Nửa năm sau, Niên Đại Đại chào từ biệt Văn lão bản, thanh toán tiền trọ, chuẩn bị trở về núi Phù Dao —— Văn lão bản họ Văn tên Tĩnh, chính là vị lão bản khách điếm Rách “Ba đồng một đêm” kia, thân hình cao lớn vạm vỡ, thời trai trẻ rất sung sức, một lần có thể ngấu tận tám cái bánh bao lớn.

Cảnh tượng hai người từ biệt chẳng hề bùi ngùi chia ly gì, bởi vì ở đây có vị bằng hữu thứ ba thật rất giỏi đảo lộn.

Vị bằng hữu này thân cao không quá ba thước, răng sữa mới vừa đủ dài, mà chiều dài với chiều rộng không khác gì mấy. Gặp đường dốc, cơ bản không cần cố sức đi, cứ lăn mười tám vòng ngay tại chỗ là được. Lúc này, nhóc ôm đùi Niên Đại Đại, gào đến ruột gan đứt từng khúc, thê lương khóc nói: “Mẹ… Mẹ đừng đi!”

Vị tiểu hữu này có vô số mẹ, nam nữ già trẻ không đồng nhất, trong đó có một người mẹ ruột, còn lại đều là tự nhóc nhận bừa —— ai cho nhóc ăn, nhóc sẽ kêu người đó là mẹ.

Văn lão bản bịt một lỗ tai, rống lên với Niên Đại Đại: “Không phải ngươi nói đến tìm người sao? Tìm… Ôi, ngươi nghĩ cách đi, để tên nhóc này đừng gào nữa!”

Niên Đại Đại cố sức gào để át tiếng khóc dày xéo ruột gan của nhãi con này, quát: “Người cho nó cục đường đi!”

Văn lão bản nói: “Ta đi đâu tìm con mẹ nó đường!”

Nói xong, ông nổi giận đùng đùng vào nhà, lục từ nhà bếp ra một cái cổ vịt kho, thô bạo nhét vào trong miệng nhóc béo: “Ha ha ăn!”

Nhóc béo chép chép miệng, nếm được chút vị, nhất thời không còn hứng thú với Niên Đại Đại, ngồi chồm hổm ở một bên lặng lẽ gặm.

Văn lão bản sốt ruột nhìn nhóc béo, hỏi: “Người ngươi muốn tìm không phải nó chứ?”

Mặt Niên Đại Đại lộ vẻ xấu hổ.

Văn lão bản: “Thật à? Ta nghe nói các tu sĩ bọn ngươi rất xem trọng chuyển thế, có điều không biết kiếp trước vị đạo hữu này của ngươi luyện thần công bụng bự hả?”

Niên Đại Đại: “...”

Mặc dù không đúng lắm… Nhưng cũng không sai.

Bản chuyển thế luyện qua thần công bụng bự ngây ngô nhe răng cười với Văn lão bản, ngậm cổ vịt chạy chập chững tới trước mặt ông, ngửa mặt cất tiếng trong trẻo: “Mẹ ơi!”

Văn lão bản mặt không đổi sắc nói: “Cút!”

Mắng xong, hình như Văn lão bản bỗng nhiên có chút cảm khái, nói rằng: “Nói đến chuyện chuyển thế, từ lúc còn nhỏ ta đây đã vào nam ra bắc, đi qua không ít địa phương, đến đâu cũng thấy thiếu thiếu gì đó. Đến lúc ta tới Đông Hải, đột nhiên có cảm giác như về nhà… Nghe nói trăm năm trước vùng Đông Hải này có rất nhiều tu sĩ lui tới, ngươi nói xem ta có phải là ai chuyển thế không?”

Niên Đại Đại nghe xong, hỏi dò: “Văn lão bản cũng có lòng cầu tiên vấn đạo sao? Không bằng con tiến cử người…”

“Uầy, ta chỉ nói vậy thôi, ” Văn lão bản khoát khoát tay, tùy ý sờ cái đầu trọc của nhóc béo, “Ta cảm thấy cho dù ta có tu cũng không tu ra tiền đồ gì. Học thành rồi cũng muốn về mở một khách điếm làm lão bản, như hiện tại vậy. Tu tới tu lui đều là mấy tên cỡi quần đánh rắm —— được rồi, ta thay ngươi coi chừng tên tiểu tổ tông này, ngươi đi nhanh đi. Có duyên gặp lại.”

Niên Đại Đại nhìn thoáng qua nhóc béo một lát, rốt cục không nói gì, rời đi.

Lúc đầu, nó vốn có ý mang Niên Minh Minh chuyển thế đi, nhưng thấy nhóc béo đời này áo cơm không lo, phụ mẫu song toàn, ở đầu đường phố chợ lăn lộn như cá gặp nước, bỗng cảm thấy không còn ý này.

Đối với Niên Minh Minh mà nói, bay trên trời hay chui xuống đất, cũng chưa chắc vui bằng ngồi chồm hổm dưới đất gặm một cái cổ vịt kho?

Hà tất quấy rầy nhỉ?