- Tố Tố, đêm qua ta lại mơ thấy chàng...

Xuân sang, trời vừa hửng nắng rưới lên nóc mái ngọc của Mẫu Đơn cung một màu vàng mềm mại. Kể từ ngày Ngọc Đế dẫn Như Dương về Đông cung đã năm trăm năm có lẻ, từ một bé gái không lai lịch, nàng trở thành học trò cưng của Đế sư Trần Trọng, thành tài nữ bậc nhất nơi này, cũng là người tình trong mộng của bao đấng quân tử. Và giờ, thiếu nữ năm trăm năm tuổi tài hoa ấy đang chống cằm ngồi bên bàn sách, đôi mắt nàng mơ mộng nhìn ra ngoài cửa sổ, cây bút lông trong tay nàng nhễu xuống vài giọt mực mờ.

- Tiểu thư, người mà người nói tới chẳng lẽ là hoa tinh?

Trên trang giấy trắng, từng rặng Tử Đằng được điểm tô chau chuốt, Như Dương đã vẽ cả trăm bức tranh nhưng chỉ với một chủ đề duy nhất. Nàng buông cây bút xuống, bức họa dang dở còn chưa hoàn thành.

- Ta không biết...

Nàng ưu tư nhìn về phía xa xăm.

- Ta có linh cảm, ta sẽ sớm gặp được chàng thôi...

Linh cảm của nàng là một loại thần lực đặc biệt, trời sinh cho nàng khả năng có thể thấy được những điều không ai hay. Nàng chưa bao giờ hoài nghi về những điều nàng cảm giác được và lần này cũng thế, nàng nghĩ, ấy mới là đấng lang quân của đời mình.

- Tiểu thư, vậy còn Tả thần thì sao? Hôm nay ngài ấy lại hẹn sẽ tới đấy!

- Chiết Vân... Huynh ấy thật cố chấp!

Nàng thở dài. Tả thần Chiết Vân là người đã chăm sóc nàng từ tấm bé, cùng với đế sư Trần Trọng, hai người hệt như cha, như anh của nàng. Nhưng tất cả với nàng chỉ dừng lại ở đó, nàng chỉ coi y như một người huynh trưởng, vậy mà từ lúc nào không hay, y lại coi nàng như là một cô gái để yêu thương. Thậm chí, ngay cả khi nàng đã thẳng thừng chối từ, y vẫn cứ tới, như thể y nghĩ thời gian rồi sẽ khiến nàng thay đổi quyết định của mình.

Chỉ điểm ấy, y không hiểu nàng. Ngay từ đầu, trái tim nàng đã không hề rung động với y.

Trái tim nàng mách bảo, tình yêu của nàng đang ở một nơi khác...

Biết đến bao giờ nàng mới gặp được chàng?

- Ta phải đi tìm chàng!

Trong một giây xúc động, Như Dương đứng bật dậy, nàng cuộn lại bức họa hoa Tử Đằng dang dở, đôi mắt nàng lấp lánh sáng như sao, trái tim nàng rộn ràng đập trong lồng ngực. Trái tim ấy nói, đấng lang quân của nàng đang chờ.

- Tiểu thư, người đi đâu?

- Tới Tây phương! Ta phải đi chu du một chuyến!

Và cứ như thế, Như Dương rời khỏi Đông cung. Hành trang nàng mang theo chỉ là tập tranh nàng đã vẽ, nó như kim chỉ nam dẫn dắt nàng bước đi trên con đường rong ruổi theo đuổi định mệnh.

Rồi một ngày, định mệnh cũng tới...

Ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt, nàng đã biết đó là người đàn ông mình hằng kiếm tìm. Mái tóc chàng dài như thác đổ, ngan ngát tím màu hoa Tử Đằng, đôi mắt chàng dịu dàng và sâu thẳm, chàng chậm rãi bước từng bước tới trước mặt nàng, nhẹ cúi đầu, chàng mỉm cười nói.

- Tiểu thư, nàng có phải là Thần nữ Như Dương?

Thời khắc cái tên nàng được xướng lên, nàng biết trái tim nàng đã bỏ nàng mà đi rồi.

Nàng gọi chàng là Quế Chi. Quế Chi tự giới thiệu chàng là một thầy thuốc đến từ tương lai gần 6000 năm sau, chàng cần tìm gặp nàng để hỏi nàng về vấn đề gia tộc chàng mắc phải. Gia tộc Ivient, một gia tộc nàng chưa từng nghe tên, nhưng trong tương lai đó lại là một dòng tộc lớn chuyên hành y cứu người. Đáng tiếc là những người trong gia tộc này lại không được thọ, họ thường mất sớm trước khi đạt được ngưỡng năm mươi năm cuộc đời. Nàng có thể cảm nhận được, một sức mạnh vô hình đang chảy trong máu chàng như xiềng xích trói buộc từ một bản giao kèo kỳ lạ.

"Là Quỷ vương Vincent..."

Nàng thầm nghĩ, nhưng tới khi thốt khỏi miệng, dòng suy nghĩ ấy lại biến thành.

- Ta chưa cảm nhận được gì cả.

Nàng nói với chàng.

- Linh cảm của ta thường chỉ tới với những người mà ta thân quen, nếu cho ta thêm chút thời gian...

- Đương nhiên, đương nhiên rồi.

Chàng vội vã nói rồi cúi người.

- Tiểu thư, là ta đã quá đường đột!

Thuận lý thành văn, kể từ ngày hôm đó Quế Chi trở thành người bạn đồng hành của nàng. Và rồi như định mệnh đã sắp đặt, như cái cách mà nàng đã yêu chàng, Quế Chi cũng dần rơi vào lưới tình. Nàng đọc được tình cảm nhen nhóm cháy lên trong đôi mắt chàng, đọc được cả những do dự, những dằn vặt, kìm nén khi chàng biết chàng và nàng là hai con người của hai thời không hoàn toàn khác biệt. Chàng biết, thời gian chàng được ở lại quá khứ không còn kéo dài. Và cũng chỉ đợi đến khi ấy, một ngày kia nàng đã có đáp án cho câu hỏi mà chàng trăn trở.

- Quế Chi, ta có cách cứu giúp gia tộc chàng.

Nàng nói với chàng về bản giao kèo kỳ lạ tổ tiên chàng đã lập với quỷ vương Vincent, về lời nguyền ăn vào huyết thống hắn gieo lên gia tộc chàng. Ở tương lai của chàng, quỷ vương đã chết, nhưng ở quá khứ hiện tại hắn còn sống. Dù vậy, việc can thiệp vào quá khứ là điều chàng tuyệt đối không thể làm. Nhưng nàng biết, vẫn còn cách cứu lấy chàng và dòng tộc Ivient.

- Quế Chi, ta yêu chàng.

Lời thổ lộ năm ấy được nàng ngọt ngào thốt ra, e ấp như một đoá hoa chớm nở, lại bạo dạn hướng mình đón lấy thái dương. Chàng ngỡ ngàng nhìn nàng còn nàng thì nhanh chóng nắm lấy bàn tay chàng trước khi chàng kịp lùi bước.

- Ta yêu chàng.

Ba tiếng ấy như chú định trước tương lai của cả hai người họ, tình yêu ấy là tất cả những gì nàng có, cũng là thứ nàng tuyệt đối sẽ không nói ra nếu không chắc chắn có thể trói buộc trái tim chàng. Từng ngón tay đan nhau, nàng thầm thì.

- Ta sẽ bảo vệ chàng.

Nàng là thần nữ Đông cung, mang trong mình dòng máu bất tử, thứ hữu hiệu nhất để giải được lời nguyền Quỷ ám đang dần bòn rút sự sống của gia tộc Ivient. Chỉ cần chàng lấy nàng, những đứa con của họ sẽ thừa hưởng một phần huyết mạch của nàng, sức mạnh của thần truyền thừa theo dòng máu sẽ bảo vệ chúng khỏi móng vuốt của Quỷ. Đây chính là cách hữu hiệu nhất!

- Không, không được...

Dù là như thế, lý trí vẫn khiến Quế Chi phải lắc đầu.

- Ta không phải người của thời này, ta không thể phá vỡ quy tắc, ta...

- Chàng có thể, Quế Chi! Chàng có thể!

Nàng vội vã đáp.

- Ta biết chàng đã thoát ly quy tắc thời không rồi!

Quy tắc thời không nói, một cá thể không thể phân đôi để cùng tồn tại trong một khoảng thời không nhất định, khoảng thời gian tối đa để vi phạm quy tắc thời không là một năm, tức là khi Quế Chi trở về quá khứ, kể cả bản thể kiếp trước của chàng còn sống thì chàng vẫn có một năm ở lại nơi này mà không phải chịu trừng phạt vì đi ngược tự nhiên. Nhưng để an tâm Quế Chi đã nhờ thánh Fly tìm cho mình một khoảng thời gian mà kiếp trước của chàng chuẩn bị qua đời, vào thời khắc kiếp trước chết đi thì cũng là lúc Quế Chi sẽ hoàn toàn thoát khỏi khống chế của thời không, dẫu chàng có phải ở lại quá khứ thì với bản thân chàng cũng không còn gì nguy hiểm, chàng sẽ tồn tại như một cá thể độc lập ở thời đại này.

Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc Quế Chi ở lại quá khứ là thuận dòng lịch sử, biết chàng sẽ chối từ, Như Dương lập tức nói tiếp.

- Chàng đừng quên ta có thể nhìn thấy những điều không một ai biết. Quế Chi, kể từ thời khắc gặp chàng ta đã biết, chàng chính là định mệnh đất trời sắp đặt cho riêng mình ta.

Ôm chặt lấy chàng, nàng thủ thỉ.

- Ta yêu chàng. Xin chàng hãy ở lại cùng ta!

Và cuối cùng, Như Dương cũng có được điều nàng muốn, Quế Chi đã gật đầu. Phần vì chàng không cưỡng nổi tiếng gọi tình yêu đang dẫn lối, phần vì chàng nghĩ sinh mệnh chàng chỉ kéo dài thêm vài chục năm nữa, sự có mặt của chàng sẽ không ảnh hưởng tới vòng quay lịch sử nên giây phút ấy chàng nhắm mắt đưa chân. Tình cảm đã tỏ tường cũng là lúc yêu thương giữa họ rực cháy hơn bao giờ hết. Và điều gì tới cuối cùng cũng phải tới, gần một tháng sau Như Dương có thai.

Chưa hôn lễ, chưa danh phận đã mang thai, điều đáng sợ hơn cái chết trong mắt nhiều người ấy với Như Dương lại là một niềm hạnh phúc vô bờ. Đó là đứa con của nàng và người đàn ông nàng thương yêu nhất, là kết tinh tình yêu giữa hai người, là món quà mà đấng bề trên đã ban tặng, là điều kỳ diệu mà nàng nâng niu và giữ gìn. Nàng nhìn chàng áp gò má lên cái bụng còn chưa gồ cao của mình mà rơi nước mắt. Chàng gọi khẽ hai tiếng "Con yêu!".

Mang thai với Như Dương không phải là một chuyện dễ dàng, phần máu quỷ trong con người chàng là khắc tinh với thần khí của nàng, ngày theo ngày nối nhau, từng sự thay đổi nhỏ nhất trong cơ thể nàng đều được nàng dùng sự mệt mỏi và cả đau đớn để cảm nhận. Và điều vừa mơ hồ nhưng cũng vừa rõ ràng nhất mà nàng thấy được là giác quan thứ bảy của nàng đã biến mất kể từ sau khi nàng có thai. Nàng không còn nhìn thấy được tương lai, nhân duyên hay những mối ràng buộc vô hình, cứ như thể bề trên đã lấy lại khả năng tuyệt diệu ấy để đổi lại cho nàng những đứa con. Nếu đó là sự thật, nàng vui lòng chấp nhận, chỉ cần một ngày còn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Quế Chi, dẫu có đánh đổi bất cứ điều gì nàng cũng tự nguyện.

Quế Chi nói, nàng mang song thai, Quế Chi nói sẽ đặt tên hai đứa trẻ theo ước muốn của cha chàng. Một đứa gọi là Nareicia, một đứa gọi là Rinie. Chàng còn nói, nàng hãy đặt thêm cho chúng một cái tên theo họ của nàng để chúng không bao giờ quên một nửa máu thịt trong chúng là của nàng ban cho. Nhưng nàng đã lắc đầu, nàng không cần chúng nhớ, chỉ cần khi gọi đến tên chúng, chàng nhớ là được.

Bụng nàng mỗi lúc một lớn dần, cơ thể nàng lúc nào cũng nóng hầm hập như được hong lửa, để tiện cho việc tĩnh dưỡng của nàng, Quế Chi đưa nàng tới lâu đài Tuyết, một tòa lâu đài chênh vênh trên đỉnh núi, giữa khu rừng lá kim rậm rạp. Lâu đài này vốn là nơi nghỉ ngơi của chủ nhân Bắc điện mỗi lần ngài ta rời phương bắc tới Tây phương làm khách, cũng là món quà ngài ta tặng Quế Chi ngày chàng vừa mới quay về quá khứ, trước khi chàng quen nàng, trong một dịp tình cờ hai người gặp mặt, để cảm ơn Quế Chi đã chữa khỏi bệnh cho con trai ngài. Chàng là thần sinh mệnh, lại là người của gia tộc Ivient, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt linh cảm đã nói cho nàng biết, người con trai này sinh ra là để ban ơn và cứu giúp, ấy là thiên chức cao quý mà đấng bề trên đã trao cho chàng, nàng tự hào về điều đó. Nàng mang thai, Quế Chi vừa chăm sóc nàng vừa du đãng đó đây, cứu giúp tất cả những người khốn khổ mà chàng có thể giúp được. Nàng không cản chàng, nàng để chàng thực hiện mọi điều trái tim thiện lương của chàng mách bảo. Khi ấy nàng không hề biết rồi nàng sẽ sớm phải hối hận. www.facebook.com/95ivient/

Một đêm đầu thu, nàng giật mình tỉnh giấc trong trạng thái vô cùng hốt hoảng, cả cơ thể nàng lạnh toát và đầm đìa mồ hôi, sự sợ hãi căng tràn trong từng nhịp thở khiến trái tim nàng quặn lên. Trong giấc mơ đêm ấy, nàng mơ thấy, Quế Chi nằm im lìm giữa vũng máu đỏ, bên cạnh chàng một đứa trẻ lạ mặt với bề ngoài xấu xí, giương đôi mắt bạc lạnh lùng và hoang dã nhìn chằm chằm vào nàng, đôi tay nó cầm theo một khúc xương còn vương thịt đỏ, bờ môi dính máu mấp máy nói một câu gì đó mà đến khi tỉnh dậy nàng không thể nhớ ra. Quế Chi vội vã ôm lấy nàng, trong vòng tay chàng, nàng run lên từng hồi. Nàng tự trấn an mình, giác quan thứ bảy của nàng đã mất, đây chỉ là một giấc mơ hoang đường. Có lẽ hạnh phúc khi ấy đã làm nàng không dám đương đầu với một điều gì đó bất an sắp đến, nàng nhắm mắt vờ như không hay mà quên đi định mệnh vẫn cứ xoay vần. www.facebook.com/95ivient/

Một ngày như bao ngày khác, Quế Chi lại tạm biệt nàng để xuống núi mua vài thứ đồ cần thiết, chàng rời đi vào sáng sớm và chỉ trở lại khi trăng đã lên cao. Mái tóc chàng đẫm sương và gương mặt chàng tái nhợt. Nàng vội vã chạy tới, khi đôi tay nàng đan được vào những ngón tay lạnh ngắt của chàng thì cũng là lúc chàng nói.

- Như Dương, ta phải đi rồi!

Nàng chẳng hiểu chàng đang nói gì, những lời giải thích vội vã cũng lạnh lẽo hệt như cái ôm của chàng khi đó. Hóa ra trong cái ngày tưởng như bình thường ấy, chàng đã tình cờ gặp được ngay chính kiếp trước của mình, người ấy đang trên đà hấp hối vì bị thú dữ tấn công. Mặc dù biết đó là bản thân ở kiếp trước, mặc dù biết nếu cứu người đó thì chàng sẽ không thể ở lại nơi đây, trái tim thầy thuốc của chàng cũng không cho phép chàng ngoảnh mặt làm ngơ. Chàng cứu người, kẻ đó sẽ sống nhưng thời hạn một năm cũng đã điểm, chàng bắt buộc phải rời đi. Tai nàng ù đặc lại khi nghe chàng nói, đầu óc nàng trống rỗng, nàng run rẩy thốt lên.

- Không!

Nàng cầu xin chàng hãy đổi ý, chàng là ánh sáng, là mặt trời của nàng, cớ sao chàng có thể rời đi. Nếu chàng rời đi, còn nàng thì sao, còn những đứa con nàng đang mang trong bụng, chúng còn chưa nhìn thấy mặt chàng, chẳng nhẽ chàng lại nhẫn tâm như thế? Chàng lắc đầu, nghẹn ngào, giọng chàng thì thầm ngắt quãng.

- Vì con... ta càng phải rời đi!

Quế Chi đang sợ. Chàng biết Quy luật thời không là thứ tuyệt đối không thể vi phạm. Quế Chi sợ, nếu chàng cố chấp ở lại, Tự nhiên sẽ xoá sạch tất cả những gì đi ngược lại nó, những thứ đáng ra không thể tồn tại. Có thể là chàng, cũng có thể là những đứa con còn chưa chào đời của họ.

- Vậy hãy giết hắn đi!

Câu nói ấy buột ra khỏi miệng nàng thật dễ dàng. Quế Chi giật mình còn nàng lại chẳng hề nao núng.

- Em sẽ giết hắn, còn chàng hãy ở lại được không?

- Như Dương!

- Đáng nhẽ nếu không có chàng, hắn cũng sẽ chết! Giờ vẫn còn kịp, em sẽ lập tức giết hắn!

- Nàng là Thần!!!

- Em không cần!

Nàng gào lên, trong giây phút ấy máu nóng đã bốc tới đỉnh đầu.

- Em không quan tâm thần! Em không quan tâm quỷ! Em chỉ cần có chàng! Em có thể làm bất cứ điều gì!

Lời vừa thốt ra Như Dương đã lập tức hối hận, câu nói ấy như thiêu rụi tấm mành mỏng manh Quế Chi tự che trước mắt khiến chàng không thể nào vờ như không biết được nữa. Chàng vừa lắc đầu vừa hốt hoảng lùi lại.

- Nếu ta ở lại, một ngày nào đó ta cũng phải chết, khi ấy nàng sẽ còn làm những gì? Ta tuyệt đối không thể hủy hoại nàng như vậy!

- Quế Chi!

Chàng giơ cao cây đũa phép lên, cây đũa đã theo chàng cứu lấy tính mạng hàng ngàn người giờ đây lại chỉ vào người phụ nữ mà chàng yêu thương nhất.

- Xin nàng hãy quên ta đi!

Lời giã từ tàn nhẫn giáng xuống cùng một bùa chú khiến Như Dương bất tỉnh. Như Dương chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra, người đàn ông thiện lương ấy một ngày lại có thể ra tay với nàng tàn nhẫn và quyết tuyệt tới vậy. Có lẽ trong mối tình này, người ấy chưa bao giờ yêu nàng như nàng đã yêu, cũng có thể tình yêu của nàng là méo mó và sai trái, nàng không biết, càng không thể trực tiếp hỏi người ấy một câu. Bởi khi nàng tỉnh lại, Quế Chi đã đi rồi.

Người ở cạnh nàng khi ấy là Thánh tối cao Tây phương, người đã được Quế Chi nhờ cậy sẽ chăm sóc nàng khi chàng ra đi. Một chút dịu dàng rơi rớt lại chẳng thể nào xoa dịu trái tim đang tan vỡ, nàng như phát điên khi nhận ra mình đã bị bỏ rơi, phát điên khi nhận ra thế giới này đã không còn hình bóng chàng. Bầu trời trong nàng sụp đổ, nàng khuỵu ngã.

- Nếu không sống vì mình, thì hãy sống vì con. Nếu không thể quên, thì cứ nhớ. Qua sáu ngàn năm nữa, chẳng phải sẽ còn gặp lại hay sao.

Trong cơn mê tỉnh điên loạn, nàng nghe thánh tối cao nói thế. Lời người nói bâng quơ và nhẹ nhàng đến nỗi nàng chỉ muốn gào lên hỏi người cho thỏa: "Đã bao giờ Người biết yêu là gì hay chưa!". Có lẽ người không biết. Còn nàng, giá như nàng cũng chưa từng biết yêu!

Nhờ thánh Fly, nàng còn sống, hít thở như một con búp bê vô hồn. Mặt trời mọc rồi lặn chậm rãi như cười vào nỗi đau đang giày xéo nàng. Bụng nàng vẫn ngày một lớn hơn, và rồi vào một đêm trăng tròn tháng tám, nàng sinh hạ.

Đau đớn của lần vượt cạn ấy có lẽ đã kéo nàng về với thế giới thực. Nàng sinh ra hai bé trai, đứa trẻ ra sau có mái tóc đen giống hệt nàng, nhưng nàng không để ý tới nó. Tất cả sự chú ý của nàng đã bị cướp đoạt khi nhìn thấy đứa trẻ còn lại. Tóc tím, mắt tím, sắc hoa Tử Đằng xinh đẹp một lần nữa lại trở lại trong tầm mắt nàng, giây phút ấy nàng vừa rơi nước mắt vừa ngây ngốc cười. Nàng gọi.

- Quế Chi...

*

*

*

Nàng đặt tên đứa bé sinh sau là Rinie. Từ khi sinh ra, Rinie đã không khóc, nó cũng không mở mắt, nếu không phải nó còn thở yếu ớt, có lẽ nàng nghĩ nó đã chết rồi. Nhưng nàng vẫn chẳng quan tâm, Rinie không hề tỉnh lại, nó cứ hôn mê hàng tháng rồi hàng năm sau đó với nàng cũng chẳng sao cả, bởi tất cả chú ý của nàng đã được dồn lại nơi đứa trẻ còn lại kia. Nàng gọi nó là Nareicia!

Nareicia là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, nó đẹp hệt như một tuyệt tác của tạo hóa, một phiên bản thu nhỏ của Quế Chi với sự hoàn mỹ chạm ngưỡng đỉnh cao. Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nó, tâm trí nàng đã bị xâm chiếm hoàn toàn bởi thứ màu tím đầy ám ảnh kia. Tình mẫu tử thiêng liêng đã bị xóa nhòa và thay thế bằng thứ tình yêu tuyệt vọng, đắng cay một mình nàng ôm ấp. Nàng nhìn nó, gọi tên nó nhưng trong thâm tâm nàng vẫn chỉ nhớ về người đàn ông đã rời xa. Nàng cho nó học y thuật từ sớm, dạy cho nó từng dáng đi, điệu bộ, cử chỉ quen thuộc mà nàng hằng nhớ mong, nuôi lớn nó với một niềm hy vọng nực cười mà nàng cũng chẳng dám thừa nhận. Nàng chỉ muốn tạo ra một con rối mà đã quên đi rằng con rối chưa hoàn thành ấy vẫn là một con người.

Nareicia cực kỳ thông minh và nhạy cảm, nó đã sớm nhận ra sự bất thường ấy nhưng lại không nỡ nhẫn tâm vạch trần. Nó vẫn đóng đúng vai diễn nàng khoác lên cho nó, vẫn ôm chặt nàng mỗi đêm nàng rơi lệ, vẫn lặng lẽ chăm sóc đứa em trai mà nàng dường như đã bỏ quên và chỉ thỉnh thoảng mới lên tiếng cho sự tồn tại của mình. Nó bảo nàng, mẹ đừng nhớ nhầm nhé, con không thích màu xanh, con không thích ăn rau, con chỉ thích đồ ngọt. Con không muốn học y thuật chữa bệnh cứu người, con chỉ thích ở bên cạnh mẹ thôi.

Nó bảo, mẹ ơi, hãy gọi tên con.

Nhưng đáp lại nó chỉ là sự phớt lờ của nàng.

Một năm, hai năm, rồi ba năm, cuộc sống ở lâu đài Tuyết vẫn lặng lẽ trôi qua như thế. Rinie vẫn không tỉnh lại, nàng vẫn không quan tâm, còn Nareicia vẫn phải sống dưới cái bóng mà nàng mong muốn. Nàng đã nghĩ, cuộc sống có lẽ vẫn cứ tiếp diễn như vậy, bám vào một sợi dây cứu mạng mỏng manh nàng sẽ vật vờ mà sống cho hết sáu ngàn năm, cho tới một ngày có thể gặp lại người đàn ông mà nàng yêu thương. Không ngờ, chính con rối mà nàng nuôi dạy một ngày kia cũng đã cạn hết kiên nhẫn để chờ đợi, nó đã tự hành động để đập nát cái ảo tưởng hoang đường của nàng.

Dưới nắng chiều hoàng hôn rực lửa, Nareicia tóc tím xinh đẹp của nàng đã hoàn toàn chết đi chỉ để lại một con quái vật xấu xí, giương đôi mắt bạc hoang dã và lạnh lùng ngoái nhìn nàng chăm chăm, ánh nhìn ấy cuối cùng đã mở ra mảnh ghép cuối cùng trong giấc mơ kinh hoàng nàng tưởng rằng mình đã quên đi năm ấy...

Con quái vật nhướn đôi môi còn dính máu của mình, sung sướng gọi vang hai tiếng:

- Mẹ ơi!

.*

*

*

Chú giải:

1. Nếu ai còn nhớ thì trong phụ chương Hoa của Tuyết, trước khi chết quỷ vương Vincent đã gặp một chàng trai tóc tím mắt tím muốn cứu hắn và hứa với hắn sẽ thực hiện ước nguyện của hắn. Đó chính là tổ tiên của tộc Ivient. Giao kèo đã ký khi ấy khắc sâu trong dòng máu gia tộc này, cũng là lý do vì sao sinh mệnh họ lại thường xuyên gắn với nữ thần tình yêu Selen. Như ông bà nội của Gillian, Palade Ivient và Cella Brown, cũng như chính Gillian và Fleur vậy.

2. Tớ đã kết thúc môn học cuối cùng của sáu năm học dai dẳng. Trước khi tốt nghiệp, khoảng 2 tháng sắp tới tớ khá rảnh vậy nên tớ sẽ cố viết cho mau hơn. Thôi thì chờ tớ nhé.