnh chụp, đúng là khớp với con trâu này, có điều… “Sao tên của nó lại là Thượng Vũ?”

Hằng Uyên nói: “Tôi cảm thấy tên của nó và mình rất có duyên phận nên mới chọn nó.”

“… Nhưng tất cả trâu ở đây đều gọi Ngưu-số, ví dụ như Ngưu Nhị vân vân, ngựa cũng thế, sao lại có một con trâu tên Ngưu Thượng Vũ được chứ!” Hắc Vô Thường kích động.

Bạch Vô Thường nói: “Không có ‘Ngưu’.” (ý chỉ cái họ ấy)

Hắc Vô Thường há miệng thành hình chữ O, “Đến ‘Ngưu’ cũng không có!”

Nụ cười của Hằng Uyên không đổi, vẫn thật vui vẻ, “A, chắc là duyên phận rồi.”

“Nhưng mà…” Hắc Vô Thường còn muốn nói, đã bị Bạch Vô Thường ngắt lời, “Có lẽ nhân viên ghi chép sơ sót, dù sao cũng chỉ là cái tên, không có việc gì, cứ như vậy đi.” Hắn gạch đi số hiệu của Thượng Vũ, phía dưới ghi ba chữ Thượng Hằng Uyên.

Hắc Vô Thường nói: “Bây giờ ta đưa các cậu đi xem ký túc xá, còn làm thủ tục công tác của các cậu nữa, hy vọng các cậu ở lại lâu một chút, ta cũng không muốn mấy hôm lại phải kèm quỷ mới.”

Hằng Uyên cúi đầu nhìn Thượng Vũ.

Thượng Vũ cũng vừa lúc ngẩng đầu.

Bốn mắt yên lặng nhìn nhau, tựa như trong vài giây ngắn ngủi vượt qua tháng năm chờ đợi và ẩn nấp dằng dặc.

Mặc kệ khi xưa đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng màng tương lai sẽ ra sao, ta chỉ muốn đắm chìm trong ánh mắt như vực sâu không lối thoát của ngươi, mãi tới vĩnh hằng.

Thượng Vũ dụi đầu vào đùi Hằng Uyên, một tấc cũng không rời.

Hằng Uyên vỗ vỗ đầu nó, cười tủm tỉm bước đi, kiên định nói: “Chỉ cần Diêm vương gia không nợ tiền lương, tôi tin chúng tôi sẽ làm thật, thật là lâu.”

HOÀN