Ngay lúc mấy người trên xe gọi điện trêu nhau, hai người khác cũng lục tục đáp xuống sân bay quốc tế Phổ Đông.

Lỗ Năng là từ Vũ Hán bay tới. Năm ngoái y từ thị trưởng thành phố An Đô đến tỉnh Ngạc làm phó chủ tịch tỉnh, nhận chức chưa đầu năm, bây giờ là phó chủ tịch tỉnh phụ trách quản lý văn hóa, giáo dục, y tế. là người xuất thân tuyên truyền như Lỗ Năng mà nói thì phụ trách mảng này cũng dễ làm, rất nhanh tiến vào trạng thái. Trách nhiệm của y do tỉnh ủy, ủy ban tỉnh đặt ra là phát triển ngành văn hóa du lịch của tỉnh.

Thực ra từ thị trưởng thành phố An Đô điều đến làm phó chủ tịch tỉnh Ngạc mà nói thì Lỗ Năng cũng không quá thích. Y mới làm thị trưởng An Đô có hai năm, có thể nói nhiều công việc vừa đi vào quỹ đạo đã phải rời đi, Lỗ Năng có chút không nỡ. Nhưng Triệu Quốc Đống cho rằng y nên đi, trung ương hy vọng cán bộ An Nguyên ra ngoài nhiều hơn. Mà Lỗ Năng tuy làm khá tốt ở An Đô nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Lỗ Năng càng thích hợp rèn luyện ở nhiều vị trí hơn nữa. Hơn nữa điều Lỗ Năng tới tỉnh Ngạc thì trung ương cũng có ý đồ của mình.

Lỗ Năng lúc làm thị trưởng thành phố An Đô cũng rất hòa hợp với Quế Toàn Hữu, dù sao hai người vốn đều ở Ninh Lăng cả. Hơn nữa Quế Toàn Hữu ở Hoài Khánh khá lâu, cho nên y làm trưởng ban thư ký Thị ủy cũng là cầu nối giữa đương nhiên và Lỗ Năng.

- Lệnh Hồ cũng cùng tới à? Ha ha, hai năm qua cậu trông khá yên tĩnh, không ra ngoài hoạt động gì cả.

Lỗ Năng liếc nhìn Lệnh Hồ Triều đi theo sau Lệnh Hồ Triều, nở nụ cười. Sau khi bắt tay Quế Toàn Hữu, y thân thiết vỗ vai Lệnh Hồ Triều. Lệnh Hồ Triều này rất được Triệu Quốc Đống thích, nhưng khi Triệu Quốc Đống làm bí thư tỉnh ủy An Nguyên cũng không để ý nhiều tới Lệnh Hồ Triều, mà để mặc Lệnh Hồ Triều ở bên kia phát triển đến tận bây giờ.

- Chủ tịch Lỗ, ngài cũng biết hai năm rồi tôi vừa xuống, trong tay có nhiều chuyện cần làm.

Lệnh Hồ Triều c câu nệ nói.

- Được rồi, đây không phải lý do. Cậu làm bí thư quận ủy Hoài Châu hẩ? Làm bí thư quận ủy bận đến độ không có mấy ngày để đi ra ngoài ư? Tôi không tin, cậu còn chưa vào thường vụ thị ủy mà. Toàn Hữu, lão Đặng lập tức làm phó bí thư tỉnh ủy, y cũng là lão lãnh đạo của anh, chẳng lẽ nói chút chuyện này còn không làm được ư? Lần này y cũng sẽ tới, anh phải nói với y một câu.

Lỗ Năng nói với giọng khá tự tin, Quế Toàn Hữu cũng hiểu. Theo y biết Lỗ Năng rất có thể nửa năm tới sẽ làm thường vụ tỉnh ủy tỉnh Ngạc. Quế Toàn Hữu biết tin này từ một người bạn ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương tiết lộ.

Lỗ Năng lúc làm Bí thư thị ủy Tân Châu đã làm được vài điểm sáng, nhanh chóng quay về An Đô làm thị trưởng, mới làm hai năm đã sang làm phó chủ tịch tỉnh Ngạc, qua đó có thể thấy năng lực và bản lĩnh của y. Hơn nữa tên này rất biết làm quen người, có người quen cứng ở cấp bộ, cho nên đến tỉnh Ngạc cũng nhanh chóng mở được cục diện.

- Ha ha, chủ tịch Lỗ, lời này hẳn là tôi và anh nói mới đúng. Bí thư Đặng là lão lãnh đạo của tôi nhưng bây giờ anh nói sẽ có tác dụng hơn tôi, hơn nữa anh không cần cố kỵ mà. Dù sao anh không ở An Nguyên, quan điểm của anh không chừng sẽ công bằng hơn một chút.

Quế Toàn Hữu nhìn Lệnh Hồ Triều rồi nói.

- Cũng được, tới lúc ấy tôi sẽ nói với lão Đặng.

Lỗ Năng rất sảng khoái nhận lời làm Quế Toàn Hữu có chút bất ngờ.

- Ha ha, Lệnh Hồ, cậu còn không cảm ơn chủ tịch Lỗ?

Quế Toàn Hữu nhìn Lệnh Hồ Triều.

- Được rồi Toàn Hữu, đừng có diễn trước mặt tôi được không?

Lỗ Năng trừng mắt nhìn Quế Toàn Hữu.

- Đúng, Âu Dương còn chưa tới sao?

Âu Dương Cẩm Hoa bây giờ đã là phó chủ nhiệm ban quản lý tân khu quốc tế An Đô. Tân khu quốc tế An Đô được trung ương xác định làm quận tổng hợp đô thị và nông thôn, là đơn vị cấp giám đốc sở. Âu Dương Cẩm Hoa sau khi làm phó chủ tịch quận Hoa Khê hai năm liền tới làm phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Lộc Sơn, sau đó từ đây điều đến làm ủy viên Đảng ủy, phó chủ nhiệm ban quản lý Tân khu quốc tế An Đô, trở thành nhân vật mới lên trong chính trường An Đô.

- Ừ, y sợ là đến trước rồi. Lúc tôi đi có gọi điện cho Âu Dương, y nói 5h bay tới đây, y chắc có việc riêng, chắc là Tiểu Quách đến đây, hai vợ chồng ở xa nhiều năm như vậy, lần này coi như là đi du lịch.

Quế Toàn Hữu gật đầu.

- Chủ tịch Lỗ, chúng ta đi.

- Ừ, các anh có xe đón không?

Lỗ Năng nhìn đồng hồ nở nụ cười.

- Ừ, chẳng lẽ có chuẩn bị ư? Xem ra chúng ta đều định như vậy.

- Ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy, bây giờ không sớm không muộn sao phải làm khó người. Sắp đến kỳ nghỉ rồi, để mọi người nghỉ ngơi. Xem ra có người cùng có tâm tư như tôi. Ba chúng ta bắt taxi vào nội thành là được.

- Được, chúng ta đi.

Lỗ Năng thân thiết vỗ vai Quế Toàn Hữu.

- Sợ là đã lâu không đi taxi rồi nhỉ.

Quế Toàn Hữu mỉm cười không nói, Lệnh Hồ Triều đã sớm đi tới bắt taxi.

Lúc Lỗ Năng cùng Quế Toàn Hữu nhắc tới Âu Dương Cẩm Hoa, Âu Dương Cẩm Hoa thực ra sớm đã tới nơi. Y đến trước Lỗ Năng và Quế Toàn Hữu hai tiếng, bây giờ đang ở nhà Triệu Quốc Đống.

Quách Yểu đang giúp Lưu Nhược Đồng ở trong bếp, Triệu Quốc Đống và Âu Dương Cẩm Hoa lại đang ngồi nói chuyện.

Mặc dù Triệu Quốc Đống đã rời khỏi An Nguyên nhưng Âu Dương Cẩm Hoa vẫn thường xuyên liên lạc với hắn, thậm chí còn liên lạc với Trương Hoành Vĩ. Về cơ bản cứ hàng tuần là Âu Dương Cẩm Hoa đều gọi điện cho Triệu Quốc Đống, báo cáo một chút tình hình công việc gần đây của mình, nói về suy nghĩ công việc của mình. Triệu Quốc Đống không phản cảm, mặc dù hắn rất bận nhưng hắn có thể giải thích tâm trạng này của Âu Dương Cẩm Hoa.

- Tân khu quốc tế nếu có chữ tân ở trong như vậy là cần đổi mới, không chỉ là đổi mới về sản nghiệp, càng chỉ chính là thể chế hành chính và quản lý xã hội. Tôi vẫn cho rằng chính quyền chúng ta có nhiều sai sót trong quản lý hành chính, đương nhiên đây là do lịch sử hình thành. Chính quyền có đủ các ban ngành, từng ngành chẳng những quản nhiều việc không nên quản, hơn nữa có rất đông người, một nhóm người chỉ đến cơ quan ngồi chơi, lĩnh tiền.

- Tôi từng nói qua ở hội nghị mở rộng thành ủy Thượng Hải. Nước ngoài một nhân viên có thể hoàn thành công việc nhưng ở chỗ chúng ta lại biến thành một phòng ban trong cục, sở, thậm chí là một sở. Ví dụ như du lịch, ví dụ như văn hóa giáo dục… mấy đơn vị này có mấy chục mấy trăm người. Mà ở tại các quận, huyện nước ngoài thì người ta thường chỉ là một trợ lý hoặc một chuyên viên sẽ giải quyết xong vấn đề, ở Trung Quốc lại khác hẳn.

- Trung Quốc chúng ta còn có vài ngành gọi là ngành chức năng kinh tế, cơ cấu rất khổng lồ, một quá trình xét duyệt luôn tìm mọi cách chia nó làm nhiều phần để nhiều ngành cùng thẩm định, làm cho người dân rất hoang mang. Nó khó trách tài chính trả lương không ngừng tăng, gánh nặng của dân chúng càng lúc càng lớn, các chi phí hành chính tăng mạnh. nguyên nhân ở đâu? Không phải vì phương hướng vận chuyển của cơ quan chức năng chính quyền có vấn đề sao?

Triệu Quốc Đống thao thao bất tuyệt, Âu Dương Cẩm Hoa nghe có chút xuất thần. Y đã lâu không nghe Triệu Quốc Đống đánh giá công tác của chính quyền trước mặt mình như vậy. Đây cũng là vì thân phận của Triệu Quốc Đống đã khác, không giống lúc ở An Nguyên, Triệu Quốc Đống bây giờ là ủy viên Bộ Chính trị kiêm bí thư thành ủy Thượng Hải, mọi hành vi đều có ảnh hưởng về phương hướng. Hơn nữa có lời đồn sau Đại hội Đảng 19 thì Triệu Quốc Đống sẽ vào thường trực Bộ Chính trị, rất nhiều phương diện Triệu Quốc Đống có thể vùi đầu làm nhưng không thể nói.

- Bây giờ dân chúng càng lúc càng chú ý vấn đề này, cải cách thể chế hành chính nên làm như thế nào? Quan điểm này đã nói ra, làm như thế nào tiêu trừ được khuyết điểm về thể chế, đạt được sự tinh giản, tăng hiệu suất… đây là vấn đề cấp bách cần giải quyết. Đây không chỉ là công việc mà bản thân chính quyền cần làm, cũng là yêu cầu để Đảng cộng sản tăng địa vị chấp chính của mình.

Triệu Quốc Đống coi Âu Dương Cẩm Hoa là người nghe tốt nhất, tóm lại hắn rất thích hưởng thụ trạng thái này.