──Đây… là đâu?
Không hiểu sao ý thức của tôi lại mơ hồ…
Tôi mở mắt ra và kiểm tra tình hình.
Nhìn xung quanh và nhận ra rằng tôi dường như đang ở trong một trường học.
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ đó là trường của mình, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì hoá ra không phải.
Cấu trúc của tòa nhà và hành lang khác với trường của tôi, và quan trọng nhất... Vì lý do nào đó, tôi mặc một bộ đồng phục khác, dù tôi nhìn thế nào thì đồng phục của mình cũng khác.
Tại sao tôi lại mặc đồng phục học sinh mà mình không biết, và hơn thế nữa, tôi đang ở đâu?
Nếu tôi không nhầm vừa rồi... Tôi bị xe tải đâm phải không?
Vì vậy, tất cả những điều này chỉ là trong một giấc mơ?
Có phải bây giờ tôi đang mơ sau khi bị xe tải đâm và bất tỉnh không?
Rất có thể đó là những gì đã xảy ra... Hoặc có thể tôi đã chết.
Hừm? Bằng cách nào đó, cơ thể tôi bắt đầu di chuyển trái với ý muốn của mình.
Tôi đi dọc hành lang trường, hướng về một nơi nào đó.
Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy đội bóng đang tập luyện năng nổ trên sân, nên có vẻ như đã hết giờ học.
Tuy nhiên, thay vì đi đến cổng trường, tôi lại có cảm giác như đang đi đến lớp học.
Tôi không hiểu,
cảm giác thật kỳ lạ khi tôi không thể cử động cơ thể của chính mình.
Chà, dù sao thì đây cũng là một giấc mơ, nhưng liệu mọi chuyện có phải như thế này không?
Khi tôi để cơ thể mình tự di chuyển trong khi suy nghĩ như vậy, tôi đã đến trước một lớp học.
Với tay vào cánh cửa trượt để cố gắng bước vào… cơ thể tôi chợt dừng lại.
Tôi nghe thấy giọng nói phát ra từ bên trong nên bắt đầu nghe lén..
"Tớ nên làm gì, Sei-chan...? Tớ có thể bày tỏ cảm xúc của mình không?"
"Điều gì khiến cậu do dự sao, Shiho?"
Hả...!?
Giọng nói và cái tên vừa rồi... Có phải là Shiho Fujise và Sei Shimada không?
Không, tôi đã mua đĩa Drama CD và nghe nó nhiều lần rồi, vì vậy tôi không thể sai được.
Giọng nói đó rõ ràng là của Shiho Fujise và Sei Shimada.
"Vì Yuichi-kiun đã có Toujoin-sain... Tớ nghĩ mình sẽ cản đường hai người họ."
Cảnh này... Không thể nào, đúng không?
Đó có phải là cảnh tôi thích nhất không... Cảnh tượng khiến tôi phải lòng Sei Shimada?
Cảnh này chưa có trong Drama CD nên tôi không ngờ có thể nghe thấy nó ở đây...!
Đây là cảnh nhân vật nữ chính, Shiho Fujise, phân vân liệu cô có nên bày tỏ tình cảm của mình với nam chính, Yuuichi Shigemoto hay không.
Yuuichi rủ cô đi hẹn hò và không chắc liệu mình có nên thổ lộ tình cảm của mình với Yuichi hay không. Cô không đủ can đảm để làm điều đó.
Fujise nghĩ đến việc từ chối lời mời hẹn hò dành cho mình vì Yuuichi đã có người bạn thời thơ ấu dễ thương tên là Kaori Toujoin.
Và Sei-chan là người đã khích lệ cô ấy.
"Toujoin không quan trọng. Điều quan trọng là cảm xúc của cậu, Shiho."
Một mình bên ngoài lớp học sau giờ học, và tôi có thể nghe thấy giọng nói của hai người họ phát ra khỏi lớp học.
"Cảm xúc của tớ..."
"Shiho thích Shigemoto, phải không? Cậu muốn hẹn hò với cậu ấy, phải không?"
“… Phải."
"Vì vậy, cậu phải cố gắng hết mình. Đừng lo, cậu có thể làm được, Shiho. Hơn nữa, cậu ấy đã mời cậu hẹn hò, vì vậy cậu ấy chắc chắn có tình cảm với cậu."
"Ừum... Đúng vậy. Cảm ơn, Sei-chan."
Cuối cùng, Fujise nói một cách ngượng ngùng và cảm ơn cô ấy.
"Vậy, tớ sẽ đến phòng câu lạc bộ đây!"
"Ừm, chúc may mắn nhé."
"Ừhm! Cảm ơn cậu rất nhiều, Sei-chan!"
Fujise là một thành viên của câu lạc bộ Tennis, vì vậy cô vội vã đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ của mình.
Tôi đứng trước cửa bục giảng, trong khi Fujise ở phía đối diện khi cô ấy mở cánh cửa phía cuối lớp học, rời khỏi lớp học và chạy dọc theo hành lang.
Fujise đi tham gia hoạt động ngoại khóa mà không để ý đến tôi.
Và... Chỉ còn lại Sei- chan một mình trong lớp học.
"Chúc may mắn, Shiho... vì cả của tớ nữa."
―Chính là nó.
Đây chính là khoảnh khắc tôi yêu Sei-chan.
Sei-chan cũng có tình cảm với nam chính, Yuuichi Shigemoto.
Nhưng Sei-chan từ lâu đã biết rằng Fujise thích Yuichi.
Ban đầu, Sei-chan không chấp nhận Shigemoto, nhưng Sei-chan càng tiếp xúc càng lâu với cậu ấy, Sei-chan càng hiểu tính cách thực sự của cậu và càng thích cậu ấy.
Nhưng vì người bạn thân nhất của mình là Fujise, Sei- chan đã gạt bỏ tình cảm của mình và giúp hai người họ đến được với nhau.
Sei- chan rất chân thành với cả bạn bè và người tâm giao của mình.
Chính sei-chan như thế là điều khiến tôi phải lòng.
Khi tôi nghĩ vậy, cơ thể tôi tự mở cửa lớp học.
Tất nhiên, Sei-chan đang ở trong lớp học, nhận ra tôi và quay về phía tôi.
"Hả...? Hisamura, cậu có nghe hết mọi thứ không?"
"Tớ không cố ý nghe lén. Xin lỗi."
Miệng tôi tự mở ra và tôi đáp lại lời của Sei-chan.
Nhưng, Hisamura hử?
Sei-chan có đang gọi tên tôi không?
Ah, có vẻ như không phải vậy. Nhớ lại cảnh này...
Có thể là tôi... đã trở thành Tsukasa Hisamura rồi không!?
Tsukasa Hisamura, là một nhân vật khác trong "Ojojama", là bạn thân của Yuuichi Shigemoto.
Vai trò của cậu trong câu chuyện này là lắng nghe các vấn đề của Shigemoto về tình yêu và đưa ra một số lời khuyên.
Tôi cũng thích anh chàng này.
Lý do? Đó là bởi vì tên của tôi giống hệt với tên của nhân vật này.
Tôi rất vui vì nó thực sự giống như một phép màu, có một nhân vật trong bộ manga yêu thích của tôi có cùng tên với tôi.
Hơn nữa, cách nói và hành động của cậu ấy rất giống với tôi... Không, tôi thề bản thân không bắt chước cậu ấy.
Tôi thích mỗi khi một nhân vật gọi tên cậu ấy, vì tôi cảm thấy như họ cũng đang gọi mình vậy.
Và ngay lúc này, Sei-chan đang gọi tên tôi.
Thì, có thể cô đang gọi Tsukasa Hisamura, nhân vật trong manga này, không phải tôi ở thế giới thực.
Tuy nhiên, nhân vật bạn thân của nam chính trong tình huống này lại không mấy liên quan đến chuyện tình cảm.
Khi Shigemoto và những người khác đang vật lộn trong mối tình tay ba của họ, Tsukasa Hisamura chỉ... thấy buồn cười nên trêu chọc, đôi khi tiến tới và cho họ vài lời khuyên nghiêm túc.
Có vẻ như trong giấc mơ này, tôi là Tsukasa Hisamura.
"Về điều đó, cậu có chắc không? Cả Shimada cũng vậy mà, với Yuuichi..."
Miệng tôi, hay đúng hơn là miệng của Tsukasa Hisamura, lại tự mở ra và nói với Sei-chan.
Nghĩ lại thì câu chuyện cũng tiếp tục như thế này trong manga "Ojojama."
Có thể tôi ở vị trí của Tsukasa Hisamura, nhưng bây giờ, tôi có giống Tsukasa Hisamura trong câu chuyện chính không?
Đây được cho là một giấc mơ, vậy tại sao điều này lại cảm thấy thật như vậy?
Nhưng đây lại là điều tốt, vì từ chỗ ngồi đặc biệt của mình, tôi có thể xem và cảm nhận những cảnh yêu thích một cách chân thực.
Sei-chan trước mặt tôi trông cũng rất xinh đẹp và quyến rũ.
“… Không sao đâu. Tớ chỉ cố gắng tìm hiểu xem Shigemoto có phải là người phù hợp với Shiho hay không thôi. Không có chỗ cho tớ, họ hoàn hảo cho nhau.”
Sau đó Sei-chan cười.
Aaah, tôi… đã yêu nụ cười đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Một nụ cười đẹp dành cho bạn bè, nhưng cũng là nụ cười cô đơn che giấu cảm xúc của riêng mình.
Khi tôi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô kết hợp cả hai điều đó, tôi ngay lập tức trở thành một fan hâm mộ của Sei- chan.
──Tuy nhiên, mặc dù nụ cười đó là thứ khiến tôi yêu em, nhưng tôi không muốn nhìn thấy nó.
Tôi không muốn thấy em nở một nụ cười buồn bã trên khuôn mặt như thế.
Hạnh phúc của em cũng là hạnh phúc của tôi.
Tôi muốn thay đổi câu chuyện này──một câu chuyện không làm em hạnh phúc.
"Tớ thích cậu."
“… Hả?"